Tô Tam Nha không ngờ rằng Tô Tây sẽ đi theo, cô ta hoảng sợ vội vàng đi theo, nhưng cô ta còn chưa chạm đến cánh cửa đã bị Tào Lượng nhanh một bước mang người nhót ở ngoài cửa.

Mọi người...

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Tào Lượng xấu hổ gãi đầu: “Cái này, người phụ nữ bên ngoài kia quấy rầy đại đội trưởng chúng tôi nghỉ ngơi.”

Tô Đông nhướng mày: “Cô ấy không phải là ân nhân của đại đội trưởng các anh sao?”

Ít nhất anh ấy đã nghe thấy Tô Tam Nha hét lên vài lần.

Tào Lượng bĩu môi: “À, nếu cô ta không đột nhiên xuất hiện, thì đại đội trưởng của chúng tôi sẽ không bị bắn vì lo lắng cho sự an toàn của mọi người.”

Mặc dù có chút bất ngờ với câu trả lời này, nhưng đây là chuyện riêng tư nên Tô Đông không hỏi thêm nữa mà bắt đầu dò hỏi và kiểm tra.

Tô Tây đứng sau đám đông, tò mò nhìn người đàn ông trên giường bệnh.

Cô rất tò mò về người đàn ông này có cái gì đặc biệt mà Tô Tam Nha lại trông chờ vào. Dù không muốn, nhưng cô lại bắt gặp một đôi đồng tử đen và sâu như mực.

Tô Tây chớp mắt, còn tưởng rằng mình đang lén lút nhìn trộm, hơn nữa cô còn đang ở phía sau đám đông, vậy thì làm sao lại bắt gặp ánh mắt của người đối diện? Người này cũng quá cảnh giác, chỉ có thể nói không hổ là anh Binh? Có điều, Tô Tây không hề sợ hãi, cô hướng mắt về phía người đàn ông trên giường, trong lòng thầm khen anh là một người đàn ông đẹp trai.

Người này không thanh tú tuấn tú như anh cả Tô Đông, cũng không ngang tàng khoa trương như anh nhỏ.

Người đàn ông trước mặt trông còn trẻ, khoảng ngoài hai mươi, lông mày sắc nét và đôi mắt như sao, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, toát ra khí chất uy nghiêm chính trực.



Và ngay cả khi anh đang nằm trên giường, nhưng đôi chân to dài cũng không có chỗ để, có thể nhìn ra chiều cao của người này so với anh nhỏ không thể thấp hơn.

Tô Tây huýt sáo trong lòng, anh chàng đẹp trai cực phẩm, thảo nào Tô Tam Nha cứ nhìn chằm chằm vào anh không tha.

Trong quá trình kiểm tra chính thức của Tô Đông, Tô Tây cũng bình tĩnh lại và lắng nghe cẩn thận cuộc trao đổi của Tô Đông với bệnh nhân.

Vài phút sau, một nhóm người lục tục ra khỏi phường.

Tô Đông lấy ống nghe ra khỏi tai và nói với em gái: “Em thực sự không muốn đến nhà ăn quốc doanh sao?”

Tô Tây kiên quyết lắc đầu: “Không đi.” Bên ngoài nóng lắm

“Vậy cũng tốt, nhà ăn của bệnh viện anh cũng được, chúng ta đi ăn cơm trước đi, buổi chiều em có thể ở phòng nghỉ ngơi của anh để nghỉ.”

“Em thế nào cũng được...”

Sau khi mấy người rời đi, Tào Lượng nhìn Tô Tam Nha vẫn quyết tâm xông vào phòng bệnh, sắc mặt âm trầm trực tiếp chặn cửa lại.

Tô Tam Nha sắc mặt không được tốt lắm, trơ mắt nhìn Tô Tây và Tạ Trăn gặp nhau, trong lòng cô ta lo lắng nhưng lại không thể biểu lộ ra ngoài, chỉ nói với vẻ mặt cứng ngắc: “Tôi là ân nhân của đại đội trưởng các anh, anh không cho tôi vào không phải rất kỳ sao?”

Tào Lượng chán ghét: “Cô thôi đi, nếu không phải vì cô, đại đội trưởng của tôi có thể nằm ở chỗ này sao?”

Tô Tam Nha sắc mặt tái nhợt, cô ta chỉ nghe nói đến chuyện này khi bác gái Tô Tây ở kiếp trước khoác lác với người khác, đại khái thời điểm gần nhất là chồng của Tô Tây được Tịch Ngạn Nam cứu. Nhưng thời gian cụ thể, hay bị thương cái gì thì cô ta không rõ, lẽ nào thực sự là vì sự xuất hiện của cô ta mà Tạ Trăn bị thương nặng hơn?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện