Mấy chị em làm đến trưa, sau khi được đội sản xuất đã nghiệm thu thì nhận được ba khối bánh bột ngô. Tuy nói đây là bánh nhưng có thể không hoàn toàn làm từ bột, dường như dùng một loại lương thực phụ nào đó mài ra, ăn vào có thể nghe thấy tiếng xào xạc, cổ họng cũng đau theo. Nhưng chiếc bánh này với họ mà nói đã là mỹ vị rồi. Sau khi Lâm Thiếu An ăn được mấy ngụm đã xong chiếc bánh, ăn xong lại lấy thêm nửa khối bánh của Lâm Sở Nhạc, hai anh em ăn hết hai khối bánh, lúc này mới xem như được sống lại.
Lâm Sở Du thấy vậy, cô chỉ bóp chặt mấy miếng thả vào trong miệng, phần còn lại thì cất vào trong áo mang về nhà.
Ba người đi rửa bùn dính trên chân mình, chờ đến khi quần áo cũng sắp khô hết, Lâm Sở Du cảm thấy cả người mình đều dinh dính, rất muốn tắm rửa, thế nhưng đến khi về đến nhà, nhìn thấy căn nhà trước mặt là nhà tranh thì trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh lẽo theo luôn.
Đây chính là nhà tranh nông thôn nguyên thủy nhất, trên mái nhà cũng là rơm rạ rất dày, tường làm bằng bùn đất, cỏ khô trộn chung với bùn đất. Nhà tranh có ba phòng, phòng chính là của cha mẹ, một phòng bên trái là của bốn chị em gái, bên phải là phòng của hai anh em trai, cạnh phòng ngủ của hai anh em trai là một nhà bếp đơn giản, ngoài phòng được dùng tấm ván gỗ dựng thẳng tạo thành tường vây lại.
Lâm Sở Du đẩy cửa chính ngôi nhà ra, một mùi ẩm mốc xông thẳng vào mặt, cô nhìn quanh một vòng. Vừa nhìn thấy bên trong nhà, cô đã hiểu ngay, vì trời âm u mà tường bằng bùn đất sẽ bị bốc mùi rất nặng nề, mái nhà tranh có thể nhìn thấy bầu trời. Trên tường có hai ô cửa sổ hình vuông nhỏ, trong phòng chỉ có một chiếc giường cũ nát và một chiếc tủ nhìn cực kỳ đơn giản.
Lâm Bảo Quốc nằm trên giường nhìn thấy Sở Du, ông vô lực hỏi.
“Sở Du, con về nhà rồi à?”
“Cha, khát nước rồi sao?” Lâm Sở Du rót cho ông một ly nước lạnh: “Cha, uống nước đi! Con có cái bánh, cha ăn trước đi!”
Lâm Quốc Bảo cao to bình tĩnh nhìn cô: “Sao con không ăn?”
“Con đã chia phần ăn với Sở Nhạc. Cha ăn trước đi!”
Lâm Quốc Bảo gật đầu, chỉ ăn chút ít rồi cũng không ăn nữa, nói rằng để lại làm cơm tối cho những người khác.
Lâm Sở Du ra cửa, trong lòng cô chỉ biết thở dài, cô thật sự không muốn ở lại niên đại này một giây phút nào nữa, thế nhưng cũng hết cách, chết tử tế không bằng lại được sống, nhặt được cái mạng này xem như cô cũng kiếm được lời, không thể dễ dàng chịu chết như vậy.
Lâm Sở Du sắp xếp lại trí nhớ trong đầu nguyên chủ, đại khái là cô đã nắm được tình hình trong ngôi nhà này.
Mẹ của Lâm Sở Du là Tần Mỹ Lệ, cha là Lâm Quốc Bảo. Tần Mỹ Lệ đã sinh tổng cộng sáu đứa bé, thường ngày mấy đứa bé đều thiếu cơm, đói bụng, mặc rách rưới là chuyện rất bình thường.
Trước mắt Tần Mỹ Lệ còn chưa tan làm, chị cả Lâm Sở Thanh học may vá không cần đi làm tính công điểm, bây giờ còn đang ở nhà cô giáo hỗ trợ may quần áo. Chị hai Lâm Sở Hương làm giáo viên dạy tiểu học, theo lý mà nói có được chế độ rất tốt, nhưng tiếc rằng cô chỉ dạy thay giáo sư, tuy không phải đi làm tính cộng điểm nhưng những đãi ngộ ở trường học cũng chỉ lo được cho ăn uống của bản thân, không đủ để quan tâm đến gia đình. Anh ba Lâm Húc Đông đi theo Tần Mỹ Lệ vào làm công, miễn cưỡng cũng có thể lấy được bảy công điểm.
Lâm Sở Du thấy vậy, cô chỉ bóp chặt mấy miếng thả vào trong miệng, phần còn lại thì cất vào trong áo mang về nhà.
Ba người đi rửa bùn dính trên chân mình, chờ đến khi quần áo cũng sắp khô hết, Lâm Sở Du cảm thấy cả người mình đều dinh dính, rất muốn tắm rửa, thế nhưng đến khi về đến nhà, nhìn thấy căn nhà trước mặt là nhà tranh thì trong lòng cô cũng cảm thấy lạnh lẽo theo luôn.
Đây chính là nhà tranh nông thôn nguyên thủy nhất, trên mái nhà cũng là rơm rạ rất dày, tường làm bằng bùn đất, cỏ khô trộn chung với bùn đất. Nhà tranh có ba phòng, phòng chính là của cha mẹ, một phòng bên trái là của bốn chị em gái, bên phải là phòng của hai anh em trai, cạnh phòng ngủ của hai anh em trai là một nhà bếp đơn giản, ngoài phòng được dùng tấm ván gỗ dựng thẳng tạo thành tường vây lại.
Lâm Sở Du đẩy cửa chính ngôi nhà ra, một mùi ẩm mốc xông thẳng vào mặt, cô nhìn quanh một vòng. Vừa nhìn thấy bên trong nhà, cô đã hiểu ngay, vì trời âm u mà tường bằng bùn đất sẽ bị bốc mùi rất nặng nề, mái nhà tranh có thể nhìn thấy bầu trời. Trên tường có hai ô cửa sổ hình vuông nhỏ, trong phòng chỉ có một chiếc giường cũ nát và một chiếc tủ nhìn cực kỳ đơn giản.
Lâm Bảo Quốc nằm trên giường nhìn thấy Sở Du, ông vô lực hỏi.
“Sở Du, con về nhà rồi à?”
“Cha, khát nước rồi sao?” Lâm Sở Du rót cho ông một ly nước lạnh: “Cha, uống nước đi! Con có cái bánh, cha ăn trước đi!”
Lâm Quốc Bảo cao to bình tĩnh nhìn cô: “Sao con không ăn?”
“Con đã chia phần ăn với Sở Nhạc. Cha ăn trước đi!”
Lâm Quốc Bảo gật đầu, chỉ ăn chút ít rồi cũng không ăn nữa, nói rằng để lại làm cơm tối cho những người khác.
Lâm Sở Du ra cửa, trong lòng cô chỉ biết thở dài, cô thật sự không muốn ở lại niên đại này một giây phút nào nữa, thế nhưng cũng hết cách, chết tử tế không bằng lại được sống, nhặt được cái mạng này xem như cô cũng kiếm được lời, không thể dễ dàng chịu chết như vậy.
Lâm Sở Du sắp xếp lại trí nhớ trong đầu nguyên chủ, đại khái là cô đã nắm được tình hình trong ngôi nhà này.
Mẹ của Lâm Sở Du là Tần Mỹ Lệ, cha là Lâm Quốc Bảo. Tần Mỹ Lệ đã sinh tổng cộng sáu đứa bé, thường ngày mấy đứa bé đều thiếu cơm, đói bụng, mặc rách rưới là chuyện rất bình thường.
Trước mắt Tần Mỹ Lệ còn chưa tan làm, chị cả Lâm Sở Thanh học may vá không cần đi làm tính công điểm, bây giờ còn đang ở nhà cô giáo hỗ trợ may quần áo. Chị hai Lâm Sở Hương làm giáo viên dạy tiểu học, theo lý mà nói có được chế độ rất tốt, nhưng tiếc rằng cô chỉ dạy thay giáo sư, tuy không phải đi làm tính cộng điểm nhưng những đãi ngộ ở trường học cũng chỉ lo được cho ăn uống của bản thân, không đủ để quan tâm đến gia đình. Anh ba Lâm Húc Đông đi theo Tần Mỹ Lệ vào làm công, miễn cưỡng cũng có thể lấy được bảy công điểm.
Danh sách chương