Đúng vậy, nguyên chủ còn có bà nội, bình thường bà cụ sẽ ở nhà bác cả.
Bà cụ Diệp không thích Diệp lão nhị, càng không ưa Tô Hoa Vinh, nhưng lại rất thích sai Tô Hoa Vinh làm việc, không hề quá đáng khi nói bà cụ coi Tô Hoa Vinh như nô lệ của nhà họ Diệp mà sai khiến.
Tô Từ không nói gì, ôm quần áo đi ra cửa thêm lần nữa.
Sau khi ra khỏi cổng, cô lập tức đi về phía đông thôn trang, ngang qua sáu bảy nhà là đến nhà bác cả Diệp lão đại.
Bước vào cửa, cô thấy không có ai, chỉ có mỗi mình bà cụ Diệp đang ngồi quạt phần phật ở dưới bóng cây hòe.
Bà cụ đang ngủ gật, nhìn thấy Tô Từ ôm quần áo đến thì ngước mắt nói: "Đặt ở trên giường trong phòng phía đông đi.
"Tô Từ im lặng, trực tiếp ôm quần áo vào phòng phía đông, thả xuống rồi lập tức đi ra.
Nhưng cô còn chưa kịp ra khỏi cửa viện thì đã bị bà cụ Diệp gọi lại.
Bà cụ dùng quạt cọ ra hiệu cho cô quay lại, nhìn cô, nói: "Sao mày vừa đến đã đi rồi? Xếp quần áo lại đã.
"Tô Từ xoay người nhìn bà cụ Diệp, nói thẳng: "Cháu không biết xếp.
"Bà cụ Diệp không chịu bỏ qua, đứng lên nói: "Sao mày lại không biết? Gấp quần áo lại đi, để bừa bãi như thế này nhìn ra cái gì? Ngay cả chút chuyện này cũng không muốn làm, vậy mày muốn làm cái gì? Mày như vậy sau lớn lên ai mà thích, cũng không dễ tìm nhà chồng đâu!"Tô Từ nhẹ nhàng thở một hơi dài, mặc kệ bà cụ, xoay người rời đi.
Kết quả bà cụ Diệp chạy chậm đuổi theo phía sau, mắng: "Con nhỏ này, tai mày bị điếc à? Không nghe tao nói gì sao? Mày nhăn mặt với tao rồi đi sao? Vội đi đầu thai hả?"Bà cụ Diệp đuổi ra đến tận ngoài cổng, từ ngữ thô tục trong miệng đã biến thành con quỷ cái.
Rõ ràng là từ ngữ bà cụ thường dùng để mắng người, vừa nổi điên lên là trực tiếp nói ra khỏi miệng.
Tô Từ không chịu được những từ ngữ sỉ nhục đó, cô nghe mà tức đến mức ngực trướng lên, sau đó dừng bước đá một viên đá lên, bàn tay nhẹ nhàng bắt lấy, bắn nó về phía bà cụ Diệp.
Cục đá phóng sượt qua tai bà rồi bốp một cái va vào tường đất, tạo thành cái lỗ lớn bằng nắm tay.
Bà cụ Diệp bị dọa đến mức lập tức há hốc miệng lặng thinh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tô Từ trưng gương mặt trắng nõn mềm mại đi tới trước người bà cụ Diệp, nhìn chằm chằm vào đôi mắt bà cụ, nói: "Bà già, đừng cậy già mà lên mặt, người ta nể mặt thì không biết xấu hổ như thế.
Nếu sau này bà còn chửi tục nữa thì lần sau hòn đá sẽ bay thẳng vào mắt bà đó! Còn có, sau này bà mà đưa quần áo nhà bác cả cho mẹ tôi giặt, tôi chắc chắn sẽ đốt cháy trụi nhà bà!"Bà cụ Diệp chưa từng thấy Tô Từ như thế, bà cụ sợ đến mức không dám thở dốc.
Tô Từ nói xong lời cần nói xoay người đi rồi, hai chân bà cụ run như cầy sấy, ngã ngồi trên mặt đất.
Bà cụ ngồi dưới đất nửa ngày bà mới tỉnh hồn, vội vã giơ tay sờ lỗ tai mình.
Phát hiện tai mình không bị làm sao, lúc này bà cụ mới phản ứng lại, vội vỗ đùi gào khóc, vừa khóc vừa gọi: "Giết người rồi! Mất mạng rồi! Con Tô Từ muốn lấy mạng tôi! Láo toét hỗn xược!"Tô Từ đi xa rồi mà vẫn còn nghe được tiếng gào khóc om sòm của bà cụ Diệp.
Nhưng lần này không có một chữ thô tục nào, đúng là biết điều hơn trước.
Tô Từ đi không bao lâu, đám phụ nữ rảnh rỗi trong thôn trang nghe được tiếng ồn ào của bà cụ, vội vàng chạy ra hóng chuyện.
Rất nhanh, xung quanh bà cụ Diệp đã có không ít người vây lại, ai cũng đưa tay đỡ bà dậy, hỏi xem có chuyện gì.
Bà cụ Diệp khóc lóc nói Tô Từ hỗn láo muốn giết mình.
Người xem náo nhiệt nghe xong đều quay sang nhìn nhau, họ đều nghĩ có phải bà cụ điên rồi hay không.
Cả nhà Diệp lão nhị đều có tính cách mềm yếu, tất cả đều sợ phiền phức, là kiểu người bị người ta bắt nạt.
Đặc biệt là Diệp Từ, cô có tiếng là quả hồng mềm trong đội tám, ngay cả đứa nhỏ ba tuổi cũng biết cô rất dễ bắt nạt, rảnh rỗi lại đến trêu chọc cô một chút.
Nếu bà nói người khác thì họ còn có thể tin, chứ nói Diệp Từ thì đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Không ai tin tưởng lời bà cụ nói, sau khi kéo bà cụ Diệp lên, mọi người an ủi mấy câu đơn giản rồi ai về nhà nấy.
.