Trải qua chuyện vừa rồi Cơm Nắm biết Tô Tiếu Tiếu cùng đội với bọn họ, cũng sẽ không bán em trai của mình đi nên ánh mắt đã không còn đè phòng như lúc đầu nữa, nhưng cậu bé vẫn không cho Tô Tiếu Tiếu động vào mình.
Tô Tiếu Tiếu rất kiên nhẫn với trẻ con, cô cúi đầu nhìn thẳng vào đứa trẻ, vừa cười vừa bảo: “Con tên là Cơm Nắm đúng không? Mẹ tên là Tô Tiếu Tiếu, lần đầu gặp mặt xin được chỉ dạy nhiều hơn.”
Cơm Nắm trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi bình thường, các bé trai khi còn nhỏ đều thích làm đàn ông chân chính nên Tô Tiếu Tiếu nghĩ sau này sẽ coi cậu bé thành bạn mà không coi như trẻ con.
Cơm Nắm sững sờ, chưa từng có người nào chính thức tự giới thiệu bản thân với cậu bé như vậy. Nhưng cậu bé mím môi, vẫn không chịu nói chuyện với Tô Tiếu Tiếu.
Hàn Thành nhíu mày, mấp máy môi định nói, nhưng Tô Tiếu Tiếu lắc đầu với anh.
Cô tiếp tục nói với Cơm Nắm: “Vậy Cơm Nắm, con có thể nói cho mẹ biết, tại sao vừa rồi con lại cho rằng mẹ muốn bán em trai đi? Là Châu Thúy Hoa đã nói như vậy sao?”
Lúc này Cơm Nắm mới nâng mắt nhìn cô, liếc mắt một cái rồi lại nhìn xuống, đáp với giọng buồn bực: “Bà ta nói con ăn nhiều, phải bán em trai mới có đủ tiền cho con ăn no, con không chịu nên lúc nào cũng đói bụng.”
Cơm Nắm duỗi tay lau nước mắt: “Hôm nay con và em trai chỉ ăn đúng một củ khoai lang thôi.”
….
Tâm trạng của Tô Tiếu Tiếu chưa bao giờ nặng nề như vậy, may mà Lý Ngọc Phụng đã giúp cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đặc biệt là trứng gà, đoán chừng là đổi trứng gà của các hàng xóm gần đó, ước chừng hai, ba mươi quả.
Cô bóc vỏ trứng gà đút từng tí cho Bánh Đậu, sợ trứng gà làm cậu bé nghẹn nên chỉ cho cậu bé ăn lòng trắng, bánh mì đã hơi cứng cũng không thích hợp cho trẻ con ăn nên không cho.
Mới đầu Bánh Đậu còn trừng to mắt với vẻ hoang mang, dường như không tin có một người ngoài anh hai sẽ cho cậu bé đồ ăn, khi Hàn Thành ra ngoài làm nhiệm vụ thì cậu bé mới được vài tháng, bây giờ cũng không nhận ra cha, cậu bé nhìn anh hai thấy anh hai gật đầu mới dám cúi đầu ăn.
Cơm Nắm nhỏ ăn như hổ đói, hai miếng hết một quả trứng gà, bị nghẹn lòng đỏ đến trợn trắng mắt cũng vẫn cố ăn.
Tô Tiếu Tiếu càng nhìn càng khó chịu.
“Hàn Thành chúng ta dẫn tụi nhỏ tới tiệm cơm quốc doanh ăn bữa vằn thắn nhỏ được không, trừ trứng gà ra thì những thứ khác đều không thích hợp cho trẻ con ăn lắm, gà cũng nguội rồi, dạ dày của trẻ con quá yếu không thể ăn quá nhiều dầu ngay lập tức được.”
Triệu Tiên Phong nói: “Chị dâu yên tâm, tôi đang tìm tiệm cơm đây.”
Đến quán cơm quốc doanh, mấy người lớn đều không có khẩu vị gì, lát nữa còn nhiều việc phải làm nên chỉ gọi mấy bát vằn thắn nhỏ, lúc đó lượng đồ ăn rất thực tế, Bánh Đậu còn nhỏ nên Tô Tiếu Tiếu và cậu bé ăn chung một bát là đủ, cô xin một cái bát nhỏ chia một ít ra, đút cho Bánh Đậu ăn một miếng, mình một miếng.
Khả năng thích ứng của đứa trẻ mạnh, qua hai lần như vậy, Bánh Đậu đã hoàn toàn tin tưởng Tô Tiếu Tiếu, cô cho cái gì thì cậu bé ăn cái đó.
Cơn Nắm vẫn luôn lén quan sát Tô Tiếu Tiếu, cậu bé phát hiện ra mẹ kế mà cha mới tìm được này giống như tên của cô, luôn luôn cười, nói chuyện cũng rất dễ nghe, đối xử với em trai cũng rất tốt, cậu bé quyết định quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì có thể miễn cưỡng chấp nhận người mẹ mới này.
Hàn Thành không có khẩu vị gì, như Trư Bát giới ăn nhân sâm chỉ hai ba miếng đã khua sạch mọi thứ vào bụng coi như ăn xong, sau đó nói với con trai: “Cơm Nắm, con kể chi tiết cho cha nghe bà ta đối xử với con và em trai thế nào, cha phải tìm ba ta tính sổ một lượt.”
Cơm Nắm nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: “Cha ơi, lão yêu bà thật sự không ra tay đánh con với em trai mà đều là Thiết Ngưu và Thiết Đản đánh đó ạ, bọn nó cướp sạch toàn bộ đồ của con và em trai, lão yêu bà nói nhà bọn họ nuôi con nên những thứ này đều nên cho bọn họ, còn nói nếu con ăn quá nhiều sẽ bán em trai đi mới có tiền cho con ăn no. Rõ ràng con không ăn nhiều cho lắm, thịt cũng đều là bọn họ ăn, con chưa từng được ăn lần nào, con phải đút cho em trai, có đôi khi em trai ăn xong con chưa ăn được một miếng thì bọn họ đã ăn hết sạch rồi, cũng không phần lại cho con, lão yêu bà nói cha rất bận, đe dọa bọn họ không được nói cho cha biết bằng không sẽ bán em trai đi!”
Thiết Ngưu và Thiết Đản là hai cháu trai ruột của Châu Thúy Hoa.
Tô Tiếu Tiếu rất kiên nhẫn với trẻ con, cô cúi đầu nhìn thẳng vào đứa trẻ, vừa cười vừa bảo: “Con tên là Cơm Nắm đúng không? Mẹ tên là Tô Tiếu Tiếu, lần đầu gặp mặt xin được chỉ dạy nhiều hơn.”
Cơm Nắm trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi bình thường, các bé trai khi còn nhỏ đều thích làm đàn ông chân chính nên Tô Tiếu Tiếu nghĩ sau này sẽ coi cậu bé thành bạn mà không coi như trẻ con.
Cơm Nắm sững sờ, chưa từng có người nào chính thức tự giới thiệu bản thân với cậu bé như vậy. Nhưng cậu bé mím môi, vẫn không chịu nói chuyện với Tô Tiếu Tiếu.
Hàn Thành nhíu mày, mấp máy môi định nói, nhưng Tô Tiếu Tiếu lắc đầu với anh.
Cô tiếp tục nói với Cơm Nắm: “Vậy Cơm Nắm, con có thể nói cho mẹ biết, tại sao vừa rồi con lại cho rằng mẹ muốn bán em trai đi? Là Châu Thúy Hoa đã nói như vậy sao?”
Lúc này Cơm Nắm mới nâng mắt nhìn cô, liếc mắt một cái rồi lại nhìn xuống, đáp với giọng buồn bực: “Bà ta nói con ăn nhiều, phải bán em trai mới có đủ tiền cho con ăn no, con không chịu nên lúc nào cũng đói bụng.”
Cơm Nắm duỗi tay lau nước mắt: “Hôm nay con và em trai chỉ ăn đúng một củ khoai lang thôi.”
….
Tâm trạng của Tô Tiếu Tiếu chưa bao giờ nặng nề như vậy, may mà Lý Ngọc Phụng đã giúp cô chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đặc biệt là trứng gà, đoán chừng là đổi trứng gà của các hàng xóm gần đó, ước chừng hai, ba mươi quả.
Cô bóc vỏ trứng gà đút từng tí cho Bánh Đậu, sợ trứng gà làm cậu bé nghẹn nên chỉ cho cậu bé ăn lòng trắng, bánh mì đã hơi cứng cũng không thích hợp cho trẻ con ăn nên không cho.
Mới đầu Bánh Đậu còn trừng to mắt với vẻ hoang mang, dường như không tin có một người ngoài anh hai sẽ cho cậu bé đồ ăn, khi Hàn Thành ra ngoài làm nhiệm vụ thì cậu bé mới được vài tháng, bây giờ cũng không nhận ra cha, cậu bé nhìn anh hai thấy anh hai gật đầu mới dám cúi đầu ăn.
Cơm Nắm nhỏ ăn như hổ đói, hai miếng hết một quả trứng gà, bị nghẹn lòng đỏ đến trợn trắng mắt cũng vẫn cố ăn.
Tô Tiếu Tiếu càng nhìn càng khó chịu.
“Hàn Thành chúng ta dẫn tụi nhỏ tới tiệm cơm quốc doanh ăn bữa vằn thắn nhỏ được không, trừ trứng gà ra thì những thứ khác đều không thích hợp cho trẻ con ăn lắm, gà cũng nguội rồi, dạ dày của trẻ con quá yếu không thể ăn quá nhiều dầu ngay lập tức được.”
Triệu Tiên Phong nói: “Chị dâu yên tâm, tôi đang tìm tiệm cơm đây.”
Đến quán cơm quốc doanh, mấy người lớn đều không có khẩu vị gì, lát nữa còn nhiều việc phải làm nên chỉ gọi mấy bát vằn thắn nhỏ, lúc đó lượng đồ ăn rất thực tế, Bánh Đậu còn nhỏ nên Tô Tiếu Tiếu và cậu bé ăn chung một bát là đủ, cô xin một cái bát nhỏ chia một ít ra, đút cho Bánh Đậu ăn một miếng, mình một miếng.
Khả năng thích ứng của đứa trẻ mạnh, qua hai lần như vậy, Bánh Đậu đã hoàn toàn tin tưởng Tô Tiếu Tiếu, cô cho cái gì thì cậu bé ăn cái đó.
Cơn Nắm vẫn luôn lén quan sát Tô Tiếu Tiếu, cậu bé phát hiện ra mẹ kế mà cha mới tìm được này giống như tên của cô, luôn luôn cười, nói chuyện cũng rất dễ nghe, đối xử với em trai cũng rất tốt, cậu bé quyết định quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì có thể miễn cưỡng chấp nhận người mẹ mới này.
Hàn Thành không có khẩu vị gì, như Trư Bát giới ăn nhân sâm chỉ hai ba miếng đã khua sạch mọi thứ vào bụng coi như ăn xong, sau đó nói với con trai: “Cơm Nắm, con kể chi tiết cho cha nghe bà ta đối xử với con và em trai thế nào, cha phải tìm ba ta tính sổ một lượt.”
Cơm Nắm nghĩ ngợi rồi thành thật đáp: “Cha ơi, lão yêu bà thật sự không ra tay đánh con với em trai mà đều là Thiết Ngưu và Thiết Đản đánh đó ạ, bọn nó cướp sạch toàn bộ đồ của con và em trai, lão yêu bà nói nhà bọn họ nuôi con nên những thứ này đều nên cho bọn họ, còn nói nếu con ăn quá nhiều sẽ bán em trai đi mới có tiền cho con ăn no. Rõ ràng con không ăn nhiều cho lắm, thịt cũng đều là bọn họ ăn, con chưa từng được ăn lần nào, con phải đút cho em trai, có đôi khi em trai ăn xong con chưa ăn được một miếng thì bọn họ đã ăn hết sạch rồi, cũng không phần lại cho con, lão yêu bà nói cha rất bận, đe dọa bọn họ không được nói cho cha biết bằng không sẽ bán em trai đi!”
Thiết Ngưu và Thiết Đản là hai cháu trai ruột của Châu Thúy Hoa.
Danh sách chương