Cốt truyện này không đúng, không phải nên lập tức lấy hết đồ ăn ngon nhất trong nhà ra đưa cho cô ta sao? Tô Tam Nha hốt hoảng đi đến cửa theo sức mạnh của Tô Tây, khi ra khỏi cửa thì nhận ra Tô Tây đã thực sự thay đổi.
Cô ta kinh ngạc nhìn Tô Tây, luôn cảm thấy Tô Tây hôm nay hơi khác với cô gái ngốc nghếch trong ký ức.
Cô ta mở miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cô ta đau khổ nhìn Tô Tây, ngập ngừng không nói.
Tô Tây không muốn nhìn cô ta biểu diễn, vì vậy cô tiễn người ra ngoài xong thì quyết định đóng cửa lại, phòng ngừa thứ dơ bẩn không mời mà đến lần nữa.
Thấy Tô Tây chuẩn bị đóng cửa, Tô Tam Nha giơ bàn tay gầy guộc chống lên cửa, kiên định nhìn Tô Tây qua khe cửa, như thể muốn nhìn thấu Tô Tây.
Một lúc lâu sau, ngay lúc Tô Tây sắp mất kiên nhẫn, trong mắt Tô Tam Nha tràn đầy ác ý, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tây, cố dùng giọng điệu khó nghe: “Suýt nữa thì quên nói với em, Tây Tây, em có nghe hai người đàn ông nửa tháng trước bị bắn chết ở xã bên cạnh không?”
-----
Tô Tam Nha cũng không cần câu trả lời của Tô Tây, vẻ mặt cô ta hào
hứng chia sẻ chuyện phiếm: "Nghe nói hai người đàn ông kia là đồng tính,em có biết đồng tính là gì không? Chính là biến thái, giở trò lưu manh, hai thằng đàn ông hẹn hò, em nói có ghê tởm hay không? Có đáng chết hay không? Quan trọng nhất là liên lụy tới gia đình, nghe nói hai nhà bị cả làng cô lập, còn nói sẽ bị đuổi ra khỏi làng, thật đáng thương, cũng không trách bọn họ, nếu rơi vào nhà chị, chị cũng ngại, cũng ghê tởm, em có nghĩ như vậy không?"
Trong khi Tô Tam Nha đang nói chuyện, cô ta vẫn dùng đôi mắt đen
của mình quan sát biểu cảm của Tô Tây, phát hiện ra cô chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi lấy lại bình tĩnh, trong lòng cô ta lại chắc chắn rằng con nhóc chết tiệt này đã thay đổi, nhưng cô ta không hề biết tại sao lại có sự thay đổi này?
Tô Tây đẩy cánh tay đang chống cửa của Tô Tam Nha ra, cười nói:
"Chị không đói sao? Về sớm đi."
Nói xong, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Sau khi ngăn cách tầm mắt của Tô Tam Nha, Tô Tây lập tức trở nên lạnh lùng.
Có điều gì đó không ổn với Tô Tam Nha này, làm sao cô ta biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh nhỏ và anh lớn? Căn cứ vào những gì cô biết về cốt truyện, trong khoảng thời gian trong sách, anh nhỏ và anh lớn vẫn chưa bị vạch trần, vậy Tô Tam Nha kia là một người ngoài cuộc, làm sao biết được?
Chẳng lẽ…
"Tây Tây, vậy chị đi đây, sau này nếu em gặp phải hai người đàn ông thân mật, nhất định phải tránh xa bọn họ, bọn họ đều là người xấu, em có thể nói cho chị biết, chị giúp em tìm biện pháp."
Đôi mắt của Tô Tây trở nên sắc bén khi nghe những lời có vẻ quan tâm đó, bất kể chuyện gì đã xảy ra với Tô Tam Nha, thì ít nhất cũng có một điều chắc chắn.
Trong sách, nguyên chủ từ một cô bé ngây thơ đơn thuần biến thành một tấm bia đỡ đạn hung ác chống đối các anh, bây giờ Tô Tam Nha đầy khiêu khích như thế, nhất định có liên quan.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi bên ngoài, Tô Tây nắm tay lại, tay siết chặt thành nắm đấm.
Cô liếc đi chỗ khác.
Tùy ý nhặt một hòn đá nhỏ bên cạnh đám đất trồng rau, bước nhanh
đến mép tường của sân, giẫm lên ghế đẩu, thò đầu ra ngoài, ném về phía mông Tô Tam Nha cách đó không xa.
Cô ta kinh ngạc nhìn Tô Tây, luôn cảm thấy Tô Tây hôm nay hơi khác với cô gái ngốc nghếch trong ký ức.
Cô ta mở miệng, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Cô ta đau khổ nhìn Tô Tây, ngập ngừng không nói.
Tô Tây không muốn nhìn cô ta biểu diễn, vì vậy cô tiễn người ra ngoài xong thì quyết định đóng cửa lại, phòng ngừa thứ dơ bẩn không mời mà đến lần nữa.
Thấy Tô Tây chuẩn bị đóng cửa, Tô Tam Nha giơ bàn tay gầy guộc chống lên cửa, kiên định nhìn Tô Tây qua khe cửa, như thể muốn nhìn thấu Tô Tây.
Một lúc lâu sau, ngay lúc Tô Tây sắp mất kiên nhẫn, trong mắt Tô Tam Nha tràn đầy ác ý, cô ta nhìn chằm chằm vào mắt Tô Tây, cố dùng giọng điệu khó nghe: “Suýt nữa thì quên nói với em, Tây Tây, em có nghe hai người đàn ông nửa tháng trước bị bắn chết ở xã bên cạnh không?”
-----
Tô Tam Nha cũng không cần câu trả lời của Tô Tây, vẻ mặt cô ta hào
hứng chia sẻ chuyện phiếm: "Nghe nói hai người đàn ông kia là đồng tính,em có biết đồng tính là gì không? Chính là biến thái, giở trò lưu manh, hai thằng đàn ông hẹn hò, em nói có ghê tởm hay không? Có đáng chết hay không? Quan trọng nhất là liên lụy tới gia đình, nghe nói hai nhà bị cả làng cô lập, còn nói sẽ bị đuổi ra khỏi làng, thật đáng thương, cũng không trách bọn họ, nếu rơi vào nhà chị, chị cũng ngại, cũng ghê tởm, em có nghĩ như vậy không?"
Trong khi Tô Tam Nha đang nói chuyện, cô ta vẫn dùng đôi mắt đen
của mình quan sát biểu cảm của Tô Tây, phát hiện ra cô chỉ ngạc nhiên trong giây lát rồi lấy lại bình tĩnh, trong lòng cô ta lại chắc chắn rằng con nhóc chết tiệt này đã thay đổi, nhưng cô ta không hề biết tại sao lại có sự thay đổi này?
Tô Tây đẩy cánh tay đang chống cửa của Tô Tam Nha ra, cười nói:
"Chị không đói sao? Về sớm đi."
Nói xong, trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Sau khi ngăn cách tầm mắt của Tô Tam Nha, Tô Tây lập tức trở nên lạnh lùng.
Có điều gì đó không ổn với Tô Tam Nha này, làm sao cô ta biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh nhỏ và anh lớn? Căn cứ vào những gì cô biết về cốt truyện, trong khoảng thời gian trong sách, anh nhỏ và anh lớn vẫn chưa bị vạch trần, vậy Tô Tam Nha kia là một người ngoài cuộc, làm sao biết được?
Chẳng lẽ…
"Tây Tây, vậy chị đi đây, sau này nếu em gặp phải hai người đàn ông thân mật, nhất định phải tránh xa bọn họ, bọn họ đều là người xấu, em có thể nói cho chị biết, chị giúp em tìm biện pháp."
Đôi mắt của Tô Tây trở nên sắc bén khi nghe những lời có vẻ quan tâm đó, bất kể chuyện gì đã xảy ra với Tô Tam Nha, thì ít nhất cũng có một điều chắc chắn.
Trong sách, nguyên chủ từ một cô bé ngây thơ đơn thuần biến thành một tấm bia đỡ đạn hung ác chống đối các anh, bây giờ Tô Tam Nha đầy khiêu khích như thế, nhất định có liên quan.
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi bên ngoài, Tô Tây nắm tay lại, tay siết chặt thành nắm đấm.
Cô liếc đi chỗ khác.
Tùy ý nhặt một hòn đá nhỏ bên cạnh đám đất trồng rau, bước nhanh
đến mép tường của sân, giẫm lên ghế đẩu, thò đầu ra ngoài, ném về phía mông Tô Tam Nha cách đó không xa.
Danh sách chương