Hôm nay không hề có dấu hiệu nào chứng tỏ trời sẽ có mưa to cả.
“Cháu gái này, mặt trời đang nắng chói chang thế này mà cháu cứ nói sẽ có mưa là chuyện như thế nào, cháu muốn gây thêm chuyện cho mọi người à?”Lưu Chiêu Đệ cũng nghe thấy lời nói của Lục Mãn, không đợi Trần Tú Phương nói cái gì thì cô ta đã nói mỉa mai.
Lục Mãn chỉ lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, ấn đường hẹp hòi, xương mũi nhô lên mà không có thịt, lông mày xéo ngang, chỉ liếc mắt một cái cô đã có thể xác định đối phương là một người có lòng dạ hẹp hòi, thích nói ra nói vào.
“Mẹ, chỉ còn nửa tiếng nữa là trời sẽ đổ mưa to”.
Lục Mãn không thèm phản ứng Lưu Chiêu Đệ, cô hơi sốt ruột nói với mẹ mình.
“Em dâu này, con nhà em có hiểu chuyện hay không hả?”Lưu Chiêu Đệ nhìn thấy Lục Mãn không thèm để ý tới mình trực tiếp nhắm mũi dùi về phía Trần Tú Phương.
Từ lúc Trần Tú Phương gả lại đây là cô ta đã thấy không vừa mắt rồi, chẳng sợ hiện tại đã chia nhà thì cô ta cũng vẫn thấy Trần Tú Phương không vừa mắt.
“Em dâu à, dù đầu óc của con gái em không dùng được thì em cũng không thể tìm thêm việc cho mọi người làm chứ”.
Tròng mắt Lưu Chiêu Đệ chuyển động, nghĩ tới chuyện Lục Mãn là một đứa ngốc thì cô ta liền cảm thấy buồn cười.
“Đầu óc của chị mới không dùng được đó”.
Trần Tú Phương nghe được lời nói của chị dâu thì lập tức cảm thấy không vui, cô trừng mắt nhìn Lưu Chiêu Đệ một cái, sau đó nhìn về phía con gái.
“Mẹ, thật sự sẽ mưa đấy”.
Lục Mãn có chút sốt ruột, lúc cô vừa tới liền ngồi ở dưới bóng cây để ổn định thần hồn, bên này là sân phơi lúa, nếu như lúa mạch bị ngấm nước mưa thì công sức trong hơn nửa năm nay của mọi người coi như đổ sông đổ bể.
“Mọi người đi thu dọn lúa mạch lại trước đã”.
Trần Tú Phương khẽ cắn môi nói, tùy đầu óc của con gái phản ứng có chút chậm, nhưng mà con gái không thích nói dối.
“Đội trưởng, cô không thể vì nha đầu ngốc kia nhà mình mà bắt chúng tôi phải làm việc vô ích được, nhìn trời hiện tại không hề có dấu hiệu sắp mưa nào cả!”Lúc này, em của Lưu Chiêu Đệ là Hứa Nguyệt Nhi liền không vui, cô ta ném dụng cụ trong tay xuống, trừng mắt nhìn Lục Mãn một cái nói.
“Mau thu dọn lúa mạch đi, nếu như trời không mưa thì sẽ do một mình tôi gánh vác”.
Không biết vì sao nhưng Trần Tú Phương lại cảm thấy tin lời con gái nói.
“Mọi người suy nghĩ kỹ đi, nếu như trời thật sự mưa thì chúng ta sẽ bảo vệ được thành quả lao động trong suốt nửa năm nay, còn nếu như trời không mưa thì cùng lắm cũng chỉ là lãng phí một chút sức lực mà thôi”.
Trần Tú Phương nhìn vẻ mặt không tình nguyện của mọi người liền trầm giọng nói, Lục Mãn không nói chuyện, cũng đi tới hỗ trợ, nhiều lúa mạch như vậy, nếu không nhân cơ hội hót vào rồi che chắn lại thì khi trời mưa to sẽ bị ngấm nước.
“Đội trưởng, cô không thể vì chiều chuộng con gái mà đi trêu đùa chúng tôi chứ?”Hứa Nguyệt Nhi không vui nhìn Trần Tú Phương, cô ta lại nhìn thoáng qua bầu trời một lần nữa.
.