Trước kia củi trong nhà là Lý Thâm tranh thủ đi nhặt, gần đây bận rộn ngày mùa thu hoạch mà đi sớm về trễ, trong nhà đã không còn bao nhiêu củi rồi. Tuy rằng củi trong nhà vẫn có thể đủ xài hơn mười ngày, nhưng mà sau ngày mùa thu hoạch thì rất nhanh sẽ bắt đầu mùa đông, không nhặt nhiều tí thì sẽ không đủ xài. Đương nhiên, Lý Thâm sẽ không để mặc trong nhà mùa đông không có củi đốt, cho dù cô không đi nhặt, sau ngày mùa thu hoạch anh cũng sẽ tìm thời gian lên núi để nhặt. Nhưng Thẩm Y Y trở về là muốn sống êm ấm với Lý Thâm, tuy rằng việc nhà nông gì gì đó cô không giúp đỡ được cái gì, nhưng mà một ít sức lực thì đương nhiên cô phải đóng góp vào. Đương nhiên, chung quy vẫn phải dẫn theo mấy đứa nhỏ, cô chỉ ở chân núi nhặt, không dám lên núi, nếu gặp phải heo rừng hoặc là rắn thì làm sao bây giờ? May mắn chính là bây giờ từng nhà đều bận rộn cho ngày mùa thu hoạch, không có dư thời gian lên núi nhặt củi, vì vậy cho dù là chân núi thì cũng có rất nhiều củi khô. Ba đứa nhỏ theo mẹ đi ra nhặt củi, trông cực kỳ hào hứng, rất là tích cực, chạy tới chạy lui, nhặt củi xong là ôm vào trong lòng, sau đó đặt chung một chỗ.

Thẩm Y Y không bó buộc bọn nhỏ, cô vừa nhặt vừa dặn dò bọn nó: "Nhất định phải nhìn đường, đừng đến bụi cỏ nhé, cẩn thận có rắn... Không nên đi quá xa, phải ở trong tầm mắt của mẹ... Đại Bảo, con đừng ôm nhiều như vậy, rất nặng, cầm để bên kia trước đi… Nhị Bảo, con không cần chạy xa như thế... Tiểu Bảo, nhớ theo sát hai anh hoặc là mẹ..."

Ngay cả Tiểu Bảo cũng phải giúp đỡ, nhưng cậu bé không ôm được, bèn nhặt được một cây là chạy hì hục về chỗ chất củi, đặt xuống, lại hì hục chạy nhặt một cây, trở về...

Thẩm Y Y nhìn mà cảm thấy buồn cười, cô đeo một cái sọt, củi nhặt được rồi sẽ bỏ vào trong sọt, trên thực tế là bỏ vào trong không gian. Chờ trở về lại lặng lẽ lấy ra.

Vừa lại suy nghĩ, buổi tối nên làm cho bọn họ ăn gì.

Giữa trưa cô đã lấy ra năm cân thịt khô, đã làm hai ký, còn thừa lại ba cân, nhưng dù sao cũng quá mặn, cô với Lý Thâm còn đỡ, nhưng mà ba đứa nhỏ đã lâu không có ăn thịt, không kiểm soát được miệng, ví dụ như thịt khô giữa trưa là phần lớn đã vào bụng của bọn nó. Buổi tối ăn nữa, sợ là sẽ bị lỡ miệng. Suy nghĩ một lát, cô nhìn quanh bốn phía, nhắm mắt tiến vào không gian, cầm một con gà, làm chân gà bị thương, sau đó lấy từ trong không gian ra, vứt trên mặt đất.

Trong không gian, gà là trạng thái tĩnh, nhưng mà vừa ra không gian, nó đã "sống" lại, kêu “cục tác”.



Thẩm Y Y hô: "Gà rừng!"

Ba đứa nhỏ đang nhặt củi nghe xong, vội vàng chạy tới, lập tức nhìn thấy một con gà to béo, Nhị Bảo chân nhanh, lập tức nhào tới. Con gà đó chân bị thương, đạp cũng đạp không xa, thoáng cái đã bị Nhị Bảo bắt được.

"Mẹ! Thật sự là gà rừng!" Nhị Bảo cầm con gà, lớn tiếng nói, Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng mừng húm.

Lông gà của con gà này sáng ngời, to mập hoàn toàn không giống như gà rừng, chỉ là ba đứa nhỏ đều không hiểu.

Thẩm Y Y cười cầm con gà, nói: "Đúng vậy, không ngờ chúng ta may mắn như vậy, các con cứ nhặt củi trước, mẹ làm sạch con gà, buổi tối trở về mẹ làm thịt gà cho các con ăn."

"Dạ." Ba đứa nhỏ nghe buổi tối ăn thịt gà, ánh mắt đều sáng long lanh.

Chờ bọn họ quay lưng lại, Thẩm Y Y giơ tay chém xuống giết chết con gà, sau đó nhét vào trong sọt, đợi lát nữa trở về phải nhanh chóng xử lý sạch. Nếu không Lý Thâm sẽ không dễ lừa giống như ba đứa nhỏ.

Thẩm Y Y vốn còn muốn tìm một ít nấm nhưng không có tìm được, bèn định dẹp đường về nhà. Ba đứa nhỏ nhặt củi rất nhiều, Thẩm Y Y không cõng được nhiều vậy, lại không tiện bỏ chồng củi này vào trong không gian trước mặt bọn nhỏ, bèn mang củi đã nhặt được đặt ở phía sau một cái cây. Đương nhiên, nếu có người đến thì vẫn sẽ phát hiện. Nếu thực sự bị phát hiện, vậy thì cứ lấy đi thôi, chỉ cần một ít củi này, đến lúc đó nhặt thêm là được rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện