Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lúc đó cô cảm thấy Tô Nham Kinh cười lên trông rất ấm áp, khiến cho cô có cảm giác như tìm thấy nơi nương tựa.

Cô nói với ông cố nội, cô muốn kết hôn, không muốn lưu lạc nữa, ông cố nội đã đồng ý, nên cô liền nói chuyện yêu đương với Tô Nham Kinh.

Bây giờ hồi tượng lại chuyện cũ, cô chỉ cảm thấy bản thân mình thật ngốc, vô cùng ngốc.

Lúc Tô Nham Kinh và cô yêu đương rất thích ăn trứng gà gà nhà cô đẻ ra, còn thích ăn quả hồng đông lạnh của nhà cô, sau này anh ta muốn thi đại học, muốn lên thành phố để tham gia lớp huấn luyện do Liên đoàn Công đoàn Bắc Kinh tổ chức, nhưng không có tiền sinh hoạt, chính Sơ Vãn đã giúp anh ta vay mượn khắp nơi, bán gà trong nhà để gom đủ tiền.

Cứ thế đến khi người ta thi đỗ đại học được một tháng, liền trực tiếp say bye với cô luôn.

Sơ Vãn nhớ lại chuyện này lại có chút buồn cười.

Lần đầu tiên cô yêu một người, rồi gả cho một người, dù người trước hay người sau thì đều là kẻ ăn bám cô, sau lại vắt óc muốn gạt cô sang một bên.

Trông cô giống kẻ coi tiền như rác lắm à? Quả nhiên cô chỉ thích hợp với việc nhặt của hời ở thị trường đồ cổ, không thích hợp việc chọn đàn ông ở thị trường tình yêu hôn nhân sao?

Sơ Vãn hít một hơi thật sâu, bíu chặt lấy chiếc áo bông màu xanh đã được vá lại, cuối cùng nói: “Ông Hồ, vẫn còn sớm để kết hôn mà!”

Ông Hồ nghe vậy liền liếc nhìn Sơ Vãn một cái: “Thực ra nếu cảm thấy hợp thì vẫn nên nhân lúc này kết hôn đi, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đã 19 tuổi rồi!”



Sơ Vãn: “Ông à, cháu còn nhỏ mà, mấy năm trước mới đề ra luật kết hôn, yêu cầu nữ phải 20 tuổi mới được kết hôn, cháu còn thiếu tuổi mà!”

Ông Hồ: “Gì mà luật kết hôn, chúng ta bận tâm đến cái đấy làm gì, cần thì bày rượu bái đường là xong.”

Sơ Vãn nghe thế, biết là ông Hồ có ý tốt, mấy năm nay thanh niên trí thức về thành phố hết lượt này đến lượt khác, Tô Nham Kinh không kịp lên máy bay nên bị giữ lại ở đây, vẫn luôn không có cách để trở về, nhưng thực ra trong thâm tâm người ta căn bản không muốn cắm rễ ở nông thôn, luôn một lòng nung nấu ý định quay về thành phố.

Ý nghĩ của ông Hồ rất đơn giản, chắc là nghĩ chỉ cần cô và Tô Nham Kinh kính rượu thì xem như là đã kết hôn, có thể giữ chân buộc chặt anh ta ở nơi này.

Sự thực chứng minh, cái ý nghĩ buộc chặt đàn ông này cực kì không đáng tin cậy.

Sơ Vãn không buộc được Tô Nham Kinh nhưng lại buộc được Lục Kiến Thời, song chẳng phải Lục Kiến Thời đây đã dạy cho cô một bài học sao — Tên đàn ông chỉ nghĩ tới chuyện ăn chơi này, mặc cho kết hôn xong, anh ta còn dùng tiền của cô bao nuôi phụ nữ bên ngoài!

Nghĩ như vậy, cô nhìn xuống giỏ tre do chính tay mình làm, phần tay cầm giỏ tre được mài nhẵn, trên giỏ tre có một nhúm lông gà, bên trong đựng một miếng thịt lợn, còn có một túi bột nhỏ màu trắng.

Xem ra hôm nay cô ra chợ bán số trứng gà mà cô tích góp được, đổi trứng lấy thịt và hoa quả.

Khỏi cần nghĩ, cô đang trong giai đoạn yêu đương với Tô Nham Kinh, đối xử với người ta vô cùng chân thành, nhất định là muốn làm thịt ba chỉ cho người ta ăn, hoa quả cũng dành phần cho người ta nốt.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu.

Giờ phút này, cô đã quay về năm mười chín tuổi, cô không có cách để quay lại thời điểm chén ngọc Cửu Long kia vỡ tan tành, chém Lục Kiến Thời ra thành tám khúc để giải tỏa cơn tức giận, càng không có cách trực tiếp giết chết người thím bảy trước đây, Tôn Tuyết Gia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện