Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sơ Vãn không còn cách nào khác là phải trả lời từng câu từng câu, giống như là học sinh tiểu học trả lời câu hỏi.
Sau khi hỏi xong, bầu không khí bên trong xe Jeep lại rơi vào im lặng.
Sơ Vãn cũng liền tự nhiên mà lên tiếng hỏi anh: "Chú bảy tại sao đột nhiên chú lại muốn chuyển nghề vậy?"
Cô chỉ là đang tìm một đề tài để nói chuyện, chứ thật ra thì cô tất nhiên là biết được, bởi vì ở biên giới anh đã lập được chiến công lớn, công lao hạng nhất, nhưng mà bản thân anh cũng đã bị thương, cho nên sau khi suy nghĩ cân nhắc mọi đường, thì liền quyết định chuyển nghề, sau khi chuyển nghề thì được phân đến một bộ phận quan trọng của ủy ban nào đó, nhưng mà đi làm chưa được một năm, lại được điều động đến một quận nào đó để giữ một chức vụ quan trọng, cứ như vậy từ địa phương thăng tiến đi lên.
Anh có gốc gác lớn, năng lực vững vàng, tài vận tốt, chờ đến khoảng mười bốn năm nữa, lúc đó anh cũng sẽ chỉ ngoài bốn mươi, nhưng mà anh lại đã là một người quyền cao chức trọng, tương lai đầy hứa hẹn.
Sau khi nghe câu hỏi của Sơ Vãn, thì Lục Thủ Nghiễm trả lời: "Lão gia tử đã lớn tuổi rồi, thân là một người con, thì cần phải ở bên cạnh chăm sóc ông ấy."
Vừa nghe xong, Sơ Vãn liền biết rằng anh chỉ đang tùy tiện trả lời cô mà thôi, thật sự ra còn có khá nhiều chuyện, nhưng mà anh lại coi cô như là một đứa trẻ, không muốn nói đến, cho nên cô cũng sẽ không hỏi thêm.
Ai biết được Lục Thủ Nghiễm lại hỏi: "Chú từng nghe Lão Thái gia có nói, hiện tại cháu đang nói chuyện yêu đương với một người?"
Sơ Vãn ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn về phía Lục Thủ Nghiễm.
Lục Thủ Nghiễm nghĩ rằng cô đang cảm thấy ngại ngùng, cho nên an ủi nói: "Chú chỉ là hỏi bâng quơ một chút, cũng không có chuyện gì đâu, dù sao thì cháu cũng còn nhỏ, cuộc ước hẹn trước đây của những người lớn, không nhất thiết là phải nghe theo, quan trọng là gặp được người mà bản thân mình thích, thế giới bây giờ đã thay đổi rất nhiều, đề cao quyền tự do yêu đương, tự do hôn nhân."
Sơ Vãn gật đầu, nói phải, thật sự là trong hôn ước này, cũng là chuyện của người lớn hai nhà, con cháu nhà họ Lục, không cần phải bàn luận, kết hôn là kết hôn, nếu không kết hôn, thì cũng liền còn lại bốn năm người.
Nghĩ như vậy, sau đó Sơ Vãn liền ngáp một cái thật lớn.
Tối hôm qua, cô ngủ không được ngon giấc, gần đây lại phải học cái môn đại số đồ bỏ đi kia, làm cho đầu của cô muốn phát điên.
Lục Thủ Nghiễm nhìn cô như vậy, hình như cũng hiểu được, nói: "Cháu ngủ một lúc đi."
Sơ Vãn cũng không ngại ngùng khách sáo nữa, cô co người lui vào trong cái áo khoác quân nhân, nghiêng đầu giả bộ ngủ, như mà rất nhanh sau đó liền ngủ quên mất.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, chờ đến khi cô giật mình thức dậy, thì phát hiện ra Lục Thủ Nghiễm đã ngồi ngay tại mắt trước mặt mình.
Cô chớp chớp hai mắt, có chút mơ màng mà nhìn anh.
Lục Thủ Nghiễm hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Vãn Vãn, đã đến Phan Gia Viên rồi, vậy cụ thể là cháu muốn đi đến đâu?"
Bây giờ Sơ Vãn mới hiểu ra, vội vàng nói: "Cháu sẽ tự mình đi tìm đến nơi, nhân dịp này vừa đi bộ dạo xung quanh luôn, chú bảy không cần quá lo lắng!"
Lục Thủ Nghiễm nói: "Cháu hãy kể cho chú nghe một chút về đơn vị của bạn cháu, chú sẽ đưa cháu đến nơi đó, ở đây rất rộng lớn, cháu không thể nào tự mình đi tìm được đâu."
Sơ Vãn không còn cách nào khác là phải trả lời từng câu từng câu, giống như là học sinh tiểu học trả lời câu hỏi.
Sau khi hỏi xong, bầu không khí bên trong xe Jeep lại rơi vào im lặng.
Sơ Vãn cũng liền tự nhiên mà lên tiếng hỏi anh: "Chú bảy tại sao đột nhiên chú lại muốn chuyển nghề vậy?"
Cô chỉ là đang tìm một đề tài để nói chuyện, chứ thật ra thì cô tất nhiên là biết được, bởi vì ở biên giới anh đã lập được chiến công lớn, công lao hạng nhất, nhưng mà bản thân anh cũng đã bị thương, cho nên sau khi suy nghĩ cân nhắc mọi đường, thì liền quyết định chuyển nghề, sau khi chuyển nghề thì được phân đến một bộ phận quan trọng của ủy ban nào đó, nhưng mà đi làm chưa được một năm, lại được điều động đến một quận nào đó để giữ một chức vụ quan trọng, cứ như vậy từ địa phương thăng tiến đi lên.
Anh có gốc gác lớn, năng lực vững vàng, tài vận tốt, chờ đến khoảng mười bốn năm nữa, lúc đó anh cũng sẽ chỉ ngoài bốn mươi, nhưng mà anh lại đã là một người quyền cao chức trọng, tương lai đầy hứa hẹn.
Sau khi nghe câu hỏi của Sơ Vãn, thì Lục Thủ Nghiễm trả lời: "Lão gia tử đã lớn tuổi rồi, thân là một người con, thì cần phải ở bên cạnh chăm sóc ông ấy."
Vừa nghe xong, Sơ Vãn liền biết rằng anh chỉ đang tùy tiện trả lời cô mà thôi, thật sự ra còn có khá nhiều chuyện, nhưng mà anh lại coi cô như là một đứa trẻ, không muốn nói đến, cho nên cô cũng sẽ không hỏi thêm.
Ai biết được Lục Thủ Nghiễm lại hỏi: "Chú từng nghe Lão Thái gia có nói, hiện tại cháu đang nói chuyện yêu đương với một người?"
Sơ Vãn ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn về phía Lục Thủ Nghiễm.
Lục Thủ Nghiễm nghĩ rằng cô đang cảm thấy ngại ngùng, cho nên an ủi nói: "Chú chỉ là hỏi bâng quơ một chút, cũng không có chuyện gì đâu, dù sao thì cháu cũng còn nhỏ, cuộc ước hẹn trước đây của những người lớn, không nhất thiết là phải nghe theo, quan trọng là gặp được người mà bản thân mình thích, thế giới bây giờ đã thay đổi rất nhiều, đề cao quyền tự do yêu đương, tự do hôn nhân."
Sơ Vãn gật đầu, nói phải, thật sự là trong hôn ước này, cũng là chuyện của người lớn hai nhà, con cháu nhà họ Lục, không cần phải bàn luận, kết hôn là kết hôn, nếu không kết hôn, thì cũng liền còn lại bốn năm người.
Nghĩ như vậy, sau đó Sơ Vãn liền ngáp một cái thật lớn.
Tối hôm qua, cô ngủ không được ngon giấc, gần đây lại phải học cái môn đại số đồ bỏ đi kia, làm cho đầu của cô muốn phát điên.
Lục Thủ Nghiễm nhìn cô như vậy, hình như cũng hiểu được, nói: "Cháu ngủ một lúc đi."
Sơ Vãn cũng không ngại ngùng khách sáo nữa, cô co người lui vào trong cái áo khoác quân nhân, nghiêng đầu giả bộ ngủ, như mà rất nhanh sau đó liền ngủ quên mất.
Cũng không biết cô đã ngủ bao lâu, chờ đến khi cô giật mình thức dậy, thì phát hiện ra Lục Thủ Nghiễm đã ngồi ngay tại mắt trước mặt mình.
Cô chớp chớp hai mắt, có chút mơ màng mà nhìn anh.
Lục Thủ Nghiễm hạ giọng nhẹ nhàng nói: "Vãn Vãn, đã đến Phan Gia Viên rồi, vậy cụ thể là cháu muốn đi đến đâu?"
Bây giờ Sơ Vãn mới hiểu ra, vội vàng nói: "Cháu sẽ tự mình đi tìm đến nơi, nhân dịp này vừa đi bộ dạo xung quanh luôn, chú bảy không cần quá lo lắng!"
Lục Thủ Nghiễm nói: "Cháu hãy kể cho chú nghe một chút về đơn vị của bạn cháu, chú sẽ đưa cháu đến nơi đó, ở đây rất rộng lớn, cháu không thể nào tự mình đi tìm được đâu."
Danh sách chương