Buổi sáng mùa hè cũng không nóng lắm, gió mát từ cửa sổ thổi vào phòng, gió mang theo hương thơm nồng nàn của hoa sơn chi từ ngoài mái hiên thổi vào.
Tô Tây đang ngồi trước bàn làm việc, một tay nghịch nghịch những bông hoa dại không rõ tên được cắm trong cái chai rỗng, tay kia lật giở những cuốn sách của nguyên chủ.
Sau khi lướt qua một lượt, cô phát hiện ra toán học đối với cô tương đối đơn giản, chỉ cần xem qua một lượt là hiểu.
Ngữ văn khó hơn một chút, không còn nhiều thời gian trước kỳ thi cấp ba, cho nên gần đây cô phải dốc toàn lực học thuộc lòng.
Còn điều khiến cô lo lắng chính là mấy năm nữa sẽ khôi phục kì thi đại học, cơ thể của nguyên chủ mới học lớp 9, hiện tại đã là tháng sáu, rất nhanh sẽ thi cấp ba.
Nếu cô thi đậu cấp 3, lên từng bước một, học 3 năm cấp 3, lên đại học cô muốn học y lại mất thêm 6 năm nữa, tổng cộng là 9 năm, thời gian chắc chắn sẽ không kịp.
Mà cô là người thích chuẩn bị trước. Cho nên, để đề phòng, trong kế hoạch của cô, tốt nhất là tốt nghiệp đại học vào năm 1965. Vì vậy, trong giai đoạn này cô phải nhảy ít nhất 4 lớp.
Cũng may trước đây cô là sinh viên y khoa, nếu không sẽ thực sự hơi áp lực.
Nghĩ đến đây, Tô Tây lắc đầu, quyết định gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung, bắt đầu chăm chỉ học tập, nếu không vượt qua được kỳ thi tuyển sinh cấp 3 thì mọi kế hoạch sau này đều vô ích.
Tuy bây giờ cũng có một số chỗ giới thiệu, nhưng cô không thể mặt dày như vậy, thi không đậu lại đi dùng mối quan hệ của cha mẹ nguyên chủ đã qua đời để giúp mình đi học.
Lợi dụng thân thể của người khác, đừng nói là giành lại thể diện cho người ta, thực ra là đang cản trở, Tô Tây tuyệt đối không thể làm điều này, cho dù có học lại, cô cũng cảm thấy mình rơi vào mỹ danh liệt sĩ của cha me.
Cũng may cô có ký ức của nguyên chủ, thành tích của nguyên chủ không tốt nhưng cũng không tệ.
Cô theo ký ức vốn có, sớm đã nhập cuộc cho sự nghiệp học tập cao cả.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền đến một tiếng gọi: "Tây Tây, em có ở nhà không?"
Tô Tây bị giọng nói này đánh thức, cô định thần lại, đặt cây bút trên tay xuống, xoay cái cổ cứng đờ, trả lời 'Có', sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa vài bước, cô thấy một cô gái có nước da ngăm đen, gầy gò.
Thấy có người tới, Tô Tây mỉm cười: "Tam Nha, sao chị lại tới đây?"
Người đến là chị em của nguyên chủ, tên là Tô Tam Nha, lớn hơn cô 2 tuổi, năm nay 17 tuổi, là con nhà Tô Lai Vượng ở phía đông thôn.
Phải nói Tô Lai Vượng này cũng là một gia đình nổi danh trong thôn bọn họ, Tô Lai Vượng sinh được 9 người con, ngoại trừ đứa đầu tiên là con trai, còn lại có 8 cô con gái, cái này khiến cho lưng vợ nhà Tô Lai Vượng sinh con trai đầu lòng hơi cong so với bình thường.
Kỳ thật trong thời buổi này, sinh tám chín người còn đâu ít, nhưng không có nhiều người có tỷ lệ nam nữ đặc biệt như gia đình Tô Lai Vượng.
Vợ chồng Tô Lai Vượng cực kỳ trọng nam khinh nữ, ngoại trừ người con trai cả tên là Tô Quang Tông, tám cô gái tiếp theo đều xếp từ Đại Nha đến Bát Nha, thậm chí còn không thèm chọn một cái tên đàng hoàng.
Mà người Tô Tây gặp khi giặt quần áo vào buổi sáng là chị dâu của Tam Nha, Uông Thúy Lan.
Tô Tây đang ngồi trước bàn làm việc, một tay nghịch nghịch những bông hoa dại không rõ tên được cắm trong cái chai rỗng, tay kia lật giở những cuốn sách của nguyên chủ.
Sau khi lướt qua một lượt, cô phát hiện ra toán học đối với cô tương đối đơn giản, chỉ cần xem qua một lượt là hiểu.
Ngữ văn khó hơn một chút, không còn nhiều thời gian trước kỳ thi cấp ba, cho nên gần đây cô phải dốc toàn lực học thuộc lòng.
Còn điều khiến cô lo lắng chính là mấy năm nữa sẽ khôi phục kì thi đại học, cơ thể của nguyên chủ mới học lớp 9, hiện tại đã là tháng sáu, rất nhanh sẽ thi cấp ba.
Nếu cô thi đậu cấp 3, lên từng bước một, học 3 năm cấp 3, lên đại học cô muốn học y lại mất thêm 6 năm nữa, tổng cộng là 9 năm, thời gian chắc chắn sẽ không kịp.
Mà cô là người thích chuẩn bị trước. Cho nên, để đề phòng, trong kế hoạch của cô, tốt nhất là tốt nghiệp đại học vào năm 1965. Vì vậy, trong giai đoạn này cô phải nhảy ít nhất 4 lớp.
Cũng may trước đây cô là sinh viên y khoa, nếu không sẽ thực sự hơi áp lực.
Nghĩ đến đây, Tô Tây lắc đầu, quyết định gạt bỏ mọi suy nghĩ lung tung, bắt đầu chăm chỉ học tập, nếu không vượt qua được kỳ thi tuyển sinh cấp 3 thì mọi kế hoạch sau này đều vô ích.
Tuy bây giờ cũng có một số chỗ giới thiệu, nhưng cô không thể mặt dày như vậy, thi không đậu lại đi dùng mối quan hệ của cha mẹ nguyên chủ đã qua đời để giúp mình đi học.
Lợi dụng thân thể của người khác, đừng nói là giành lại thể diện cho người ta, thực ra là đang cản trở, Tô Tây tuyệt đối không thể làm điều này, cho dù có học lại, cô cũng cảm thấy mình rơi vào mỹ danh liệt sĩ của cha me.
Cũng may cô có ký ức của nguyên chủ, thành tích của nguyên chủ không tốt nhưng cũng không tệ.
Cô theo ký ức vốn có, sớm đã nhập cuộc cho sự nghiệp học tập cao cả.
Không biết qua bao lâu, trong sân truyền đến một tiếng gọi: "Tây Tây, em có ở nhà không?"
Tô Tây bị giọng nói này đánh thức, cô định thần lại, đặt cây bút trên tay xuống, xoay cái cổ cứng đờ, trả lời 'Có', sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa vài bước, cô thấy một cô gái có nước da ngăm đen, gầy gò.
Thấy có người tới, Tô Tây mỉm cười: "Tam Nha, sao chị lại tới đây?"
Người đến là chị em của nguyên chủ, tên là Tô Tam Nha, lớn hơn cô 2 tuổi, năm nay 17 tuổi, là con nhà Tô Lai Vượng ở phía đông thôn.
Phải nói Tô Lai Vượng này cũng là một gia đình nổi danh trong thôn bọn họ, Tô Lai Vượng sinh được 9 người con, ngoại trừ đứa đầu tiên là con trai, còn lại có 8 cô con gái, cái này khiến cho lưng vợ nhà Tô Lai Vượng sinh con trai đầu lòng hơi cong so với bình thường.
Kỳ thật trong thời buổi này, sinh tám chín người còn đâu ít, nhưng không có nhiều người có tỷ lệ nam nữ đặc biệt như gia đình Tô Lai Vượng.
Vợ chồng Tô Lai Vượng cực kỳ trọng nam khinh nữ, ngoại trừ người con trai cả tên là Tô Quang Tông, tám cô gái tiếp theo đều xếp từ Đại Nha đến Bát Nha, thậm chí còn không thèm chọn một cái tên đàng hoàng.
Mà người Tô Tây gặp khi giặt quần áo vào buổi sáng là chị dâu của Tam Nha, Uông Thúy Lan.
Danh sách chương