Trương Tiểu Phương cười nhạo một tiếng: “Thực sự cho rằng con ngốc à? Con có ngốc thì cũng có thể nghe hiểu, lúc nãy mẹ nghĩ rằng con tự mình chải đầu, vì vậy khi con hỏi thì chỉ nói là cũng được. Vừa mới nghe là Phương Kiếm Bình chải tóc thì liền lập tức nói đẹp, mẹ thật sự là mẹ ruột của con à?”
Cao Tố Lan lại đập vào đầu cô một cái.
Phương Kiếm Bình vội vàng kéo Trương Tiểu Phương sang một bên: “Thím, đầu của con người rất yếu ớt, không thể thường xuyên đánh như vậy.”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng thế! Con chính là bị mẹ đánh nên mới ngốc như vậy.”
Cao Tố Lan lại giơ tay lên.
Trương Tiểu Phương lùi lại phía sau theo thói quen.
Cha Trương nhìn thấy Phương Kiếm Bình theo bản năng ngăn cản lại bạn già của mình thì coi như đã hoàn toàn yên tâm ----- Có thích hay không thì chỉ là những thứ hư vô mà thôi, biết che chở cho Tiểu Phương là được rồi: “Chạy đi đâu vậy? Nhanh múc nước rửa mặt đi.”
Cao Tố Lan đưa phích nước nóng cho Phương Kiếm Bình: “Để Tiểu Phương rửa mặt bằng nước này, trời lạnh rồi, không thể dùng nước lạnh nữa.”
Phương Kiếm Bình gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ, sau đó bỗng nhiên nhớ đến bàn chải đánh răng của anh đang ở điểm thanh niên trí thức: “Thím, cho cháu một cái bát để súc miệng.”
Cao Tố Lan nhịn không được nói một câu: “Người đến từ thành phố thật là tinh tế.”
Tuy rằng cha Trương trước kia cũng là một quân nhân nghèo, không đủ tiền mua bàn chải đánh răng, cũng tiếc nên không muốn dùng kem đánh răng, nhưng ông đã từng nhìn thấy rồi: “Bà không hiểu, dùng đồ vật kia để đánh răng thì sẽ có cảm giác rất thoải mái.”
Trương Tiểu Phương nghe nói như vậy thì đột nhiên nhớ đến chuyện nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng đánh răng bao giờ.
“Cha, dùng cái gì thoải mái vậy?” Cô bám vào khung cửa, quay đầu hỏi.
Cha Trương: “Bàn chải đánh răng.”
“Bàn chải đánh răng là cái gì vậy? Giống như bàn chải đánh giày à?”
Phương Kiếm Bình nghe được lời nói ngây ngốc của cô thì bật cười: “To như vậy thì không thể dùng để chải răng được, chỉ nhỏ như này thôi.” Anh dùng đầu ngón tay để miêu tả một chút: “Dùng cái đó đánh răng thì hơi thở rất tươi mát, còn răng thì rất trắng.”
Trương Tiểu Phương lập tức đứng thẳng dậy và đánh giá anh một chút: “Khó trách răng của anh lại trắng như vậy. Cha, con cũng muốn có bàn chải đánh răng.”
Cha Trương gật đầu: “Được, được, lúc sau mua cho con.”
Trương Tiểu Phương vui vẻ, theo bản năng muốn nói cảm ơn cha, nhưng lời đến bên miệng thì lại nhanh chóng nuốt xuống, xoay người nhảy nhót trong sân.
Phương Kiếm Bình thấy cô như vậy thì nhịn không được kéo người trở về: “Đi rửa mặt còn ăn cơm.”
Trương Tiểu Phương dừng lại.
Phương Kiếm Bình bảo cô rửa mặt trước, nhưng vẫn hơi lo lắng nên đã lén nhìn cô một chút. Anh phát hiện cô rửa mặt rất nghiêm túc, nhìn không hề ngốc nghếch chút nào, liền cảm thấy bản thân đã đoán đúng rồi, Trương Tiểu Phương không hề ngu ngốc, chỉ là tâm trí của cô phát triển chậm hơn những người khác mà thôi.
Nếu người ta đã mười tám tuổi thì tâm trí cũng là mười tám, còn vẻ ngoài của cô là mười tám tuổi nhưng bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.
Một đứa trẻ tám tuổi cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi.
Phương Kiếm Bình thật sự cảm thấy bản thân rất may mắn, bởi vì cô không phải là Đoạn Y Nhiên, nếu không thì anh không chỉ phải chăm sóc Đoạn Y Nhiên mà còn có thể phải chăm sóc đứa con trong bụng cô ta nữa.
Nghĩ đến đây thì Phương Kiếm Bình lập tức lộ ra một nụ cười.
Mặc dù cô hại anh thiếu chút nữa trở thành một nghi phạm hình sự, còn không có lựa chọn nào khác phải kết hôn với cô. Nhưng nếu không phải cô làm ra chuyện như thế thì anh vĩnh viễn cũng không biết Đoạn Y Nhiên thích anh đến mức điên cuồng như vậy.
Tục ngữ có câu: “Có thể làm kẻ trộm một nghìn ngày, nhưng không thể đề phòng cướp một nghìn ngày được.”
Không có Trương Tiểu Phương thì anh vẫn còn đang sống ở điểm thanh niên trí thức, có thể tránh được mùng một nhưng không nhất định tránh được ngày mười lăm.
“Tôi rửa sạch rồi, cho anh.” Trương Tiểu Phương giả vờ không phát hiện nước trong chậu đã chuyển sang màu đen, ngay cả khăn mặt cũng đã trở nên đen tuyền rồi.
Phương Kiếm Bình nhận lấy, lại thấy cô đi về phía phòng bếp: “Không lau mặt à?”
Trương Tiểu Phương không khỏi chớp mắt vài cái: “Đã lau xong rồi mà.”
Phương Kiếm Bình biết rằng cô không hiểu: “Tôi nói là kem dưỡng da, hoặc là dầu ngao [1]. Hôm nay có gió lớn, nếu cái gì cô cũng không bôi, chờ đến khi từ nông trường trở về thì cả khuôn mặt của cô sẽ nứt nẻ hết đấy.”
[1]Dầu ngao là một loại sản phẩm chăm sóc da toàn dầu chứa vỏ ngao tự nhiên, có tác dụng dưỡng ẩm cho da, ngăn ngừa tình trạng khô và nứt nẻ.
Trương Tiểu Phương đã quên.
Cô cảm thấy bản thân chỉ mới 20 tuổi, không cần phải bôi những chai lọ gì đó. Nếu nhớ thì bôi một ít kem trẻ em của mấy trẻ sơ sinh. Không nhớ thì cũng không sao, chỉ cần đeo khẩu trang, quàng khăn kín không lọt gió thì sẽ không bị nứt nẻ.
Cao Tố Lan lại đập vào đầu cô một cái.
Phương Kiếm Bình vội vàng kéo Trương Tiểu Phương sang một bên: “Thím, đầu của con người rất yếu ớt, không thể thường xuyên đánh như vậy.”
Trương Tiểu Phương gật đầu: “Đúng thế! Con chính là bị mẹ đánh nên mới ngốc như vậy.”
Cao Tố Lan lại giơ tay lên.
Trương Tiểu Phương lùi lại phía sau theo thói quen.
Cha Trương nhìn thấy Phương Kiếm Bình theo bản năng ngăn cản lại bạn già của mình thì coi như đã hoàn toàn yên tâm ----- Có thích hay không thì chỉ là những thứ hư vô mà thôi, biết che chở cho Tiểu Phương là được rồi: “Chạy đi đâu vậy? Nhanh múc nước rửa mặt đi.”
Cao Tố Lan đưa phích nước nóng cho Phương Kiếm Bình: “Để Tiểu Phương rửa mặt bằng nước này, trời lạnh rồi, không thể dùng nước lạnh nữa.”
Phương Kiếm Bình gật đầu tỏ vẻ đã ghi nhớ, sau đó bỗng nhiên nhớ đến bàn chải đánh răng của anh đang ở điểm thanh niên trí thức: “Thím, cho cháu một cái bát để súc miệng.”
Cao Tố Lan nhịn không được nói một câu: “Người đến từ thành phố thật là tinh tế.”
Tuy rằng cha Trương trước kia cũng là một quân nhân nghèo, không đủ tiền mua bàn chải đánh răng, cũng tiếc nên không muốn dùng kem đánh răng, nhưng ông đã từng nhìn thấy rồi: “Bà không hiểu, dùng đồ vật kia để đánh răng thì sẽ có cảm giác rất thoải mái.”
Trương Tiểu Phương nghe nói như vậy thì đột nhiên nhớ đến chuyện nguyên chủ từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng đánh răng bao giờ.
“Cha, dùng cái gì thoải mái vậy?” Cô bám vào khung cửa, quay đầu hỏi.
Cha Trương: “Bàn chải đánh răng.”
“Bàn chải đánh răng là cái gì vậy? Giống như bàn chải đánh giày à?”
Phương Kiếm Bình nghe được lời nói ngây ngốc của cô thì bật cười: “To như vậy thì không thể dùng để chải răng được, chỉ nhỏ như này thôi.” Anh dùng đầu ngón tay để miêu tả một chút: “Dùng cái đó đánh răng thì hơi thở rất tươi mát, còn răng thì rất trắng.”
Trương Tiểu Phương lập tức đứng thẳng dậy và đánh giá anh một chút: “Khó trách răng của anh lại trắng như vậy. Cha, con cũng muốn có bàn chải đánh răng.”
Cha Trương gật đầu: “Được, được, lúc sau mua cho con.”
Trương Tiểu Phương vui vẻ, theo bản năng muốn nói cảm ơn cha, nhưng lời đến bên miệng thì lại nhanh chóng nuốt xuống, xoay người nhảy nhót trong sân.
Phương Kiếm Bình thấy cô như vậy thì nhịn không được kéo người trở về: “Đi rửa mặt còn ăn cơm.”
Trương Tiểu Phương dừng lại.
Phương Kiếm Bình bảo cô rửa mặt trước, nhưng vẫn hơi lo lắng nên đã lén nhìn cô một chút. Anh phát hiện cô rửa mặt rất nghiêm túc, nhìn không hề ngốc nghếch chút nào, liền cảm thấy bản thân đã đoán đúng rồi, Trương Tiểu Phương không hề ngu ngốc, chỉ là tâm trí của cô phát triển chậm hơn những người khác mà thôi.
Nếu người ta đã mười tám tuổi thì tâm trí cũng là mười tám, còn vẻ ngoài của cô là mười tám tuổi nhưng bên trong cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.
Một đứa trẻ tám tuổi cũng đã có thể tự chăm sóc bản thân rồi.
Phương Kiếm Bình thật sự cảm thấy bản thân rất may mắn, bởi vì cô không phải là Đoạn Y Nhiên, nếu không thì anh không chỉ phải chăm sóc Đoạn Y Nhiên mà còn có thể phải chăm sóc đứa con trong bụng cô ta nữa.
Nghĩ đến đây thì Phương Kiếm Bình lập tức lộ ra một nụ cười.
Mặc dù cô hại anh thiếu chút nữa trở thành một nghi phạm hình sự, còn không có lựa chọn nào khác phải kết hôn với cô. Nhưng nếu không phải cô làm ra chuyện như thế thì anh vĩnh viễn cũng không biết Đoạn Y Nhiên thích anh đến mức điên cuồng như vậy.
Tục ngữ có câu: “Có thể làm kẻ trộm một nghìn ngày, nhưng không thể đề phòng cướp một nghìn ngày được.”
Không có Trương Tiểu Phương thì anh vẫn còn đang sống ở điểm thanh niên trí thức, có thể tránh được mùng một nhưng không nhất định tránh được ngày mười lăm.
“Tôi rửa sạch rồi, cho anh.” Trương Tiểu Phương giả vờ không phát hiện nước trong chậu đã chuyển sang màu đen, ngay cả khăn mặt cũng đã trở nên đen tuyền rồi.
Phương Kiếm Bình nhận lấy, lại thấy cô đi về phía phòng bếp: “Không lau mặt à?”
Trương Tiểu Phương không khỏi chớp mắt vài cái: “Đã lau xong rồi mà.”
Phương Kiếm Bình biết rằng cô không hiểu: “Tôi nói là kem dưỡng da, hoặc là dầu ngao [1]. Hôm nay có gió lớn, nếu cái gì cô cũng không bôi, chờ đến khi từ nông trường trở về thì cả khuôn mặt của cô sẽ nứt nẻ hết đấy.”
[1]Dầu ngao là một loại sản phẩm chăm sóc da toàn dầu chứa vỏ ngao tự nhiên, có tác dụng dưỡng ẩm cho da, ngăn ngừa tình trạng khô và nứt nẻ.
Trương Tiểu Phương đã quên.
Cô cảm thấy bản thân chỉ mới 20 tuổi, không cần phải bôi những chai lọ gì đó. Nếu nhớ thì bôi một ít kem trẻ em của mấy trẻ sơ sinh. Không nhớ thì cũng không sao, chỉ cần đeo khẩu trang, quàng khăn kín không lọt gió thì sẽ không bị nứt nẻ.
Danh sách chương