“Với thời tiết này mà lại bảo trời mưa, đang nằm mơ hả, cô cho rằng con gái mình nói đúng liền đi lăn lộn chúng tôi, cô chiều con nhưng mà chúng tôi lại không có nghĩa vụ chiều con giúp cô đâu”.

Hứa Nguyệt Nhi nói xong liền không làm việc, trực tiếp đi tới dưới bóng cây để ngồi xuống.

Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy vậy, cũng liếc Trần Tú Phương một cái, đi tới ngồi chung với Hứa Nguyệt Nhi.

Trần Tú Phương nhìn thấy một màn này thì không nói một lời, bắt đầu yên lặng làm việc, những người có quan hệ không tồi với Trần Tú Phương nhìn thoáng qua hai người Hứa Nguyệt Nhi, lại nhìn thoáng qua Trần Tú Phương.

Bọn họ vẫn quyết định cùng Trần Tú Phương đi thu dọn lúa mạch, giống như lời Trần Tú Phương nói, nếu như trời mưa thật thì bọn họ sẽ bảo vệ được lúa mạch, còn nếu như trời không mưa thì cùng lắm là tốn thêm chút công sức mà thôi.


Một đám người luống cuống tay chân thu dọn hết lúa mạch lại trong vòng hơn hai mươi phút, sau đó cầm vải nhựa che chắn hết lại.

Lục Mãn nhìn thoáng qua bầu trời, nhẹ nhàng thở ra, bấm đốt ngón tay một chút, nhìn về phía chính phía đông, lại nhíu mày, ở chân trời có một luồng khí đen giấu ở dưới các đám mây.

“Em dâu à, các em đang làm việc vô ích thôi, trời nắng chói chang thế này mà các em lại cất lúa mạch đi, nếu tiếp tục phơi thì có thể phơi khô sớm hơn, sớm đi hiến lương”.

Lưu Chiêu Đệ ngồi ở dưới bóng cây nói mỉa mai, Lục Mãn lại nhìn thoáng qua Lưu Chiêu Đệ lần nữa.

“Bác dâu cả, gần đây bác nói chuyện nhớ cẩn thận một chút, năm xưa phạm hướng, miệng lưỡi bất lợi”.


“Cháu gái, hiện tại đầu óc của cháu đã tốt lên rồi hay là đang nổi điên đấy hả?”Lưu Chiêu Đệ nghe được lời nói của Lục Mãn liền tức giận trừng mắt nhìn Lục Mãn, Lục Mãn là đứa ngốc nổi tiếng trong vòng mười dặm quanh đây, nhưng cố tình người Lục gia lại coi như bảo bối vậy, thiên vị khắp nơi.

Trần Tú Phương lại còn thật sự tin lời của đồ ngốc này, nói thu dọn lúa mạch liền thu dọn lúa mạch, cô ta đang định trào phúng Lục Mãn thêm vài câu, lại thấy ánh mắt Lục Mãn sâu kín, mang theo ánh sáng lạnh, làm cho cô ta nổi da gà khắp người.

“Bác dâu cả, gần đây bác có tai ương đổ máu, bác phải cẩn thận một chút”.

Lục Mãn không nhịn được mà nói ra, cô vừa nói xong lời này thì mặt Lưu Chiêu Đệ liền đen như đít nồi.

“Cháu gái, dù cháu không coi bác là trưởng bối thì cũng đừng nguyền rủa bác chứ”.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện