Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bởi vì những người này có bộ một mặt buồn khổ rất đáng thương, nhưng trong xương cốt của bọn họ cũng có một bản chất tinh ranh, nếu họ cảm thấy rằng bạn đang có ý định muốn mua, bọn họ luyến tiếc không muốn bán, vì nghĩ rằng đó là hàng hiếm có nên có thể đầu cơ kiếm lời.
Ngay lập tức, cô nói: "Tôi trả bốn nhân dân tệ, nếu như anh vẫn không muốn bán nó thì xem như thôi, tôi chỉ muốn mua một miếng đá, nhưng bức tranh trên miếng đá này lại nhìn khá đẹp, khi về nhà để chị tôi vẽ lên thêm thì cũng không tệ lắm, còn nếu như trả nhiều quá, thì khi về nhà chắc chắn sẽ bị mắng! ”
Người đàn ông gầy gò hỏi: "Mười nhân dân tệ được không?"
Sơ Vãn: "Mười nhân dân tệ? Vậy thì thôi đi!"
Mười nhân dân tệ thì cô có thể mua được một mặt dây chuyền trang sức bằng ngọc bích tốt!
Lúc này, đã gần tám giờ, trong lòng cô có hơi sốt ruột, khi nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang ở đó buồn rầu.
Sau khi mua nó xong, cô muốn mang đến Học viện Mỹ thuật bán nó cho những giáo sư mỹ thuật ở đó, bởi vì ở đó họ biết họ đang làm gì, họ cũng có thể tạo ra được những tác phẩm có thể chênh lệch về giá, nhưng mà thứ này thật sự quá nặng, quá rắc rối, có rất nhiều thứ có thể mua bán, tại sao cô lại dính vào cuộc mua bán này cơ chứ? Lúc này, cô lập tức nói rõ ràng: "Thôi bỏ đi, tôi không mua nữa, sau này nếu như bị bắt thì tôi còn khổ hơn.”
Nói xong liền muốn bước đi, lần này cô muốn đi thật.
Người đàn ông nhìn về phía Tây và thấy có người đang chạy về phía Tây, đột nhiên anh ta vội vàng, những đường gân trên trán cũng nổi lên: "Bốn nhân dân tệ, bốn nhân dân tệ, cho cô, cô nhanh chóng đưa tiền cho tôi! Cái tượng phật này thuộc về cô!"
Sơ Vãn: "Tôi không mua nữa."
Người đàn ông gầy gò nóng nảy nói: "Ba nhân dân tệ!"
Sơ Vãn: "... Được."
Ngay lập tức cô liền lấy ra ba nhân dân tệ, người đàn ông lấy ba nhân dân tệ mà giống như là vừa cướp được, vội vàng bỏ vào túi rồi chạy đi.
Ngay khi Sơ Vãn vừa nhìn lên, thì ngay lập tức thấy những người từ Cục Di tích Văn Hóa đang muốn đi đến đây.
Trong lòng cô rất lo lắng, nếu như bị bắt, bị coi là người bán hàng, thì cô sẽ bị xử oan!
Cô nảy ra một ý tưởng, kéo gánh nặng đó sang một bên, sau đó đặt mông ngồi trên tảng đá!
Người của Cục Di Tích Văn Hóa rất nhanh đã đến nơi, bọn họ tra hỏi xung quanh, cả khu chợ buổi sáng đã lộn xộn hết cả lên.
Trong đó một đồng chí nam đi tới trước mặt của Sơ Vãn, rồi hỏi.
Hôm nay, Sơ Vãn mặc chiếc áo khoác bông màu ngọc lục bảo cũ của cô, khi nghe câu hỏi, cô tỏ ra hơi rụt rè nói: "Tôi đang chờ ông cố nội, ông cụ đang chơi cờ với mọi người, nên kêu tôi ngồi đây chờ."
Mặc dù cô đã mười chín tuổi, vóc dáng cũng không quá thấp, nhưng cô lại rất gầy, còn mặc một chiếc áo khoác rộng cộng với khuôn mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, một đôi mắt ướt át mở to, làm cho người ta có cảm giác rất đáng thương.
Đồng chí kia còn nghĩ rằng đây là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, liền cảnh cáo vài câu, nói nếu như không có việc gì thì đừng đến nơi này, sau đó bước đi.
Sơ Vãn nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng tảng đá dưới mông chỉ mua với giá ba nhân dân tệ, nhưng mà nếu để đánh mất như thế thì rất đáng tiếc, bởi vì cái này rất nặng, cho nên cô rất khó để có thể di chuyển nó, không còn cách nào khác, cô đành phải đi xung quanh để tìm người giúp đỡ, nhưng mà cô cũng rất may mắn, cuối cùng cũng tìm được một người, sau đó liền để đối phương kéo nó đi thẳng đến Học viện Mỹ Thuật.
Bởi vì những người này có bộ một mặt buồn khổ rất đáng thương, nhưng trong xương cốt của bọn họ cũng có một bản chất tinh ranh, nếu họ cảm thấy rằng bạn đang có ý định muốn mua, bọn họ luyến tiếc không muốn bán, vì nghĩ rằng đó là hàng hiếm có nên có thể đầu cơ kiếm lời.
Ngay lập tức, cô nói: "Tôi trả bốn nhân dân tệ, nếu như anh vẫn không muốn bán nó thì xem như thôi, tôi chỉ muốn mua một miếng đá, nhưng bức tranh trên miếng đá này lại nhìn khá đẹp, khi về nhà để chị tôi vẽ lên thêm thì cũng không tệ lắm, còn nếu như trả nhiều quá, thì khi về nhà chắc chắn sẽ bị mắng! ”
Người đàn ông gầy gò hỏi: "Mười nhân dân tệ được không?"
Sơ Vãn: "Mười nhân dân tệ? Vậy thì thôi đi!"
Mười nhân dân tệ thì cô có thể mua được một mặt dây chuyền trang sức bằng ngọc bích tốt!
Lúc này, đã gần tám giờ, trong lòng cô có hơi sốt ruột, khi nhìn thấy người đàn ông vẫn còn đang ở đó buồn rầu.
Sau khi mua nó xong, cô muốn mang đến Học viện Mỹ thuật bán nó cho những giáo sư mỹ thuật ở đó, bởi vì ở đó họ biết họ đang làm gì, họ cũng có thể tạo ra được những tác phẩm có thể chênh lệch về giá, nhưng mà thứ này thật sự quá nặng, quá rắc rối, có rất nhiều thứ có thể mua bán, tại sao cô lại dính vào cuộc mua bán này cơ chứ? Lúc này, cô lập tức nói rõ ràng: "Thôi bỏ đi, tôi không mua nữa, sau này nếu như bị bắt thì tôi còn khổ hơn.”
Nói xong liền muốn bước đi, lần này cô muốn đi thật.
Người đàn ông nhìn về phía Tây và thấy có người đang chạy về phía Tây, đột nhiên anh ta vội vàng, những đường gân trên trán cũng nổi lên: "Bốn nhân dân tệ, bốn nhân dân tệ, cho cô, cô nhanh chóng đưa tiền cho tôi! Cái tượng phật này thuộc về cô!"
Sơ Vãn: "Tôi không mua nữa."
Người đàn ông gầy gò nóng nảy nói: "Ba nhân dân tệ!"
Sơ Vãn: "... Được."
Ngay lập tức cô liền lấy ra ba nhân dân tệ, người đàn ông lấy ba nhân dân tệ mà giống như là vừa cướp được, vội vàng bỏ vào túi rồi chạy đi.
Ngay khi Sơ Vãn vừa nhìn lên, thì ngay lập tức thấy những người từ Cục Di tích Văn Hóa đang muốn đi đến đây.
Trong lòng cô rất lo lắng, nếu như bị bắt, bị coi là người bán hàng, thì cô sẽ bị xử oan!
Cô nảy ra một ý tưởng, kéo gánh nặng đó sang một bên, sau đó đặt mông ngồi trên tảng đá!
Người của Cục Di Tích Văn Hóa rất nhanh đã đến nơi, bọn họ tra hỏi xung quanh, cả khu chợ buổi sáng đã lộn xộn hết cả lên.
Trong đó một đồng chí nam đi tới trước mặt của Sơ Vãn, rồi hỏi.
Hôm nay, Sơ Vãn mặc chiếc áo khoác bông màu ngọc lục bảo cũ của cô, khi nghe câu hỏi, cô tỏ ra hơi rụt rè nói: "Tôi đang chờ ông cố nội, ông cụ đang chơi cờ với mọi người, nên kêu tôi ngồi đây chờ."
Mặc dù cô đã mười chín tuổi, vóc dáng cũng không quá thấp, nhưng cô lại rất gầy, còn mặc một chiếc áo khoác rộng cộng với khuôn mặt chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, một đôi mắt ướt át mở to, làm cho người ta có cảm giác rất đáng thương.
Đồng chí kia còn nghĩ rằng đây là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, liền cảnh cáo vài câu, nói nếu như không có việc gì thì đừng đến nơi này, sau đó bước đi.
Sơ Vãn nhìn thấy bọn họ rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng tảng đá dưới mông chỉ mua với giá ba nhân dân tệ, nhưng mà nếu để đánh mất như thế thì rất đáng tiếc, bởi vì cái này rất nặng, cho nên cô rất khó để có thể di chuyển nó, không còn cách nào khác, cô đành phải đi xung quanh để tìm người giúp đỡ, nhưng mà cô cũng rất may mắn, cuối cùng cũng tìm được một người, sau đó liền để đối phương kéo nó đi thẳng đến Học viện Mỹ Thuật.
Danh sách chương