“Chị, sao chị không nhận? Không phải chị nói ba người chúng ta cùng nhau chết đi sao? Chị mau phân bả chuột này ra đi, ba người chúng ta mỗi người một phần, trước lúc chết có thể ăn chút bả chuột lót dạ cũng được.”

Lúc này Sở Du đã chắc chắn bản thân cô đã xuyên qua rồi.

Tuy Sở Du cũng lớn lên ở nông thôn, nhưng điều kiện sinh sống ở nông thôn từ thập niên 90 đã khá tốt rồi. Đến năm 2017, ở nông thôn dường như nhà nhà đều xây ba tầng cả, mỗi nhà đều có phòng tắm, ở nông thôn việc có xe cũng rất phổ biến, so với nhà ở chung cư, hầu hết những người ở nông thôn sau khi có tiền, cho dù họ đã mua nhà trong thành phố nhưng vẫn tiếp tục muốn ở lại nông thôn.

Nhưng lúc này đang là năm 1976 đến cơm cũng không có để ăn, hiển nhiên không phải những năm cô quen thuộc kia.

Hiện tại đang là đầu tháng năm, thời tiết nóng nhưng vẫn chưa đến mức khiến người ta choáng váng, chắc chắn nguyên chủ là do chết đói. Chỉ không biết vì sao cô lại xuyên đến đây, xuyên vào người Lâm Sở Du, trong lòng Sở Du vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ điều cô mong muốn xử lý trước nhất chính là xử lý sạch sẽ bình thuốc trong tay hai đứa trẻ này.

“Thiếu An, Sở Lạc, chị đã đổi ý rồi, chị không muốn chết nữa.” Lâm Sở Du nói.

“Cái gì?” Thiếu An nghe thấy lại lập tức nổi giận: “Chị đã nói rõ là muốn chết rồi mà, bây giờ lại không chết nữa, chẳng lẽ chị lại muốn tiếp tục chịu đói nữa sao?”

Sở Nhạc hít cái mũi của mình, cô bé nhìn trái nhìn phải mà không dám lên tiếng.

Vẻ mặt Lâm Sở Du nghiêm túc nói: “Thiếu An, chị đã nghĩ kỹ rồi, chết là một chuyện rất dễ dàng, nhưng chúng ta chết rồi, em nói xem mẹ phải làm thế nào? Nếu thình lình mất đi ba đứa con, bà chịu nổi sao?”



“Mẹ còn có chị cả, chị hai và anh ba” Lâm Thiếu An vẫn tức giận như thế.

“Vậy em không nghĩ đến nếu chúng ta chết đi rồi, cái nhà này làm sao sống tiếp đây? Ai sẽ kiếm tiền cho cha trị bệnh? Lâm Thiếu An làm sao nghĩ đến chuyện này, cậu chỉ nói: “Chúng ta chết rồi, trong nhà còn có thể sống thoải mái hơn, nói không chừng cha cũng có tiền chữa bệnh.”

Lâm Sở Du thở dài, thật sự đã không còn cách nào khác, đành phải giao bình thuốc chuột vào tay cậu.

“Được, nếu em muốn chết thì chết đi, chờ nhìn thấy các em chết rồi, chị sẽ quyết định có chết hay không.”

Lâm Thiếu An cảm thấy bản thân mình thua thiệt: “Chị, sao chị lại như vậy? Em chết đi, chị nhìn thấy sẽ sợ hãi, đâu còn dám chết nữa?”

“Chuyện này không cần em xen vào, em đã chết rồi thì không còn thấy gì nữa. Nếu em muốn chết thì uống bả chuột này vào, còn không muốn chết thì trả lại bình thuốc chuột cho chị, nếu để người ta nhìn thấy em trộm đồ ra, không khéo họ lại bắt em đi diễu phố! Sở Lạc, chúng ta tiếp tục nhổ mạ.”

Lâm Thiếu An nghe thấy lời này, cậu nghĩ hết nửa ngày, thế nhưng lại cầm bình bả chuột chạy trở lại.

Sau hai mươi phút, Lâm Thiếu An quay lại, giận dỗi mà tiếp tục làm việc. Lâm Sở Du nhìn thấy cậu như thế chỉ cười, nhưng trong lòng càng nặng nề hơn. Thời gian này thật sự quá cực khổ, nguyên chủ đã không vượt qua được mà chết đói, vậy cô có thể sống tiếp sao? Phải xuyên đến nơi này, trong lòng cô thở dài một tiếng, chịu đựng cơn đói rồi tiếp tục nhổ mạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện