Thế nhưng rốt cuộc cô cũng không lấy thêm thịt ra nữa, suy cho cùng thì một cân thịt heo đã hơn rất nhiều so với phần được chia cho rồi.
Thịt nạc cũng thế, nếu lấy ra quá nhiều, Hàn Quốc Bân hỏi thì cô biết trả lời sao cho phải? Nhưng hiển nhiên là cô đã lo lắng quá đà, Hàn Quốc Bân không phải loại người hay gặng hỏi này nọ.
Anh mang lòng đã được làm sạch vào cho Trần Nhu cắt nhỏ. Lúc này mỡ cũng được rán xong xuôi, cô nhanh tay múc vào cái ấm sành đã được rửa sạch sẽ hôm qua.
Một cân thịt mỡ rán được không nhiều không ít. Vốn muốn múc hết cả tóp mỡ vào nhưng thấy Hàn Quốc Bân còn đứng đó chưa đi, cô liền gắp một miếng ra thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng anh.
Hàn Quốc Bân ngây ra một lúc, không nghĩ tới việc mình còn được vợ gắp cho ăn, anh cứ đứng ngây ra nhìn cô rồi lát rồi mới há miệng ăn tóp mỡ.
Hương vị này quả thực là mỹ vị.
“Ăn ngon đúng không?” Trần Nhu thấy anh như vậy liền cười vang.
“Vợ à, em cũng ăn đi.” Tuy rằng, trên mặt Hàn Quốc Bân không thể hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.
Có người đàn ông nào lại không muốn được vợ thương yêu? Vợ thương mình như vậy, lòng anh đương nhiên vui vẻ.
“Em vừa ăn rồi.” Trần Nhu thuận miệng nói, rồi đem phần còn lại múc hết vào ấm sành.
Thật không thể không nói, tuy rằng mỡ không nhiều nhưng cho cả tóp mỡ vào nhìn cũng được không ít.
Trần Nhu cảm thấy nếu tiết kiệm hẳn có thể dùng được đến lần giết heo sau của vụ thu hoạch mùa thu.
Đáy nồi vẫn còn rất nhiều mỡ đọng lại, cô bỏ dồi và dưa vào nồi rồi bắt đầu nướng bánh ở bên cạnh.
Nguyên cả một buổi sáng, trong thôn đều tản ra vị mỡ lợn thơm lừng.
Nhưng Hàn Quốc Bân cảm thấy, mùi mỡ của nhà anh là thơm nhất.
Cứ như vậy buổi sáng nay liền ăn lòng xào dưa chua, thêm chút bánh bột ngô nhưng lại không có canh ăn kèm. Mặc dù là vậy thì cũng vẫn vô cùng ngon miệng.
Hôm nay, Hàn Quốc Bân ăn vô cùng ngon miệng, tay nghề của vợ anh thật sự quá tốt. Thêm nữa cô còn vô cùng quan tâm, liên tục gắp thêm đồ ăn cho anh.
Lúc ở trong bếp anh đều thấy được trên môi vợ mình không dính tí dầu nào, cô vốn không ăn tóp mỡ.
Chính mình tiếc không ăn nhưng lại để anh ăn. Trong lòng anh biết rõ, chỉ là không nói ra miệng.
Cho nên đến lúc ra cửa làm việc Hàn Quốc Bân làm rất tích cực.
Mấy ông cụ bên cạnh thấy vậy đều nói: “Cậu thanh niên này làm việc thật giỏi giang, khiến người ta không khỏi tâm phục khẩu phục.”
“Cũng là vì hôm nay được ăn thịt ấy mà, bằng không lấy đâu ra nhiều sức như vậy?” Người bên cạnh cười nói.
Hôm nay mọi người ít nhiều gì cũng đều được ăn thịt, hương vị kia thật sự quá ngon.
Bởi vì có thịt, những người khác làm việc cũng ra sức. Tuy sắp đến vụ thu hoạch rồi nhưng mọi người cũng không cần hăng hái đến vậy chứ?
Đại đội trưởng tuổi đã ngoài năm mươi sờ râu, cảm giác vừa lòng khi ra được một quyết sách đúng đắn.
Hàn Quốc Bân bên này xuống ruộng, Trần Nhu bên kia cắt cỏ heo biểu hiện cũng rất tốt.
Cô tính toán qua mấy ngày nữa liền đi xin làm việc nặng, phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, hai phần công điểm này cô thật sự rất ghét bỏ, quá ít!
Khi nãy trước khi ra cửa cô cũng đã đem mỡ heo cùng bình thịt muối bỏ lên ngăn tủ khóa lại.
Cửa phòng ngủ cũng khóa lại, còn rào tre phía ngoài thì không khóa. Người thời này vẫn chưa có thói quen khóa cổng.
Hơn nữa trên cơ bản trong nhà cũng không có đồ gì tốt mà trộm.
Buổi trưa xong việc về nhà, trên đường Trần Nhu gặp được Hàn đại tẩu.
Hàn đại tẩu nhìn thấy cô liền tiến đến thì thầm, nói: “Nhà chú hai này, sáng nay em có nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy gì?” Trần Nhu nhìn chị ta một cái, đây là chị dâu của cô, cũng là con dâu cả nhà họ Hàn, tuy nhiên quan hệ cũng chỉ bình thường.
Quan hệ đã như vậy, Trần Nhu tự nhiên cũng không nhiệt tình gì .
Thịt nạc cũng thế, nếu lấy ra quá nhiều, Hàn Quốc Bân hỏi thì cô biết trả lời sao cho phải? Nhưng hiển nhiên là cô đã lo lắng quá đà, Hàn Quốc Bân không phải loại người hay gặng hỏi này nọ.
Anh mang lòng đã được làm sạch vào cho Trần Nhu cắt nhỏ. Lúc này mỡ cũng được rán xong xuôi, cô nhanh tay múc vào cái ấm sành đã được rửa sạch sẽ hôm qua.
Một cân thịt mỡ rán được không nhiều không ít. Vốn muốn múc hết cả tóp mỡ vào nhưng thấy Hàn Quốc Bân còn đứng đó chưa đi, cô liền gắp một miếng ra thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng anh.
Hàn Quốc Bân ngây ra một lúc, không nghĩ tới việc mình còn được vợ gắp cho ăn, anh cứ đứng ngây ra nhìn cô rồi lát rồi mới há miệng ăn tóp mỡ.
Hương vị này quả thực là mỹ vị.
“Ăn ngon đúng không?” Trần Nhu thấy anh như vậy liền cười vang.
“Vợ à, em cũng ăn đi.” Tuy rằng, trên mặt Hàn Quốc Bân không thể hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng cảm động.
Có người đàn ông nào lại không muốn được vợ thương yêu? Vợ thương mình như vậy, lòng anh đương nhiên vui vẻ.
“Em vừa ăn rồi.” Trần Nhu thuận miệng nói, rồi đem phần còn lại múc hết vào ấm sành.
Thật không thể không nói, tuy rằng mỡ không nhiều nhưng cho cả tóp mỡ vào nhìn cũng được không ít.
Trần Nhu cảm thấy nếu tiết kiệm hẳn có thể dùng được đến lần giết heo sau của vụ thu hoạch mùa thu.
Đáy nồi vẫn còn rất nhiều mỡ đọng lại, cô bỏ dồi và dưa vào nồi rồi bắt đầu nướng bánh ở bên cạnh.
Nguyên cả một buổi sáng, trong thôn đều tản ra vị mỡ lợn thơm lừng.
Nhưng Hàn Quốc Bân cảm thấy, mùi mỡ của nhà anh là thơm nhất.
Cứ như vậy buổi sáng nay liền ăn lòng xào dưa chua, thêm chút bánh bột ngô nhưng lại không có canh ăn kèm. Mặc dù là vậy thì cũng vẫn vô cùng ngon miệng.
Hôm nay, Hàn Quốc Bân ăn vô cùng ngon miệng, tay nghề của vợ anh thật sự quá tốt. Thêm nữa cô còn vô cùng quan tâm, liên tục gắp thêm đồ ăn cho anh.
Lúc ở trong bếp anh đều thấy được trên môi vợ mình không dính tí dầu nào, cô vốn không ăn tóp mỡ.
Chính mình tiếc không ăn nhưng lại để anh ăn. Trong lòng anh biết rõ, chỉ là không nói ra miệng.
Cho nên đến lúc ra cửa làm việc Hàn Quốc Bân làm rất tích cực.
Mấy ông cụ bên cạnh thấy vậy đều nói: “Cậu thanh niên này làm việc thật giỏi giang, khiến người ta không khỏi tâm phục khẩu phục.”
“Cũng là vì hôm nay được ăn thịt ấy mà, bằng không lấy đâu ra nhiều sức như vậy?” Người bên cạnh cười nói.
Hôm nay mọi người ít nhiều gì cũng đều được ăn thịt, hương vị kia thật sự quá ngon.
Bởi vì có thịt, những người khác làm việc cũng ra sức. Tuy sắp đến vụ thu hoạch rồi nhưng mọi người cũng không cần hăng hái đến vậy chứ?
Đại đội trưởng tuổi đã ngoài năm mươi sờ râu, cảm giác vừa lòng khi ra được một quyết sách đúng đắn.
Hàn Quốc Bân bên này xuống ruộng, Trần Nhu bên kia cắt cỏ heo biểu hiện cũng rất tốt.
Cô tính toán qua mấy ngày nữa liền đi xin làm việc nặng, phụ nữ cũng có thể gánh vác nửa bầu trời, hai phần công điểm này cô thật sự rất ghét bỏ, quá ít!
Khi nãy trước khi ra cửa cô cũng đã đem mỡ heo cùng bình thịt muối bỏ lên ngăn tủ khóa lại.
Cửa phòng ngủ cũng khóa lại, còn rào tre phía ngoài thì không khóa. Người thời này vẫn chưa có thói quen khóa cổng.
Hơn nữa trên cơ bản trong nhà cũng không có đồ gì tốt mà trộm.
Buổi trưa xong việc về nhà, trên đường Trần Nhu gặp được Hàn đại tẩu.
Hàn đại tẩu nhìn thấy cô liền tiến đến thì thầm, nói: “Nhà chú hai này, sáng nay em có nhìn thấy không?”
“Nhìn thấy gì?” Trần Nhu nhìn chị ta một cái, đây là chị dâu của cô, cũng là con dâu cả nhà họ Hàn, tuy nhiên quan hệ cũng chỉ bình thường.
Quan hệ đã như vậy, Trần Nhu tự nhiên cũng không nhiệt tình gì .
Danh sách chương