Lúc này, thái độ của Mã Đại Tiên cũng hòa hoãn lại: “Tôi cũng biết cậu nhớ con, tình có thể hiểu. Nhưng cứ quấn lấy đứa trẻ như vậy, nó sẽ không chịu được, cậu nên buông tay đi, lên đường sớm một chút.”

Tiểu Lục Đào bị kỹ thuật trở mặt của bà ta làm cho sửng sốt, còn chưa kịp hiểu bà ta nói gì, bên tai đã vang lên giọng nói của hệ thống 250: [Nói chuyện cái kiểu gì đấy hả? Bà mới lên đường! Cả nhà bà đều lên đường!]

Cô bé lập tức lấy lại tự tin: “Cha! Cha đến bảo vệ Đào Đào đúng không ạ?”

Cô vừa dứt lời, trong phòng tức thì rơi vào tĩnh lặng, đến cả sắc mặt của Hà Thúy Phân đến hỗ trợ cũng không được đẹp mắt cho lắm.

Ngày đó nghe Tiểu Lục Đào hô cha cứu anh trai, bà ta còn không thèm để vào trong lòng, không ngờ con nhóc này lại thật sự có thể nhìn thấy ma.

Vẫn là Mã Đại Tiên kiến thức rộng rãi, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Đến rồi thì nói chuyện một chút. Mấy chuyện gần đây trong nhà bà Lục đều từ cậu mà ra đúng không? Mẹ cậu nuôi nấng hai anh em cũng không dễ dàng gì, cậu hiếu thuận mẹ mình như vậy sao?”

[Đây không phải mẹ tôi.] Hệ thống 250 cáu kỉnh nói:[Bổn hệ thống là khoa học kỹ thuật cao, bà ta mà xứng à!]

Bởi vì nói quá nhanh, Tiểu Lục Đào chỉ nghe thấy một câu cuối cùng, cha nói: “Bà ta mà xứng à?”

Gương mặt già nua của bà cụ Lục như muốn nứt ra: “Tao không xứng! Thằng ranh con kia dám nói tao không xứng!”

Vẫn là Hà Thúy Phân cản bà ta lại: “Đừng nóng, đừng nóng, còn chưa biết có phải Quốc Bình hay không mà.”

Lúc này, sắc mặt Mã Đại Tiên cũng trầm xuống: “Nếu đã rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, thế thì đừng trách tôi không khách khí.”

Bà ta liếc mắt ra hiệu với Lục Quốc Phú: “Đè con bé kia xuống cho tôi.”

Cơ thể Lục Quốc Phú cứng lại: “Chuyện, chuyện này không tốt lắm đâu?”



“Có gì mà không tốt? Không bắt lấy con bé thì để nó dẫn ma về nhà các người à?”

Mã Đại Tiên vừa dứt lời, Tiểu Lục Đào đã nhấc chân quay người chạy: “Cha ơi! Bọn họ muốn bắt Đào Đào kìa!”

[Chạy cái gì mà chạy? Chẳng có chút tiền đồ nào!] Hệ thống 250 phát ra âm thanh xoẹt xoẹt: [Dám nói không khách khí với bổn hệ thống, ký chủ mau đối đầu trực tiếp với bà ta!]

Tiểu Lục Đào rất muốn hỏi đối đầu trực tiếp là gì, nhưng còn chưa kịp hỏi đã bị bà cụ Lục đuổi kịp nắm chặt lấy cổ áo.

Bà ta cũng không thèm đếm xỉa, dùng hết sức lực kéo cô bé vào bên trong: “Mày ngoan ngoãn một chút cho tao!”

Đứa trẻ giống như con rùa nhỏ ôm mai, khua tay múa chân trên không trung, gấp đến độ khóc lớn: “Cha! Cha ơi cứu con!”

Cô bé vẫn còn nhớ rõ, lần trước bà nội bắt anh trai đi là để bán anh.

Đào Đào không muốn bị bán đi!

Mắt thấy Lục Đào bị đặt lên giường, Mã Đại Tiên bưng chén tiết gà trống lên, dùng ngón tay vẽ lên trán cô bé, 250 cũng vô cùng gấp gáp: [Sao cha lại bị trói buộc vào một ký chủ vô dụng như con chứ? Làm cái gì cũng không được, phiền chết mất!]

Nhưng lúc này cô bé đã không còn nghe lọt, khóc đến khàn cả giọng: “Không muốn! Đừng động vào Đào Đào!”

Đột nhiên, âm thanh máy móc dừng lại, cô bé nghe thấy hệ thống 250 nói: [Được rồi được rồi, cha giúp con nghĩ cách làm nổ bóng đèn một lần nữa, chắc là đủ năng lượng, lát nữa con nhớ phải chạy thật nhanh nhé. Được rồi Đào Đào, bây giờ nói cha nghe, cha đã từng nói với con, cha là cái gì?] 

“Cha chính là… chính là… hức… cha…”



Cô bé khóc, đột nhiên nghĩ đến một thứ vô cùng xa lạ: “Cha là hệ thống…”

Vừa dứt lời, giọng nam dịu dàng bên tai lập tức quay trở về âm thanh máy móc kia: [Ký chủ làm trái với quy định của hệ thống, chuẩn bị tiến hành trừng phạt…]

Một giây sau, tiếng sấm vang lên, Mã Đại Tiên vừa đè ngón tay lên trán Tiểu Lục Đào thì đột nhiên bị điện giật cho co quắp.

Bà cụ Lục và Lục Quốc Phú giúp bà ta ấn Lục Đào, ngay thời điểm đó cũng điên cuồng run rẩy: “Có có có có có điện…”

Bầu không khí trong phòng vốn đã khẩn trương, Hà Thúy Phân cũng bị biến cố này dọa cho phát sợ, sửng sốt một hồi lâu mới cuống quýt lấy chổi tách mấy người ra.

Lúc này, chân cả ba người đều trở nên mềm nhũn, ngồi sụp xuống đất. bà cụ Lục ôm ngực, mặt cắt không còn giọt máu.

Trong lúc hỗn loạn, Mã Đại Tiên hất toàn bộ chén tiết gà kia lên người bà ta, máu me be bét, khiến cho người ta khiếp sợ.

Nhưng bà ta chẳng còn tâm tình lau đi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quốc Bình, thật xin lỗi… Mẹ không cố ý, không cố ý đâu… Chỉ là trong nhà xảy ra quá nhiều chuyện, mẹ bị dọa sợ, chứ không có ý gì khác…”

Lúc này, Tiểu Lục Đào đang nằm trên giường mới chớp chớp hàng mi ướt sũng, sững sờ đứng dậy.

A? Sao vừa nãy cả người tê rần nhỉ, bọn họ đã buông tha cho cô bé rồi?

Hừm, chẳng lẽ là cha?

Cô bé thử thăm dò gọi một tiếng, thật lâu sau, bên tai mới truyền đến âm thanh đứt quãng: [Meo… dùng quá nhiều sức… quá mạnh… lại muốn… ngủ đông…]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện