Tốc độ thay đổi sắc mặt của Diệp Thư Hoa làm cho Tống Thanh Huy nhìn đến ngây người, tiếp đó mím môi cười khẽ, thầm nghĩ quả thật cô gái này thật dễ dụ, người khác nói gì cô tin cái đó.
Lúc này Tống Thanh Huy khôn khéo tỉ mỉ hoàn mỹ bỏ quên sự tin cậy có chút không đúng lúc của Diệp Thư Hoa với mình.
Trên đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đến nhà họ Diệp, Vương Thúy Phân và Lâm Hồng Mai cùng đi ra từ phòng bếp. Một người là bận rộn tiếp khách, một người là không kịp chờ đợi ôm con trai mập mạp đi ra ngoài hơn nửa giờ về phòng bú sữa.
Lúc đi đến gần nhà họ Diệp, vì tránh hiềm nghi Tống Thanh Huy trả bé mập cho Diệp Thư Hoa, anh chỉ xách quà của mình. Chẳng qua nhóc này dày vò lâu như vậy, có thể cũng vừa mệt vừa đói, lần này rất phối hợp để cho mẹ mình ôm mình từ trong lòng cô út đi.
Lâm Hồng Mai không khỏi liếc nhìn Diệp Thư Hoa, nở nụ cười rực rỡ: "Đại Bảo có chút nghịch ngợm, hôm nay thật khổ cực cho Tiểu Muội rồi."
"Không sao, ai bảo thằng bé là cháu trai cả của em chứ." Diệp Thư Hoa tự nhận mình trả lời rất rộng rãi, cô cũng nhìn không hiểu sự hãnh diện trong mắt của Lâm Hồng Mai. Tất nhiên dù cho nhìn thấy được, vào lúc này cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì cô đang căng thẳng chú ý mẹ mình và Tống Thanh Huy đang khách sáo nói chuyện với nhau, rất sợ một người không có lập trường kiên định như Tống Thanh Huy sẽ mang sữa mạch nha về.
Cũng may Tống Thanh Huy cũng không làm cho Diệp Thư Hoa thất vọng. Giằng co một lát, đội trưởng Diệp lên tiếng mời Tiểu Tống vào nhà uống nước, Vương Thúy Phân cảm thấy chặn khách ở trong sân nói chuyện khách khí cũng không phải đạo đãi khác, vì vậy mặc dù quà quá quý, sau khi tự đánh giá bà ấy cũng nhận, nhiệt tình chào hỏi khách.
"Tiểu Tống, trước tiên cháu ngồi với chú Diệp của cháu đi, thím đi rót trà cho hai người."
Vừa nói đồng chí Vương Thúy Phân vừa trực tiếp xách túi đi vào phòng bếp.
Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng đi theo mẹ của mình.
Người nhà họ Diệp cũng không biết Diệp Thư Hoa dính Vương Thúy Phân như vậy là vì cái gì, nhưng trong lòng Tống Thanh Huy hiểu rõ, cho nên ở trong nhà anh còn đang nói chuyện với đội trưởng Diệp, chỉ chớp mắt đã thấy Diệp Tiểu Muội tập trung tinh thần đi theo thím Diệp vào phòng bếp. Nếu như sau lưng có cái đuôi, giờ phút này Diệp Tiểu Muội đã đầy vui vẻ ngoắc cái đuôi rồi!
Suy nghĩ này làm cho Tống Thanh Huy lại cảm thấy không còn mặt mũi nào, trước kia rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin, cho rằng cô gái trong mắt chỉ có ăn này sẽ thích mình? Diệp Thư Hoa cũng không biết đối tượng muốn cua đã nhìn rõ thuộc tính của cô, đúng lúc hai mẹ con đi vào phòng, cô giật dây đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, chúng ta rót một ly sữa mạch nha cho thanh niên tri thức Tống đi, nghe nói đổ nước sôi vào, sữa sẽ vừa thơm vừa ngọt, uống rất ngon, thứ tốt tất nhiên mang cho khách rồi."
Trên mặt Vương Thúy Phân tràn đầy cẩn thận khóa sữa mạch nha vào trong tủ, không chút nghĩ ngợi từ chối: "Cầm đồ người ta chiêu đãi người ta, đây cũng quá không hiểu chuyện rồi."
Diệp Thư Hoa còn muốn mượn cớ pha sữa mạch nha cho Tống Thanh Huy thuận lý cho mình một ly, cô rất hiểu rõ tính cách của đồng chí Vương Thúy Phân, vào lúc này chỉ pha cho cô một ly là chuyện không thể nào. Nhưng cô thật sự chờ không được muốn uống, chỉ có thể mượn cớ cho khách, vì vậy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Đó cũng không nhất định, sữa mạch nha là đồ tốt như vậy, sao thanh niên trí thức Tống lại vô duyên vô cớ mang tặng cho chúng ta? Nhất định là ở kí túc xá thanh niên trí thức không tiện uống, muốn nấu nước pha lại không thể uống một mình được, có thể biết kí túc xá thanh niên trí thức có nhiều người như vậy, chia mỗi người một muỗng cũng không đủ, còn không bằng giữ lại làm quà."
Đừng thấy dáng vẻ lời thề son sắt vô cùng phấn khích của Diệp Thư Hoa, thật ra trong lòng cô hiểu rõ mẹ rất khó để dao động. Đồng chí Vương Thúy Phân là người cưng chiều cô nhất trong thời đại này, nhưng tuyệt đối không cưng chìu đến mức cô nói cái gì thì nghe cái đó, nếu không trứng gà trong nhà đã không có phần của hai chị dâu, một mình cô ăn hết rồi.
Nhưng mặc khác, Diệp Thư Hoa lại có tự tin, nhận định dưới sự uốn lưỡi ba tấc của mình, cuối cùng đồng chí Vương Thúy Phân cũng sẽ làm cô được như nguyện.
Cho nên Diệp Thư Hoa chuẩn bị một bụng đầy lời làm dao động mẹ mình.
Tuyệt đối không ngờ đến, mới chỉ phát huy mở đầu, chỉ thấy đồng chí Vương Thúy Phân quay đầu lại, có chút khen ngợi nhìn cô cười.
"Sao mẹ lại không nghĩ đến chuyện này chứ, sữa mạch nha này vừa thơm vừa ngọt, mấy đứa bé trai không lo áo cơm như Tiểu Tống chắc sẽ không thích mùi vị này đâu."
Lúc này Tống Thanh Huy khôn khéo tỉ mỉ hoàn mỹ bỏ quên sự tin cậy có chút không đúng lúc của Diệp Thư Hoa với mình.
Trên đường xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng bọn họ cũng đến nhà họ Diệp, Vương Thúy Phân và Lâm Hồng Mai cùng đi ra từ phòng bếp. Một người là bận rộn tiếp khách, một người là không kịp chờ đợi ôm con trai mập mạp đi ra ngoài hơn nửa giờ về phòng bú sữa.
Lúc đi đến gần nhà họ Diệp, vì tránh hiềm nghi Tống Thanh Huy trả bé mập cho Diệp Thư Hoa, anh chỉ xách quà của mình. Chẳng qua nhóc này dày vò lâu như vậy, có thể cũng vừa mệt vừa đói, lần này rất phối hợp để cho mẹ mình ôm mình từ trong lòng cô út đi.
Lâm Hồng Mai không khỏi liếc nhìn Diệp Thư Hoa, nở nụ cười rực rỡ: "Đại Bảo có chút nghịch ngợm, hôm nay thật khổ cực cho Tiểu Muội rồi."
"Không sao, ai bảo thằng bé là cháu trai cả của em chứ." Diệp Thư Hoa tự nhận mình trả lời rất rộng rãi, cô cũng nhìn không hiểu sự hãnh diện trong mắt của Lâm Hồng Mai. Tất nhiên dù cho nhìn thấy được, vào lúc này cũng sẽ không để trong lòng, bởi vì cô đang căng thẳng chú ý mẹ mình và Tống Thanh Huy đang khách sáo nói chuyện với nhau, rất sợ một người không có lập trường kiên định như Tống Thanh Huy sẽ mang sữa mạch nha về.
Cũng may Tống Thanh Huy cũng không làm cho Diệp Thư Hoa thất vọng. Giằng co một lát, đội trưởng Diệp lên tiếng mời Tiểu Tống vào nhà uống nước, Vương Thúy Phân cảm thấy chặn khách ở trong sân nói chuyện khách khí cũng không phải đạo đãi khác, vì vậy mặc dù quà quá quý, sau khi tự đánh giá bà ấy cũng nhận, nhiệt tình chào hỏi khách.
"Tiểu Tống, trước tiên cháu ngồi với chú Diệp của cháu đi, thím đi rót trà cho hai người."
Vừa nói đồng chí Vương Thúy Phân vừa trực tiếp xách túi đi vào phòng bếp.
Tất nhiên Diệp Thư Hoa cũng đi theo mẹ của mình.
Người nhà họ Diệp cũng không biết Diệp Thư Hoa dính Vương Thúy Phân như vậy là vì cái gì, nhưng trong lòng Tống Thanh Huy hiểu rõ, cho nên ở trong nhà anh còn đang nói chuyện với đội trưởng Diệp, chỉ chớp mắt đã thấy Diệp Tiểu Muội tập trung tinh thần đi theo thím Diệp vào phòng bếp. Nếu như sau lưng có cái đuôi, giờ phút này Diệp Tiểu Muội đã đầy vui vẻ ngoắc cái đuôi rồi!
Suy nghĩ này làm cho Tống Thanh Huy lại cảm thấy không còn mặt mũi nào, trước kia rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin, cho rằng cô gái trong mắt chỉ có ăn này sẽ thích mình? Diệp Thư Hoa cũng không biết đối tượng muốn cua đã nhìn rõ thuộc tính của cô, đúng lúc hai mẹ con đi vào phòng, cô giật dây đồng chí Vương Thúy Phân: "Mẹ, chúng ta rót một ly sữa mạch nha cho thanh niên tri thức Tống đi, nghe nói đổ nước sôi vào, sữa sẽ vừa thơm vừa ngọt, uống rất ngon, thứ tốt tất nhiên mang cho khách rồi."
Trên mặt Vương Thúy Phân tràn đầy cẩn thận khóa sữa mạch nha vào trong tủ, không chút nghĩ ngợi từ chối: "Cầm đồ người ta chiêu đãi người ta, đây cũng quá không hiểu chuyện rồi."
Diệp Thư Hoa còn muốn mượn cớ pha sữa mạch nha cho Tống Thanh Huy thuận lý cho mình một ly, cô rất hiểu rõ tính cách của đồng chí Vương Thúy Phân, vào lúc này chỉ pha cho cô một ly là chuyện không thể nào. Nhưng cô thật sự chờ không được muốn uống, chỉ có thể mượn cớ cho khách, vì vậy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Đó cũng không nhất định, sữa mạch nha là đồ tốt như vậy, sao thanh niên trí thức Tống lại vô duyên vô cớ mang tặng cho chúng ta? Nhất định là ở kí túc xá thanh niên trí thức không tiện uống, muốn nấu nước pha lại không thể uống một mình được, có thể biết kí túc xá thanh niên trí thức có nhiều người như vậy, chia mỗi người một muỗng cũng không đủ, còn không bằng giữ lại làm quà."
Đừng thấy dáng vẻ lời thề son sắt vô cùng phấn khích của Diệp Thư Hoa, thật ra trong lòng cô hiểu rõ mẹ rất khó để dao động. Đồng chí Vương Thúy Phân là người cưng chiều cô nhất trong thời đại này, nhưng tuyệt đối không cưng chìu đến mức cô nói cái gì thì nghe cái đó, nếu không trứng gà trong nhà đã không có phần của hai chị dâu, một mình cô ăn hết rồi.
Nhưng mặc khác, Diệp Thư Hoa lại có tự tin, nhận định dưới sự uốn lưỡi ba tấc của mình, cuối cùng đồng chí Vương Thúy Phân cũng sẽ làm cô được như nguyện.
Cho nên Diệp Thư Hoa chuẩn bị một bụng đầy lời làm dao động mẹ mình.
Tuyệt đối không ngờ đến, mới chỉ phát huy mở đầu, chỉ thấy đồng chí Vương Thúy Phân quay đầu lại, có chút khen ngợi nhìn cô cười.
"Sao mẹ lại không nghĩ đến chuyện này chứ, sữa mạch nha này vừa thơm vừa ngọt, mấy đứa bé trai không lo áo cơm như Tiểu Tống chắc sẽ không thích mùi vị này đâu."
Danh sách chương