Mà Giang Mẫn Vân làm hình phạt thay Khương Thư Lan ra ruộng làm sớm, vừa tan làm đã nghe nói như vậy, mặt mũi thiếu chút nữa tức tối sầm lại, đòn gánh trong tay mém xíu nữa là rớt khỏi tay.

Mọi người nhìn cô ta, nhất thời im lặng một hồi, ồ một cái rồi tản ra.

Dù sao việc dùng hàng đã qua sử dụng, bọn họ nói lời này trước mặt người ta là không tốt.

Khương Thư Lan muốn đi xem mắt, tất nhiên sẽ không ở đây tán dóc móc mỉa với Giang Mẫn Vân.

Cô suy nghĩ một chút, kéo tay chị dâu cả Tưởng Tú Trân đang muốn đi lên lý luận: “Chị dâu, chúng ta đi thôi!”

Tưởng Tú Trân tuy rằng có chút không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời Khương Thư Lan.

Họ vừa đi. Giang Mẫn Vân đang gánh đòn gánh liền đi tới, đầu đầy mồ hôi hỏi: “Thím, Khương Thư Lan đang đi làm cái gì vậy ạ?”

Cô ta không nghe toàn bộ, chỉ nghe nói Giang Mẫn Vân cô ta nhặt được một cái hàng đã qua sử dụng.

Ban đầu, Tưởng Lệ Hồng còn cảm thấy con gái mình cướp được đối tượng xem mắt là xưởng trưởng của Khương Thư Lan, trong lòng vô cùng đắc ý. Lúc này cũng không thở nổi: “Cô ta đi làm gì à? Cô ta đi xem mắt!”

Giang Mẫn Vân vừa nghe thì ném đòn gánh xuống, nóng nảy quát: “Cái gì? Khương Thư Lan đi xem mắt sao? Đối tượng thân cận của cô ta là kiểu người gì ạ?”

Không phải đã nói xong chuyện này rồi sao, để Khương Thư Lan ở nhà chờ Trịnh Hướng Đông trở về cưới cô sao? Cô ta sốt ruột muốn đi ngăn cản, lại bị Tưởng Lệ Hồng nắm lấy cổ tay, đùng đùng nổi giận: “Khương Thư Lan đi xem mắt, liên quan gì đến cái rắm của con à, con đừng đi theo làm gì.”



Cô ta tức giận nhưng không có chỗ phát tiết: “Mẫn Vân, con nghĩ sao vậy? Dì ruột của con giới thiệu cho con một đối tượng tốt như vậy, con lại không cần, con đi cướp một xưởng trưởng kết hôn lần thứ hai làm cái gì?”

Xưởng trưởng dù tốt, nhưng đó cũng chỉ là xưởng trưởng ở nơi nhỏ.

Người lính đó là người thủ đô, có hộ khẩu thủ đô.

Nếu như con chồng và người quân nhân kia xem mắt thành công, bọn họ chẳng phải là có cơ hội sớm trở về thủ đô sao?

Cho dù nhà bọn họ là nông thôn thủ đô, vậy thì so với đại đội Ma Bàn trong núi sâu này vẫn còn tốt hơn.

Giang Mẫn Vân có chút vội vã rời đi, nhưng còn nhẫn nại quay sang trả lời một câu: “Thím, thím biết cái gì không?”

Có điều Chu Trung Phong chỉ là một người nghèo, mà tương lai Trâu Dược Hoa chính là người sẽ trở thành người giàu nhất.

Thấy dáng vẻ lơ đễnh của con gái riêng, Tưởng Lệ hồng tức giận vung tay: “Ta không hiểu, nhưng con có biết Khương Thư Lan đi xem mắt ai không?”

“Ai vậy ạ?”

“Đối tượng làm lính mà dì ruột của con nguyên bản giới thiệu cho con, tên là gì? Chu Trung Phong à?”

“Không có chuyện đó đâu!”



Giang Mẫn Vân theo bản năng phản bác, trong mộng, Chu Trung Phong căn bản không đến, chứ đừng nói là xem mắt với Khương Thư Lan.

Thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ chém đinh chặt sắt như vậy của mẹ kế. Giang Mẫn Vân cũng không khỏi chần chờ.

Cô ta nghĩ đến việc mình sớm biết tương lai, thay đổi nhân duyên của Khương Thư Lan và Trâu Dược Hoa.

Chẳng lẽ là do hiệu ứng bươm bướm này của cô ta vỗ cánh mà tạo thành?

Không được!

Mặc kệ có phải do cô ta tạo thành hay không, cô ta cũng không thể để Khương Thư Lan và Chu Trung Phong xem mắt thành công.

Dù sao thì cô ta cũng đã đáp ứng Trịnh Hướng Đông, phải coi trọng Khương Thư Lan.

Trịnh Hướng Đông yêu Khương Thư Lan như vậy, Khương Thư Lan sao lại không biết quý trọng chứ!

......

Công xã đại đội bộ.

Phòng làm việc của chủ nhiệm Vu đã được dọn dẹp từ sáng sớm.

Không chỉ như thế, trong văn phòng còn cố ý trang trí một bông hoa đỏ thắm, chính là vì muốn để cho trang trí vui tươi một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện