Diệp Thư Hoa làm xong bước chuẩn bị bị phê bình, không nghĩ đến đồng chí Vương lại cười với cô, chẳng lẽ là tức giận đến ngốc rồi? Nhất thời cô không ứng phó được, ngẩn người tại chỗ, đã nghe mẹ cô nói tiếp: "Lúc trước mẹ còn kỳ lạ, những thanh niên trí thức khác đưa quà đến thì có thể hiểu được, có lẽ bọn họ hy vọng lấy được sự chăm sóc của cha con, cải thiện tình trạng một chút, hoặc là muốn cha con đưa cơ hội trở về thành phố cho bọn họ."
"Nhưng hai chuyện này thanh niên trí thức Tống không cần, cậu ấy muốn về thành phố sớm thì có thể về thành phố sớm. Còn về cuộc sống trong đại đội, nhiều thím bác đều khen cậu ấy không dứt miệng, cũng có thể biết Tiểu Tống không cần cha con chăm sóc cũng có thể sống tốt được."
Diệp Thư Hoa nghe hiểu ý của mẹ mình, cũng rất nhuần nhuyễn tiếp lời: "Thanh niên trí thức Tống là người tốt mà."
"Đúng đúng đúng, con nói đúng." Vương Thúy Phân gật đầu liên tục: "Con người Tiểu Tống thật tốt, sữa mạch nha chính là đồ quý, trực tiếp đưa cho chúng ta thực sự quá hào phóng!"
Vương Thúy Phân khen thanh niên trí thức Tống "chí công vô tư" đồng thời cũng không quên khen con gái nhà mình thông minh linh động: "May mà Tiểu Muội nhà chúng ta nhắc mở mẹ, nếu không mẹ vẫn còn đang đoán Tiểu Tống có dụng ý gì. Con chính là thông minh hơn cả đám thằng cả!"
Diệp Thư Hoa nghe đến chỗ này, cuối cùng ý thức được hình như chuyện mình nói và đồng chí Vương Thúy Phân hiểu không cùng một chuyện, nhưng mẹ cô lại khen cô thông minh, có phải nhân cơ hội này có thể cầu một chút phúc lợi không?
Nghĩ như vậy, Diệp Thư Hoa rục rịch tay đưa về phía tủ: "Mẹ, vậy con đi lấy sữa mạch nha..."
Vì ăn Diệp Thư Hoa hành động rất nhanh chóng, nhưng tốc độ của Vương Thúy Phân còn nhanh hơn, đẩy đôi tay nhỏ bé đang rục rịch kia ra, trái lại trên mặt không có bao nhiêu sự tức giận, mà là sẵng giọng nói.
"Đã nói Tiểu Tống không thích uống, còn lấy làm gì? Đi cầm trà mà cha con thích đến pha đi, người có văn hóa đều thích uống cái này."
Diệp Thư Hoa chỉ cách sữa mạch nha có một bước, tất nhiên không muốn buông tha, làm nũng nói: "Mẹ…"
Vương Thúy Phân đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng hôm nay bởi vì Diệp Thư Hoa thông minh, làm cho giờ phút này Vương Thúy Phân không nỡ mắng cô, mà chỉ tốt bình nhắc nhở.
"Cha của con rất chú trọng cấp bậc lễ phép, thức ăn mẹ nấu cũng sắp bưng lên rồi, nước trà cho Tiểu Tống còn chưa chuẩn bị xong, ông ấy sẽ tức giận."
Sau khi xuyên qua cô chủ họ Diệp không sợ trời không sợ đất, trái lại có khắc tinh đầu tiên trong đời, là cha đội trưởng đời này của cô, bởi vì đội trưởng Diệp hung dữ không nói nhiều, tức giận lên là có thể đuổi cô ra khỏi nhà kiếm điểm công. Diệp Thư Hoa tuyệt đối không muốn tái phạm nữa, cho nên vẫn dựa theo phân phó của đồng chí Vương, ngoan ngoãn đi pha trà.
Mặc dù nội dung vở kịch chuyển tiếp đột ngột, chẳng qua vận may của Diệp Thư Hoa cũng không tệ lắm, lúc lấy lá trà đổ nước sôi vào, thấy trên bếp lò có hai dĩa thức ăn đã được xào xong, ánh mắt bỗng chốc phát sáng.
"Mẹ, nhà mình mua thịt lúc nào vậy, còn có cá lớn như vậy..."
Đến bây giờ Diệp Thư Hoa mới phát hiện hai món xào này đều là món mặn, cũng do tay nghề đồng chí của Vương Thúy Phân có hạn, đừng nói là mùi thơm bay ngàn dặm, ngay cả mùi thơm bay hai mét cũng không làm được. Nhưng hôm nay Diệp Thư Hoa rơi vào hoàn cảnh này, cũng không có tư cách chọn đầu bếp, thấy thịt là trực tiếp chảy nước miếng, lúc nói chuyện cũng nuốt nước miếng hai lần.
Vương Thúy Phân đã cúi đầu đi rửa nồi, chuẩn bị làm tiếp món trứng chiên rau hẹ là có thể ăn cơm, cũng không phát hiện biểu hiện không có tiền đồ của con gái mình.
"Thịt không phải mua, là mượn chút thịt muối từ bà nội của con, cá là anh của con bắt, chờ tới tháng lạnh, trong đội còn phải đi bờ sông bắt sạch cá."
Diệp Thư Hoa chỉ nghe được nửa câu đầu, đã vội vàng hỏi: "Bà nội vậy mà còn có thịt muối sao?"
Trong ấn tượng của Diệp Tiểu Muội, bà nội Diệp không có cảm giác tồn tại gì, chủ yếu ở nơi này là con cả phụng dưỡng cha mẹ, bà nội Diệp đi theo nhà bác cả Diệp, ở chỗ gần cuối thôn, cách nhà của Diệp Tiểu Muội có chút xa, cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt.
Dù cho gặp mặt, bà nội Diệp cũng đối xử rất lạnh nhạt với cháu gái nhỏ, bà cụ giống như tất cả bà cụ trong thôn, cháu trai cả mới là bảo bối. Mà trong đám cháu gái, chị cả Diệp do bà cụ một tay nuôi lớn, là cô gái có tính cách dịu dàng hiền huệ, mới là cháu gái mà bà nội Diệp thích nhất, tính cách của Diệp Tiểu Muội có chút giống với Vương Thúy Phân, bây giờ biến thành Diệp Thư Hoa ăn ngon lười làm, càng làm cho bà cụ không thích.
"Nhưng hai chuyện này thanh niên trí thức Tống không cần, cậu ấy muốn về thành phố sớm thì có thể về thành phố sớm. Còn về cuộc sống trong đại đội, nhiều thím bác đều khen cậu ấy không dứt miệng, cũng có thể biết Tiểu Tống không cần cha con chăm sóc cũng có thể sống tốt được."
Diệp Thư Hoa nghe hiểu ý của mẹ mình, cũng rất nhuần nhuyễn tiếp lời: "Thanh niên trí thức Tống là người tốt mà."
"Đúng đúng đúng, con nói đúng." Vương Thúy Phân gật đầu liên tục: "Con người Tiểu Tống thật tốt, sữa mạch nha chính là đồ quý, trực tiếp đưa cho chúng ta thực sự quá hào phóng!"
Vương Thúy Phân khen thanh niên trí thức Tống "chí công vô tư" đồng thời cũng không quên khen con gái nhà mình thông minh linh động: "May mà Tiểu Muội nhà chúng ta nhắc mở mẹ, nếu không mẹ vẫn còn đang đoán Tiểu Tống có dụng ý gì. Con chính là thông minh hơn cả đám thằng cả!"
Diệp Thư Hoa nghe đến chỗ này, cuối cùng ý thức được hình như chuyện mình nói và đồng chí Vương Thúy Phân hiểu không cùng một chuyện, nhưng mẹ cô lại khen cô thông minh, có phải nhân cơ hội này có thể cầu một chút phúc lợi không?
Nghĩ như vậy, Diệp Thư Hoa rục rịch tay đưa về phía tủ: "Mẹ, vậy con đi lấy sữa mạch nha..."
Vì ăn Diệp Thư Hoa hành động rất nhanh chóng, nhưng tốc độ của Vương Thúy Phân còn nhanh hơn, đẩy đôi tay nhỏ bé đang rục rịch kia ra, trái lại trên mặt không có bao nhiêu sự tức giận, mà là sẵng giọng nói.
"Đã nói Tiểu Tống không thích uống, còn lấy làm gì? Đi cầm trà mà cha con thích đến pha đi, người có văn hóa đều thích uống cái này."
Diệp Thư Hoa chỉ cách sữa mạch nha có một bước, tất nhiên không muốn buông tha, làm nũng nói: "Mẹ…"
Vương Thúy Phân đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhưng hôm nay bởi vì Diệp Thư Hoa thông minh, làm cho giờ phút này Vương Thúy Phân không nỡ mắng cô, mà chỉ tốt bình nhắc nhở.
"Cha của con rất chú trọng cấp bậc lễ phép, thức ăn mẹ nấu cũng sắp bưng lên rồi, nước trà cho Tiểu Tống còn chưa chuẩn bị xong, ông ấy sẽ tức giận."
Sau khi xuyên qua cô chủ họ Diệp không sợ trời không sợ đất, trái lại có khắc tinh đầu tiên trong đời, là cha đội trưởng đời này của cô, bởi vì đội trưởng Diệp hung dữ không nói nhiều, tức giận lên là có thể đuổi cô ra khỏi nhà kiếm điểm công. Diệp Thư Hoa tuyệt đối không muốn tái phạm nữa, cho nên vẫn dựa theo phân phó của đồng chí Vương, ngoan ngoãn đi pha trà.
Mặc dù nội dung vở kịch chuyển tiếp đột ngột, chẳng qua vận may của Diệp Thư Hoa cũng không tệ lắm, lúc lấy lá trà đổ nước sôi vào, thấy trên bếp lò có hai dĩa thức ăn đã được xào xong, ánh mắt bỗng chốc phát sáng.
"Mẹ, nhà mình mua thịt lúc nào vậy, còn có cá lớn như vậy..."
Đến bây giờ Diệp Thư Hoa mới phát hiện hai món xào này đều là món mặn, cũng do tay nghề đồng chí của Vương Thúy Phân có hạn, đừng nói là mùi thơm bay ngàn dặm, ngay cả mùi thơm bay hai mét cũng không làm được. Nhưng hôm nay Diệp Thư Hoa rơi vào hoàn cảnh này, cũng không có tư cách chọn đầu bếp, thấy thịt là trực tiếp chảy nước miếng, lúc nói chuyện cũng nuốt nước miếng hai lần.
Vương Thúy Phân đã cúi đầu đi rửa nồi, chuẩn bị làm tiếp món trứng chiên rau hẹ là có thể ăn cơm, cũng không phát hiện biểu hiện không có tiền đồ của con gái mình.
"Thịt không phải mua, là mượn chút thịt muối từ bà nội của con, cá là anh của con bắt, chờ tới tháng lạnh, trong đội còn phải đi bờ sông bắt sạch cá."
Diệp Thư Hoa chỉ nghe được nửa câu đầu, đã vội vàng hỏi: "Bà nội vậy mà còn có thịt muối sao?"
Trong ấn tượng của Diệp Tiểu Muội, bà nội Diệp không có cảm giác tồn tại gì, chủ yếu ở nơi này là con cả phụng dưỡng cha mẹ, bà nội Diệp đi theo nhà bác cả Diệp, ở chỗ gần cuối thôn, cách nhà của Diệp Tiểu Muội có chút xa, cũng không phải mỗi ngày đều gặp mặt.
Dù cho gặp mặt, bà nội Diệp cũng đối xử rất lạnh nhạt với cháu gái nhỏ, bà cụ giống như tất cả bà cụ trong thôn, cháu trai cả mới là bảo bối. Mà trong đám cháu gái, chị cả Diệp do bà cụ một tay nuôi lớn, là cô gái có tính cách dịu dàng hiền huệ, mới là cháu gái mà bà nội Diệp thích nhất, tính cách của Diệp Tiểu Muội có chút giống với Vương Thúy Phân, bây giờ biến thành Diệp Thư Hoa ăn ngon lười làm, càng làm cho bà cụ không thích.
Danh sách chương