Lục Đào thấy vậy lập tức lo lắng, bước chân ngắn nhỏ chạy vào trong nhà: “Cha mau ra đây, bà nội muốn đánh chết anh trai!”

Cũng không biết là ai nghe nói đêm qua nhà họ Lục ầm ĩ chuyện có quỷ, nhéo giọng nói theo ngoài sân: “Ai dám đánh con trai tôi? Tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho bà…”

Bà cụ Lục nghe thấy, thân thể cứng đờ, tay nắm Lục Huy không tự giác buông lỏng.

Nhân cơ hội này, Lục Huy mắng một câu rồi chạy thoát khỏi tay bà ta, túm em gái Lục Đào chạy về nhà.

Hai đứa nhóc mệt đến thở hổn hển, Lục Huy còn không quên khóa trái cửa, phòng ngừa bà cụ Lục đuổi tới.

Tiểu Lục Đào thấy thế cũng đẩy băng ghế đến chèn cửa.

Chèn xong vẫn không yên tâm, cô bé lại vào nhà, hự hự kéo ra cái ghế làm lúc Lục Quốc Bình và Trần Phương Tú kết hôn.

Cuối cùng, cô bé thậm chí còn lấy con dao phay trên thớt, hai bàn tay nhỏ cố sức mà cầm theo.

Lục Huy quay đầu lại thấy thế, suýt chút nữa bị cô bé hù chết: “Em lấy dao phay làm gì? Mau buông xuống, cẩn thận cắt trúng tay!”

Tiểu Lục Đào ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt thấy chết không sờn: “Anh trai đừng sợ, Đào Đào bảo vệ anh! Nếu bà nội đánh anh, em sẽ...”

Còn chưa nói dứt lời, dao phay cô bé cố hết sức dùng hai bàn tay nhỏ nắm leng keng rơi xuống đất, nhảy mấy cái trên mặt đất.

Không đợi cô bé phản ứng lại, dao phay kia đã chuyển tới cạnh cửa, lưỡi dao xoẹt một cái, đâm ra ngoài cửa từ khe hở của cửa.

Bà cụ Lục đỡ thắt lưng tới đây, đang chuẩn bị lấy chân đá cửa, đã nhìn thấy lưỡi dao đột nhiên xuất hiện.

Bà ta bị khiếp sợ, suýt chút nữa không đứng vững, một nhát chẻ đôi suýt làm bà ta gãy chân.

Bà cụ Lục tức giận đến chửi ầm lên: “Nhãi ranh, hai chúng mày tìm chết à? Mày...”

Không biết vì sao, cảnh tượng bóng đèn nổ tung tối hôm qua đột nhiên hiện lên trước mắt bà ta.



Còn có từng tiếng kêu cha làm như chuyện có thật của Tiểu Lục Đào kia nữa...

Bà cụ Lục bỗng nhiên im tiếng, ánh mắt nghi ngờ không chắc chắn.

Đúng lúc này, Hà Thúy Phân cũng theo tới đây, vỗ lưng bà ta khuyên bà ta nguôi giận.

Bà cụ Lục dựa vào bậc thang mà leo xuống, ném lại một câu: “Tao còn có việc, chúng mày chờ tao trở lại.” Rồi cùng Hà Thúy Phân rời đi.

Lục Huy nhìn theo đến tận khi bà cụ Lục rời đi, thân thể cứng đờ của cậu bé mới thả lỏng.

Cậu bé ngồi ở ghế trên nghỉ ngơi một lát, cong lưng, nhặt dao phay lên.

“Sau này không cho chạm vào loại đồ vật này, nếu còn động vào anh sẽ nói với mẹ, để mẹ đánh mông em.”

Lục Huy vừa nói, vừa cẩn thận thả lại dao phay lên thớt một lần nữa.

Lục Đào như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau cậu bé, thấy cậu bé cất xong, nhét một thứ vào trong tay cậu bé.

“Anh, cái này cho anh ăn.” Cô bé khẽ meo meo nói: “Kẹo thỏ trắng lớn, cha cho.”

Lục Huy biết kẹo thỏ trắng, thậm chí còn từng thấy ở hợp tác xã.

Người bán hàng nói là kẹo sữa tới từ Thượng Hải, toàn dùng hộp sắt đựng, không cần hỏi cũng biết nhất định rất quý.

Cậu bé cho rằng em gái cũng như trước đây, coi viên đá như đồ ăn ngon đưa cho cậu bé. 

Không ngờ khi cậu bé cúi đầu nhìn, trong lòng bàn tay vậy mà thật sự có một viên kẹo thỏ trắng.

Bởi vì không gói kỹ, lộ ra một góc kẹo sữa màu trắng, phía trên còn có mấy dấu răng nhỏ đáng yêu tinh xảo.

Không thấy còn tốt, vừa nhìn thấy kẹo, Tiểu Lục Đào đã không nhịn được mà lộ ra biểu cảm khao khát.



Cô bé nhịn đau lòng, nghiêng khuôn mặt nhỏ qua một bên: “Anh trai mau ăn đi, cái này ngọt lắm.”

“Anh không ăn, Đào Đào ăn đi.” Lục Huy đẩy kẹo về.

Tiểu Lục Đào lại đẩy qua: “Cha nói đây là bán thận đổi lấy, không thể lãng phí.”

“Bán thận? Thận cái gì?” Lục Huy khó hiểu.

“Không biết.” Lục Đào cắn ngón tay nhỏ nghiêm túc tự hỏi: “Có thể là dâu tằm, cái loại trái cây ăn một lần là đen xì ấy.”

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý, cô bé dùng sức gật đầu: “Cha leo cây hái trái cây đen, rất vất vả, anh trai đừng lãng phí.”

Lục Huy tưởng tượng một chút, trộm bán bao nhiêu thận mới có thể mua được kẹo thỏ trắng, vậy mà cũng cảm thấy ba rất vất vả.

Cậu bé nghe lời cắn một miếng kẹo sữa nhỏ, bọc kỹ phần còn lại, trả lại cho Tiểu Lục Đào.

Chờ đến khi mùi hương sữa ngọt tản ra trong khoang miệng, cậu bé mới đột nhiên phản ứng lại: “Em nói cha ư, cha đã trở về?”

“Đúng vậy, cha!”

Nhắc tới cha, Tiểu Lục Đào lại có tinh thần: “Cha rất lợi hại, có hình tròn lớn như vậy.”

Cô bé duỗi tay nhỏ, nỗ lực khoa tay múa chân một cái rất lớn rất lớn, rất lớn rất lớn: “Cha còn choang!”

“Choang?” Lục Huy không hiểu ra sao.

“Vâng vâng.” Lục Đào chỉ vào bóng đèn trong buồng: “Xoẹt xoẹt xoẹt... Choang! Tối đen luôn!”

Cô bé so sánh, nói nửa ngày, Lục Huy cũng không hiểu, chỉ có thể hỏi cô bé: “Cha đâu?”

Lục Đào lập tức bị hỏi cứng đờ: “Ờ nhỉ, cha đâu?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện