Tạ Lan hỏi: “Vậy xử lý thế nào?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Nói dối Công an, cùng Đoạn Y Nhiên ngồi tù nửa tháng.”
“Sao cơ?” Tạ Lan không thể tin nổi nói.
Những người khác cũng không thể tin nổi: “Vậy chuyện anh ta vu không Phương Kiếm Bình thì sao?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Anh ta và Đoạn Y Nhiên chưa từng nói là do Phương Kiếm Bình làm.”
Tạ Lan há miệng, lắp bắp nói: “Cái này không--- không phải có lời cho anh ta quá sao? Không được, cản bọn họ lại!”
Các thôn dân vốn đang tránh ra để mở đường trong nháy mắt đem con đường chặn lại.
Trương Tiểu Phương nhanh chóng tiến lên ngăn Tổ trưởng Tôn, sau đó đạp một cái vào đầu gối Lưu Quý Tân.
Sức lực của cô lớn, bao tải một trăm tám mươi cân cũng có thể vác đi.
Một cước này đạm xuống trực tiếp đạp Lưu Quý Tân lăn ra đất.
Người trong thôn cũng không hiểu pháp luận, nên khi có người đi đầu mở đường ngay lập tức có người tiếp theo tiến lên.
Tổ trưởng Tôn vội càng quát: “Dừng tay, dừng tay!”
Trương Tiểu Phương lớn tiếng nói: “Tôi không dùng tay.”
“Đúng, không dùng tay!” Dân làng lập tức đẩy Tổ trưởng Trương ra.
Tổ trưởng Trương nóng nảy nói: “Ngăn cản! Mau ngăn bọn họ lại!”
Công an làm việc ở đây lâu năm vội vàng nói: “Vô dụng thôi, càng ngăn bọn họ lại càng đánh ác hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tổ trưởng Tôn nóng này.
Công an lâu năm nhỏ giọng nói: “Phải tìm Bí thư chi bộ thôn đứng ra ngăn mới được.”
Tổ trưởng Tôn lúc này mới nghĩ ra, ở trong thôn lời của bí thư chi bộ thôn có thể sánh ngang với luật pháp: “Đội trưởng cũ, không thể đánh tiếp được, đánh tiếp sẽ chết người đó.”
Cha Trương nói: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, ông không phải người Đông Bắc đúng không?”
“Bây giờ không phải lúc nói đến cái này.”
Cha Trương thấy không sai biệt lắm, nếu đánh tiếp có khả năng sẽ chết người nên ông nói: “Trương Tiểu Phương, Tạ Lan, không được đánh nữa, đều ngừng tay lại cho tôi!”
Dân làng theo bản năng dừng lại, nhìn qua thấy bí thư chi bộ cách bọn họ sáu bảy bước chân thì lại tiếp tục vươn chân ra.
“Trương Lai Phúc! Lời của tôi ---"
Trương Tiểu Phương ở đối diện chen vào ngắt lời ông: “Cha, con cái gì cũng không làm.”
Cha Trương trừng cô nói: “Con nghĩ cha mù à? Đừng cho là cha không biết, con chính là người đầu têu! Không được đánh nữa! Ai đánh nữa tôi sẽ trừ công điểm của người đó!”
Mọi người không hẹn mà cùng dừng lại.
Tổ trưởng Tôn vội vàng mang người của ông ta đi qua.
Công an muốn dẫn người đi nhưng lại bị những người phụ nữ trong thôn ngăn lại.
Tổ trưởng Tôn vội vàng tìm cha Trương.
Cha Trương nhìn sang phát hiện là người quen, “Vương Thu Hương, làm cái gì đó? Buông tay ra!”
Lúc trước Vương Thu Hương nghe nói Lưu Quý Tân là thủ phạm thì bà ta không có chút hiếu kỳ nào.
Nhưng sau khi ăn uống no đủ đi ra lại nghe được người ta nói, anh ta hãm hại Phương Kiếm Bình là bởi vì anh ta thích Đoạn Y Nhiên, cho nên mới đố kỵ Phương Kiếm Bình, mục đích là muốn cướp suất học đại học của Phương Kiếm Bình, nghe đến đây Vương Thu Hương nổi giận.
Vương Thu Hương cũng nghĩ giống như cha của Trương Tiểu Phương bà ta cho rằng Phương Kiếm Bình chẳng qua chỉ là phượng hoàng nhất thời gặp khó khăn, anh sẽ không ở thôn bọn họ lâu dài.
Lúc trước nghe nói phía trên chuẩn bị mở một trường Công Nông Binh, Vương Thu Hương còn nói thầm với người trong thôn, phượng hoàng sắp bay đi rồi, sau này có muốn gặp cũng không gặp được.
Vương Thu Hương vốn đã không thích Lưu Quý Tân, khó có được cơ hộ trừng trị anh ta, còn có thể đem cơn giận của Trương Tiểu Phương chút ra ngoài làm sao bà ta có thể buông ta cơ hội này. Cho nên bà ta mới không màng tới sự ngăn cản của công an mà sông vào đá cho anh ta thêm mấy cái.
Vương Thu Hương toàn thân đầy mồ hôi, mới đạp Lưu Qúy Tân vài cái làm cho bà ta chưa thoải mái lắm. Nhưng bà ta cũng sợ anh cả bí thư chi bộ thôn, nên không dám không nghe theo.
Miễn cưỡng buông tay ra, Vương Thu Hương thấy người trong thôn đã tránh hết ra chỉ còn có Lưu Qúy Tân quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt bà ta sáng lên vội đạp cho anh ta thêm mấy cái.
Lưu Qúy Tân rên rỉ trong đau đớn.
Bí thư chi bộ Trương nói: “Nói dối Công an, cùng Đoạn Y Nhiên ngồi tù nửa tháng.”
“Sao cơ?” Tạ Lan không thể tin nổi nói.
Những người khác cũng không thể tin nổi: “Vậy chuyện anh ta vu không Phương Kiếm Bình thì sao?”
Bí thư chi bộ Trương nói: “Anh ta và Đoạn Y Nhiên chưa từng nói là do Phương Kiếm Bình làm.”
Tạ Lan há miệng, lắp bắp nói: “Cái này không--- không phải có lời cho anh ta quá sao? Không được, cản bọn họ lại!”
Các thôn dân vốn đang tránh ra để mở đường trong nháy mắt đem con đường chặn lại.
Trương Tiểu Phương nhanh chóng tiến lên ngăn Tổ trưởng Tôn, sau đó đạp một cái vào đầu gối Lưu Quý Tân.
Sức lực của cô lớn, bao tải một trăm tám mươi cân cũng có thể vác đi.
Một cước này đạm xuống trực tiếp đạp Lưu Quý Tân lăn ra đất.
Người trong thôn cũng không hiểu pháp luận, nên khi có người đi đầu mở đường ngay lập tức có người tiếp theo tiến lên.
Tổ trưởng Tôn vội càng quát: “Dừng tay, dừng tay!”
Trương Tiểu Phương lớn tiếng nói: “Tôi không dùng tay.”
“Đúng, không dùng tay!” Dân làng lập tức đẩy Tổ trưởng Trương ra.
Tổ trưởng Trương nóng nảy nói: “Ngăn cản! Mau ngăn bọn họ lại!”
Công an làm việc ở đây lâu năm vội vàng nói: “Vô dụng thôi, càng ngăn bọn họ lại càng đánh ác hơn.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tổ trưởng Tôn nóng này.
Công an lâu năm nhỏ giọng nói: “Phải tìm Bí thư chi bộ thôn đứng ra ngăn mới được.”
Tổ trưởng Tôn lúc này mới nghĩ ra, ở trong thôn lời của bí thư chi bộ thôn có thể sánh ngang với luật pháp: “Đội trưởng cũ, không thể đánh tiếp được, đánh tiếp sẽ chết người đó.”
Cha Trương nói: “Quả nhiên tôi không nhìn lầm, ông không phải người Đông Bắc đúng không?”
“Bây giờ không phải lúc nói đến cái này.”
Cha Trương thấy không sai biệt lắm, nếu đánh tiếp có khả năng sẽ chết người nên ông nói: “Trương Tiểu Phương, Tạ Lan, không được đánh nữa, đều ngừng tay lại cho tôi!”
Dân làng theo bản năng dừng lại, nhìn qua thấy bí thư chi bộ cách bọn họ sáu bảy bước chân thì lại tiếp tục vươn chân ra.
“Trương Lai Phúc! Lời của tôi ---"
Trương Tiểu Phương ở đối diện chen vào ngắt lời ông: “Cha, con cái gì cũng không làm.”
Cha Trương trừng cô nói: “Con nghĩ cha mù à? Đừng cho là cha không biết, con chính là người đầu têu! Không được đánh nữa! Ai đánh nữa tôi sẽ trừ công điểm của người đó!”
Mọi người không hẹn mà cùng dừng lại.
Tổ trưởng Tôn vội vàng mang người của ông ta đi qua.
Công an muốn dẫn người đi nhưng lại bị những người phụ nữ trong thôn ngăn lại.
Tổ trưởng Tôn vội vàng tìm cha Trương.
Cha Trương nhìn sang phát hiện là người quen, “Vương Thu Hương, làm cái gì đó? Buông tay ra!”
Lúc trước Vương Thu Hương nghe nói Lưu Quý Tân là thủ phạm thì bà ta không có chút hiếu kỳ nào.
Nhưng sau khi ăn uống no đủ đi ra lại nghe được người ta nói, anh ta hãm hại Phương Kiếm Bình là bởi vì anh ta thích Đoạn Y Nhiên, cho nên mới đố kỵ Phương Kiếm Bình, mục đích là muốn cướp suất học đại học của Phương Kiếm Bình, nghe đến đây Vương Thu Hương nổi giận.
Vương Thu Hương cũng nghĩ giống như cha của Trương Tiểu Phương bà ta cho rằng Phương Kiếm Bình chẳng qua chỉ là phượng hoàng nhất thời gặp khó khăn, anh sẽ không ở thôn bọn họ lâu dài.
Lúc trước nghe nói phía trên chuẩn bị mở một trường Công Nông Binh, Vương Thu Hương còn nói thầm với người trong thôn, phượng hoàng sắp bay đi rồi, sau này có muốn gặp cũng không gặp được.
Vương Thu Hương vốn đã không thích Lưu Quý Tân, khó có được cơ hộ trừng trị anh ta, còn có thể đem cơn giận của Trương Tiểu Phương chút ra ngoài làm sao bà ta có thể buông ta cơ hội này. Cho nên bà ta mới không màng tới sự ngăn cản của công an mà sông vào đá cho anh ta thêm mấy cái.
Vương Thu Hương toàn thân đầy mồ hôi, mới đạp Lưu Qúy Tân vài cái làm cho bà ta chưa thoải mái lắm. Nhưng bà ta cũng sợ anh cả bí thư chi bộ thôn, nên không dám không nghe theo.
Miễn cưỡng buông tay ra, Vương Thu Hương thấy người trong thôn đã tránh hết ra chỉ còn có Lưu Qúy Tân quỳ rạp trên mặt đất, hai mắt bà ta sáng lên vội đạp cho anh ta thêm mấy cái.
Lưu Qúy Tân rên rỉ trong đau đớn.
Danh sách chương