Lúc này Giang Noãn đang ngồi ở chỗ này có thể nhìn thấy rõ ràng anh chàng quân nhân mặc quân phục màu xanh lá cây phía đối diện!
Giang Noãn nhìn thẳng!
Chẳng phải anh quân nhân này là người cô gặp ở bưu điện cách đây không lâu sao?!
Tuy rằng lúc đó chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Giang Noãn rất chắc chắn đó là anh ấy!
Dáng người này quá chuẩn nên không thể nhận ra một khuyết điểm nào, vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả đường từ cổ đến vai đều đẹp! Cơ thể này đang giết cô.
Cô còn tưởng rằng anh quân nhân này chỉ có vóc dáng là ưa nhìn thôi.
Không ngờ cô bị vả vào mặt bôm bốp.
Anh quân nhân không chỉ có vóc dáng mà quan trọng hơn là anh ấy còn có khuôn mặt điển trai!
Một khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai với đường viền quai hàm sắc nét, mái tóc ngắn sắc lẹm, mặt mày sáng sủa. Giá trị nhan sắc của anh quân nhân này quá mạnh, khuôn mặt này hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của cô, một người ưa vẻ ngoài như cô nhìn thấy rất thích thú!
Người bên kia dường như cảm nhận được ánh mắt trực tiếp của Giang Noãn, anh hơi nhướng mắt lên, ánh mắt hai người không tránh khỏi chạm vào nhau.
Đột nhiên bị bắt gặp nên cô có chút xấu hổ, nhưng Giang Noãn lại hào phóng cười với anh, chỉ cần cô không xấu hổ, thì xấu hổ sẽ là người khác!
Giang Noãn nhìn thấy lông mày của anh quân nhân nhíu lại, tránh tầm nhìn của Giang Noãn.
Tâm trạng tốt của Giang Noãn khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh quân nhân làm giảm đi nhiều.
Lúc này, ngồi đối diện với anh quân nhân hình như là bạn của anh ấy.
Cô cũng thu hồi ánh mắt và ăn mì một cách thoải mái.
Ăn xong mì, đoàn người Giang Noãn vội vàng rời đi, nhất định phải bắt kịp máy kéo!
Trước khi đi, Giang Noãn lại liếc nhìn anh quân nhân, khuôn mặt này rất đáng để nhìn, nếu không thì thiệt quá, không biết sau này còn có cơ hội gặp những anh trai đẹp trai khác hay không nữa!
Không hiểu sao phản ứng của anh quân nhân rất nhạy cảm, cô lại bị bắt gặp! Ánh mắt hai người lại chạm nhau.
"Noãn Noãn, em ngây người ở đó làm gì, mau đi thôi, nếu không sẽ đến muộn mất!" Giang Noãn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, để mặc Lý Hồng Anh kéo mình đi.
"Hứa Yến, cậu đang nhìn gì vậy?" Lý Minh Hoa gắp một miếng thịt kho nhét vào miệng, ngẩng đầu lên thấy Hứa Yến đang nhìn về phía sau mình nên anh ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn. Anh ấy chỉ nhìn thấy những người khách bình thường tới ăn cơm, có chút khó hiểu, miệng vẫn đang nhai miếng thịt và mơ hồ hỏi Hứa Yến.
"Không có gì." Hứa Yến bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn.
"Này, ông cụ nhà cậu còn muốn cậu ở chỗ này bao lâu? Khi nào thì trở về?" Lý Minh Hoa có chút khó hiểu, rõ ràng anh có thể thoải mái ở trong quân đội thành phố, thế nhưng ông cụ nhà anh lại muốn anh ở lại đây, đã ở được hai năm rồi.
"Sắp rồi." Hứa Yến thẳng thừng đáp, anh không nghĩ ở đây có gì không tốt, chỉ là tập luyện đổi một nơi khác mà thôi, đối với anh chỗ nào cũng giống nhau.
"Cậu lấy thư của ông cụ nhà cậu rồi chứ? Hai ngày trước mới gửi tới." Hai ngày trước Lý Minh Hoa đi lấy thư đã lặng lẽ nhìn thấy, anh ấy vốn muốn giúp anh lấy, nhưng anh ấy không có nhiều thời gian để đến đơn vị của anh nên không nhận nó cho anh nữa.
Hai người họ là bạn học cấp ba và còn cùng bàn, nhưng Lý Minh Hoa và Hứa Yến chỉ là bạn cùng lớp được một học kỳ. Tuy anh ấy nhiệt tình nhưng cũng không thể đối phó được với tính cách lạnh lùng của Hứa Yến, vì vậy bình thường hai người không giao lưu nhiều, không lâu sau Hứa Yến nhập ngũ.
Hai năm trước mới gặp lại nhau ở đây, Lý Minh Hoa nói chuyện với anh tự nhiên, hai người cứ trò chuyện rồi trở thành bạn.
Hứa Yến nghĩ đến bức thư mình vừa nhận được ở bưu điện, lông mày khẽ nhăn lại, nội dung bức thư mà ông cụ gửi đến cũng gần giống như mọi khi. Nhưng cuối thư lại đặc biệt nhờ anh giúp chăm sóc chu đáo cho cháu gái của người bạn cũ của ông ấy, ở trong thư ông ấy đã giải thích sơ qua về tình hình của cô ấy.
Nói một cách đơn giản, đó là một cô bé vì giận gia đình nên đăng ký phong trào về quê, nơi về quê lại tình cờ rất gần nơi đóng quân của anh, nên bảo anh rảnh thì đến thăm cô ấy, tạo mối quan hệ, nhân tiện gửi một lá thư về để trấn an người bạn cũ của ông ấy.
Anh là một công cụ bằng người sao? Anh có chút không thích chuyện phiền phức này, nhưng anh lại không có lựa chọn, nếu không ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách giày vò anh!
Thực ra anh cũng có chút ấn tượng về cô cháu gái của bạn cũ ông ấy, trong ấn tượng của anh thì cô gái khá trầm tính, không ngang bướng như trong thư nói, sự thay đổi này khá lớn.
Anh nhớ tới cô gái vừa nãy nhìn mình chằm chằm, trong đầu dần dần chồng lại với cô bé đó, chẳng lẽ cô gái đó là Giang Noãn sao? Đúng là táo bạo hơn nhiều, cô bé này khi còn bé không dám nhìn anh. Bây giờ còn dám nhìn anh chằm chằm.
Giang Noãn nhìn thẳng!
Chẳng phải anh quân nhân này là người cô gặp ở bưu điện cách đây không lâu sao?!
Tuy rằng lúc đó chỉ nhìn thấy bóng lưng, nhưng Giang Noãn rất chắc chắn đó là anh ấy!
Dáng người này quá chuẩn nên không thể nhận ra một khuyết điểm nào, vai rộng, eo thon, chân dài, ngay cả đường từ cổ đến vai đều đẹp! Cơ thể này đang giết cô.
Cô còn tưởng rằng anh quân nhân này chỉ có vóc dáng là ưa nhìn thôi.
Không ngờ cô bị vả vào mặt bôm bốp.
Anh quân nhân không chỉ có vóc dáng mà quan trọng hơn là anh ấy còn có khuôn mặt điển trai!
Một khuôn mặt lạnh lùng và đẹp trai với đường viền quai hàm sắc nét, mái tóc ngắn sắc lẹm, mặt mày sáng sủa. Giá trị nhan sắc của anh quân nhân này quá mạnh, khuôn mặt này hoàn toàn hợp với thẩm mỹ của cô, một người ưa vẻ ngoài như cô nhìn thấy rất thích thú!
Người bên kia dường như cảm nhận được ánh mắt trực tiếp của Giang Noãn, anh hơi nhướng mắt lên, ánh mắt hai người không tránh khỏi chạm vào nhau.
Đột nhiên bị bắt gặp nên cô có chút xấu hổ, nhưng Giang Noãn lại hào phóng cười với anh, chỉ cần cô không xấu hổ, thì xấu hổ sẽ là người khác!
Giang Noãn nhìn thấy lông mày của anh quân nhân nhíu lại, tránh tầm nhìn của Giang Noãn.
Tâm trạng tốt của Giang Noãn khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai đã bị ánh mắt lạnh lùng của anh quân nhân làm giảm đi nhiều.
Lúc này, ngồi đối diện với anh quân nhân hình như là bạn của anh ấy.
Cô cũng thu hồi ánh mắt và ăn mì một cách thoải mái.
Ăn xong mì, đoàn người Giang Noãn vội vàng rời đi, nhất định phải bắt kịp máy kéo!
Trước khi đi, Giang Noãn lại liếc nhìn anh quân nhân, khuôn mặt này rất đáng để nhìn, nếu không thì thiệt quá, không biết sau này còn có cơ hội gặp những anh trai đẹp trai khác hay không nữa!
Không hiểu sao phản ứng của anh quân nhân rất nhạy cảm, cô lại bị bắt gặp! Ánh mắt hai người lại chạm nhau.
"Noãn Noãn, em ngây người ở đó làm gì, mau đi thôi, nếu không sẽ đến muộn mất!" Giang Noãn nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, để mặc Lý Hồng Anh kéo mình đi.
"Hứa Yến, cậu đang nhìn gì vậy?" Lý Minh Hoa gắp một miếng thịt kho nhét vào miệng, ngẩng đầu lên thấy Hứa Yến đang nhìn về phía sau mình nên anh ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn. Anh ấy chỉ nhìn thấy những người khách bình thường tới ăn cơm, có chút khó hiểu, miệng vẫn đang nhai miếng thịt và mơ hồ hỏi Hứa Yến.
"Không có gì." Hứa Yến bình tĩnh thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn.
"Này, ông cụ nhà cậu còn muốn cậu ở chỗ này bao lâu? Khi nào thì trở về?" Lý Minh Hoa có chút khó hiểu, rõ ràng anh có thể thoải mái ở trong quân đội thành phố, thế nhưng ông cụ nhà anh lại muốn anh ở lại đây, đã ở được hai năm rồi.
"Sắp rồi." Hứa Yến thẳng thừng đáp, anh không nghĩ ở đây có gì không tốt, chỉ là tập luyện đổi một nơi khác mà thôi, đối với anh chỗ nào cũng giống nhau.
"Cậu lấy thư của ông cụ nhà cậu rồi chứ? Hai ngày trước mới gửi tới." Hai ngày trước Lý Minh Hoa đi lấy thư đã lặng lẽ nhìn thấy, anh ấy vốn muốn giúp anh lấy, nhưng anh ấy không có nhiều thời gian để đến đơn vị của anh nên không nhận nó cho anh nữa.
Hai người họ là bạn học cấp ba và còn cùng bàn, nhưng Lý Minh Hoa và Hứa Yến chỉ là bạn cùng lớp được một học kỳ. Tuy anh ấy nhiệt tình nhưng cũng không thể đối phó được với tính cách lạnh lùng của Hứa Yến, vì vậy bình thường hai người không giao lưu nhiều, không lâu sau Hứa Yến nhập ngũ.
Hai năm trước mới gặp lại nhau ở đây, Lý Minh Hoa nói chuyện với anh tự nhiên, hai người cứ trò chuyện rồi trở thành bạn.
Hứa Yến nghĩ đến bức thư mình vừa nhận được ở bưu điện, lông mày khẽ nhăn lại, nội dung bức thư mà ông cụ gửi đến cũng gần giống như mọi khi. Nhưng cuối thư lại đặc biệt nhờ anh giúp chăm sóc chu đáo cho cháu gái của người bạn cũ của ông ấy, ở trong thư ông ấy đã giải thích sơ qua về tình hình của cô ấy.
Nói một cách đơn giản, đó là một cô bé vì giận gia đình nên đăng ký phong trào về quê, nơi về quê lại tình cờ rất gần nơi đóng quân của anh, nên bảo anh rảnh thì đến thăm cô ấy, tạo mối quan hệ, nhân tiện gửi một lá thư về để trấn an người bạn cũ của ông ấy.
Anh là một công cụ bằng người sao? Anh có chút không thích chuyện phiền phức này, nhưng anh lại không có lựa chọn, nếu không ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách giày vò anh!
Thực ra anh cũng có chút ấn tượng về cô cháu gái của bạn cũ ông ấy, trong ấn tượng của anh thì cô gái khá trầm tính, không ngang bướng như trong thư nói, sự thay đổi này khá lớn.
Anh nhớ tới cô gái vừa nãy nhìn mình chằm chằm, trong đầu dần dần chồng lại với cô bé đó, chẳng lẽ cô gái đó là Giang Noãn sao? Đúng là táo bạo hơn nhiều, cô bé này khi còn bé không dám nhìn anh. Bây giờ còn dám nhìn anh chằm chằm.
Danh sách chương