Nghe thấy Tô Tiếu Tiếu nói vậy da gà da vịt đều nổi hết lên, còn cảm thấy xung anh có gió lạnh thổi từng cơn: “Cô, cô nói vớ vẩn, bây giờ đang phá tứ cựu mà cô lại ở đây nói đến ma quỷ, tôi, tôi phải đi tới Ủy ban Cách mạng tố cáo cô!”
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Bác gái, tôi có lòng tốt nhắc nhở bà vậy mà bà lại muốn tố cáo tôi sao? Tôi có nói gì sao? Ai nghe thấy? Đi đi, đi mau đi, à đúng rồi, cảm ơn bà đã nhắc nhở tôi nhé, tôi cũng quên mất còn có Ủy ban Cách mạng nữa đấy.”
Cô lớn tiếng hô: “Đồng chí Triệu, làm phiền anh thuận tiện mời đồng chí ở Ủy ban Cách mạng tới đây luôn, tôi phải tố cáo bác gái này ngược đãi trẻ con và chiếm đoạt đồ của tụi nhỏ.”
Triệu Tiên Phong không biết Tô Tiếu Tiếu nói lý thật hay là nói dối, thời buổi hiện tại gia đình nào mà chẳng đánh trẻ con, thanh quan khó quản chuyện gia đình, gia đình bình thường bất hòa cho dù là công an và Ủy ban Cách mạng được mời tới cũng chưa chắc có thể quản được.
Hàn Thành liếc mắt nhìn Châu Thúy Hoa một cách lạnh lùng rồi nói: “Đi bệnh viện trước, chuyện này tôi sẽ xử lý, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Nhưng Châu Thúy Hoa cho rằng Hàn Thành sẽ bỏ qua như vậy nên vẫn còn đuổi theo anh đòi tiền phụng dưỡng.
“Cút!” Nếu không phải nể bà ta là một bà già thì Hàn Thành thật sự muốn đá bà ta một cước.
Tô Tiếu Tiếu tức đến bật cười: “Bác gái này, bây giờ trời còn chưa tối mà bà đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy à? Xin lỗi nhé, bây giờ tiền của nhà Hàn Thành đều do tôi quản, tôi sẽ không đưa cho bà một cắc nào hết, thứ bà nợ tôi còn chưa trả đâu, nghĩ cái gì vậy trời?”
Cho dù cô có tức giận bao nhiêu thì khi nói chuyện vẫn sẽ mềm mại như kẹo đường, Châu Thúy Hoa bị ánh mắt “đầu óc của bà già này không được bình thường” dọa ngây người, không hiểu cô có ý gì.
Bà ta còn chưa phản ứng lại được thì chiếc xe chở cả gia đình đã lái đi.
Vậy mà Châu Thúy Hoa vẫn còn đang đuổi theo phía sau chửi mãi.
…
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành dẫn hai đứa trẻ ngồi ở phía sau còn Triệu Tiên Phong thì lái xe.
Hàn Thành kiểm tra vết thương của con trai.
Tô Tiếu Tiếu lấy khăn tay mà anh đưa cho cô lau nước mắt rót ít nước vào rồi giúp đứa nhỏ lau mặt.
Nước mũi trên mặt đứa trẻ đã khô nhưng Tô Tiếu Tiếu cũng không dám quá dùng sức mà chỉ lau từng chút, đợi khi lau đỏ cả mặt mới lộ ra gương mặt nhỏ gầy gò, rõ ràng Bánh Đậu bị cô lau rất khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng lại càng không dám khóc. Vừa nhìn đã biết là quanh năm bị chèn ép hoặc đe dọa, Châu Thúy Hoa lại còn lấy tiền của Hàn Thành đi nuôi cháu trai nhà mình đến béo trắng.
“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, không thể để loại người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu càng nghĩ càng tức, cô không phải người học luật, cũng không biết thời đại này có lập pháp bảo vệ trả em hay không? Loại người như Châu Thúy Hoa không ngồi tù bóc lịch, không ăn cái tát của xã hội thì sẽ không sợ, cô càng nghĩ càng bất bình.
Trải qua lần tiếp xúc này khiến ấn tượng của Hàn Thành về Tô Tiếu Tiếu lại càng sâu và càng tốt hơn, tính cách của cô dịu dàng, nói chuyện cũng ngọt ngào nhưng rất cơ trí, khi cần cứng rắn thì vẫn cứng rắn, lại càng vì từng đi học nên chửi người cũng không dùng từ tục tĩu, đoán chừng là bán người đi rồi mà người ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì còn giúp cô đếm tiền.
Hàn Thành càng nhìn Tô Tiếu Tiếu càng thấy hài lòng, vốn còn lo lắng lỡ như khi anh đi công tác hoặc tòng quân lên tiền tuyến không có ở nhà, để cô lại nhà chăm hai đứa con liệu có biết bảo vệ bản thân hay không. Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng vì cô vẫn biết bảo vệ mình thế nào.
Quyết đoán lấy cô về nhà thật nhanh có lẽ là một chuyện đúng đắn duy nhất của anh trong hai năm này.
“Không cần lo lắng, bà ta sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt mà bà ta nên nhận, anh sẽ còn bắt bà ta phải nôn nguyên xi tiền đã lấy từ chỗ anh đi nữa!” Hàn Thành đáp.
Triệu Tiên Phong liếc mắt nhìn gương chiếu hậu: “Hay là tôi nhờ ông già nhà tôi gọi điện chào hỏi bên cục cảnh sát bên này trước, như vậy chắc chắn có thể được coi trọng hơn.”
Hàn Thành lắc đầu: “Giết gà không cần đến dao mổ trâu, chút chuyện này không cần phiền đến ông cụ nhà cậu, tự tôi có cách.”
Hiển nhiên anh nói như vậy cũng là do đã nắm chắc mười phần, Triệu Tiên Phong nhìn hai đứa trẻ vô cùng đáng thương ở ghế sau, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu: “Ả độc phụ này, vậy mà bà ta cũng ra tay cho được.”
Tô Tiếu Tiếu giúp Bánh Đậu lau mặt xong cũng định giúp Cơm Nắm lau.
Tô Tiếu Tiếu chớp mắt: “Bác gái, tôi có lòng tốt nhắc nhở bà vậy mà bà lại muốn tố cáo tôi sao? Tôi có nói gì sao? Ai nghe thấy? Đi đi, đi mau đi, à đúng rồi, cảm ơn bà đã nhắc nhở tôi nhé, tôi cũng quên mất còn có Ủy ban Cách mạng nữa đấy.”
Cô lớn tiếng hô: “Đồng chí Triệu, làm phiền anh thuận tiện mời đồng chí ở Ủy ban Cách mạng tới đây luôn, tôi phải tố cáo bác gái này ngược đãi trẻ con và chiếm đoạt đồ của tụi nhỏ.”
Triệu Tiên Phong không biết Tô Tiếu Tiếu nói lý thật hay là nói dối, thời buổi hiện tại gia đình nào mà chẳng đánh trẻ con, thanh quan khó quản chuyện gia đình, gia đình bình thường bất hòa cho dù là công an và Ủy ban Cách mạng được mời tới cũng chưa chắc có thể quản được.
Hàn Thành liếc mắt nhìn Châu Thúy Hoa một cách lạnh lùng rồi nói: “Đi bệnh viện trước, chuyện này tôi sẽ xử lý, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”
Nhưng Châu Thúy Hoa cho rằng Hàn Thành sẽ bỏ qua như vậy nên vẫn còn đuổi theo anh đòi tiền phụng dưỡng.
“Cút!” Nếu không phải nể bà ta là một bà già thì Hàn Thành thật sự muốn đá bà ta một cước.
Tô Tiếu Tiếu tức đến bật cười: “Bác gái này, bây giờ trời còn chưa tối mà bà đã bắt đầu nằm mơ giữa ban ngày rồi đấy à? Xin lỗi nhé, bây giờ tiền của nhà Hàn Thành đều do tôi quản, tôi sẽ không đưa cho bà một cắc nào hết, thứ bà nợ tôi còn chưa trả đâu, nghĩ cái gì vậy trời?”
Cho dù cô có tức giận bao nhiêu thì khi nói chuyện vẫn sẽ mềm mại như kẹo đường, Châu Thúy Hoa bị ánh mắt “đầu óc của bà già này không được bình thường” dọa ngây người, không hiểu cô có ý gì.
Bà ta còn chưa phản ứng lại được thì chiếc xe chở cả gia đình đã lái đi.
Vậy mà Châu Thúy Hoa vẫn còn đang đuổi theo phía sau chửi mãi.
…
Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành dẫn hai đứa trẻ ngồi ở phía sau còn Triệu Tiên Phong thì lái xe.
Hàn Thành kiểm tra vết thương của con trai.
Tô Tiếu Tiếu lấy khăn tay mà anh đưa cho cô lau nước mắt rót ít nước vào rồi giúp đứa nhỏ lau mặt.
Nước mũi trên mặt đứa trẻ đã khô nhưng Tô Tiếu Tiếu cũng không dám quá dùng sức mà chỉ lau từng chút, đợi khi lau đỏ cả mặt mới lộ ra gương mặt nhỏ gầy gò, rõ ràng Bánh Đậu bị cô lau rất khó chịu nhưng cũng không dám lên tiếng lại càng không dám khóc. Vừa nhìn đã biết là quanh năm bị chèn ép hoặc đe dọa, Châu Thúy Hoa lại còn lấy tiền của Hàn Thành đi nuôi cháu trai nhà mình đến béo trắng.
“Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được, không thể để loại người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu càng nghĩ càng tức, cô không phải người học luật, cũng không biết thời đại này có lập pháp bảo vệ trả em hay không? Loại người như Châu Thúy Hoa không ngồi tù bóc lịch, không ăn cái tát của xã hội thì sẽ không sợ, cô càng nghĩ càng bất bình.
Trải qua lần tiếp xúc này khiến ấn tượng của Hàn Thành về Tô Tiếu Tiếu lại càng sâu và càng tốt hơn, tính cách của cô dịu dàng, nói chuyện cũng ngọt ngào nhưng rất cơ trí, khi cần cứng rắn thì vẫn cứng rắn, lại càng vì từng đi học nên chửi người cũng không dùng từ tục tĩu, đoán chừng là bán người đi rồi mà người ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì còn giúp cô đếm tiền.
Hàn Thành càng nhìn Tô Tiếu Tiếu càng thấy hài lòng, vốn còn lo lắng lỡ như khi anh đi công tác hoặc tòng quân lên tiền tuyến không có ở nhà, để cô lại nhà chăm hai đứa con liệu có biết bảo vệ bản thân hay không. Nhưng bây giờ xem ra cũng không cần lo lắng vì cô vẫn biết bảo vệ mình thế nào.
Quyết đoán lấy cô về nhà thật nhanh có lẽ là một chuyện đúng đắn duy nhất của anh trong hai năm này.
“Không cần lo lắng, bà ta sẽ không thể thoát khỏi sự trừng phạt mà bà ta nên nhận, anh sẽ còn bắt bà ta phải nôn nguyên xi tiền đã lấy từ chỗ anh đi nữa!” Hàn Thành đáp.
Triệu Tiên Phong liếc mắt nhìn gương chiếu hậu: “Hay là tôi nhờ ông già nhà tôi gọi điện chào hỏi bên cục cảnh sát bên này trước, như vậy chắc chắn có thể được coi trọng hơn.”
Hàn Thành lắc đầu: “Giết gà không cần đến dao mổ trâu, chút chuyện này không cần phiền đến ông cụ nhà cậu, tự tôi có cách.”
Hiển nhiên anh nói như vậy cũng là do đã nắm chắc mười phần, Triệu Tiên Phong nhìn hai đứa trẻ vô cùng đáng thương ở ghế sau, nghiến răng nghiến lợi chửi một câu: “Ả độc phụ này, vậy mà bà ta cũng ra tay cho được.”
Tô Tiếu Tiếu giúp Bánh Đậu lau mặt xong cũng định giúp Cơm Nắm lau.
Danh sách chương