Nếu mùa đông này chỉ dựa vào một cái chăn bông chưa đủ ba cân như vậy, đúng là bị lạnh cũng đủ chết.
Tuy rằng có đốt ấm giường đất, nhưng sau nửa đêm cũng sẽ lạnh, lúc đó cũng chỉ dựa vào chiếc chăn bông này để sưởi ấm.
Cho nên thừa dịp số bố phiếu này mới chia, Trần Nhu liền muốn vào thành, tìm Chu Trân đi cùng.
Nhưng mà những cô gái, người vợ trẻ muốn vào thành cũng không ít, những ngày bận rộn mới hết, chia bố phiếu xong, ai cũng muốn đi mua một khối vải tốt về làm một bộ quần áo đẹp để mặc.
Nhưng mà bà Hàn không biết lấy mặt mũi ở đâu, vào ngày trước khi cô vào thành thế mà đến nhà mượn bố phiếu.
Trong lòng cô biết rõ mượn để làm gì, để cho nàng dâu sắp vào cửa của bà ta làm quần áo mới.
Nói là mượn, thật ra cũng như bánh bao thịt ném cho chó, có đi mà không có về, ngu ngốc mới cho bà ta mượn.
Trong không gian của cô có chuẩn bị một ít quần áo, nhưng đều là chuẩn bị cho một mình cô, quần áo nam một chiếc cũng không có, Quốc Bân nhà cô một chiếc cũng không có, quần áo của Quốc Bân rất ít, còn có quần áo mùa hè của hai người nhà cô đều dựa vào số bố phiếu này hết.
Nếu đi chợ đen, vậy thì quá đắt, mua không nổi, cô cho mẹ cô hai khối tiền mua vải cùng nhiều bông như vậy thật ra đều là cậu của cô lấy bằng giá gốc, chắc chắn một phân tiền lãi cũng không lấy của cô
Trần Nhu sao lại có thể đem bố phiếu cho bà ta mượn, trực tiếp từ chối, làm cho bà Hàn tức giận đến đỏ mặt.
Trần Nhu không quan tâm, buổi sáng hôm nay liền cùng Chu Trân còn có một số cô gái nữa cùng nhau đi vào thành.
Từ sau khi thu hoạch vụ thu xong, tuy rằng Trần Nhu vẫn không thể cùng người khác vui vẻ trò chuyện được, nhưng cũng không đến mức lười biếng như trước, làm việc thật chăm chỉ, cho nên cũng sẽ không vì đi ra ngoài chung với cô mà cảm thấy mất mặt, không ít người vẫn sẽ nói chuyện với cô.
Vào đến thành, Chu Trân liền nói: “Chúng ta chạy nhanh qua Cung Tiêu Xã đi, em sợ một lúc nữa vải đều bị mua hết rồi.”
Những cô gái khác cũng sôi nổi gật đầu.
Sau đó đoàn người liền tới đây, quả nhiên đã có một hàng dài người đang xếp hàng, thật vất vả chờ đến Trần Nhu, Trần Nhu cũng là không chọn đường sống, liền đem trong tay bố phiếu đưa ra, lại đưa thêm mấy mao tiền, mua một khối vải trung đẳng.
Cô cầm được vải trong tay ý nghĩ đầu tiên là cầm về làm cho Hàn Quốc Bân hai bộ quần áo mùa đông để đến lúc tắm rửa còn thay nhau mặc, còn quần áo mùa xuân sang năm thì đến lúc đó lại tính đi
Cung Tiêu Xã cũng bày không ít các loại đồ vật độc đáo khác, cái gì sữa mạch nha đại bạch thỏ kẹo sữa trái cây đồ hộp gì, đều có, nhưng tốn quá nhiều tiêu tiền, Trần Nhu luyến tiếc, tất cả đều không mua.
Nhưng mà cô còn có một ý tưởng khác, trong không gian của cô còn có một chút ít vật tư có thể mang ra ngoài, trong đó mì sợi là một ví dụ, đó cũng một loại lương thực tốt, nếu muốn mang đổi lấy một ít tiền nữa cũng được.
“Chị đi dạo ở mấy chỗ khác, trước buổi trưa hẹn nhau ở trước cưa Cung Tiêu Xã nha.” Trần Nhu nói với Chu Trân và mấy cô gái khác.
“Em muốn ra chợ đi vòng quanh xem sao, chị có đi không?” Chu Trân vội vàng hỏi.
“Chị không đi, chị đi trước đây”. Trần Nhu nói xong liền đi trước.
Cô đi tới một căn nhà, làm một cái ám hiệu, có một bà cô híp mắt đánh cô một chút, sau đó báo cho cô biết một vị trí.
Trần Nhu vừa nghe liền hiểu, một thời gian không đến, chợ đen lại đổi vị trí.
Tuy rằng có đốt ấm giường đất, nhưng sau nửa đêm cũng sẽ lạnh, lúc đó cũng chỉ dựa vào chiếc chăn bông này để sưởi ấm.
Cho nên thừa dịp số bố phiếu này mới chia, Trần Nhu liền muốn vào thành, tìm Chu Trân đi cùng.
Nhưng mà những cô gái, người vợ trẻ muốn vào thành cũng không ít, những ngày bận rộn mới hết, chia bố phiếu xong, ai cũng muốn đi mua một khối vải tốt về làm một bộ quần áo đẹp để mặc.
Nhưng mà bà Hàn không biết lấy mặt mũi ở đâu, vào ngày trước khi cô vào thành thế mà đến nhà mượn bố phiếu.
Trong lòng cô biết rõ mượn để làm gì, để cho nàng dâu sắp vào cửa của bà ta làm quần áo mới.
Nói là mượn, thật ra cũng như bánh bao thịt ném cho chó, có đi mà không có về, ngu ngốc mới cho bà ta mượn.
Trong không gian của cô có chuẩn bị một ít quần áo, nhưng đều là chuẩn bị cho một mình cô, quần áo nam một chiếc cũng không có, Quốc Bân nhà cô một chiếc cũng không có, quần áo của Quốc Bân rất ít, còn có quần áo mùa hè của hai người nhà cô đều dựa vào số bố phiếu này hết.
Nếu đi chợ đen, vậy thì quá đắt, mua không nổi, cô cho mẹ cô hai khối tiền mua vải cùng nhiều bông như vậy thật ra đều là cậu của cô lấy bằng giá gốc, chắc chắn một phân tiền lãi cũng không lấy của cô
Trần Nhu sao lại có thể đem bố phiếu cho bà ta mượn, trực tiếp từ chối, làm cho bà Hàn tức giận đến đỏ mặt.
Trần Nhu không quan tâm, buổi sáng hôm nay liền cùng Chu Trân còn có một số cô gái nữa cùng nhau đi vào thành.
Từ sau khi thu hoạch vụ thu xong, tuy rằng Trần Nhu vẫn không thể cùng người khác vui vẻ trò chuyện được, nhưng cũng không đến mức lười biếng như trước, làm việc thật chăm chỉ, cho nên cũng sẽ không vì đi ra ngoài chung với cô mà cảm thấy mất mặt, không ít người vẫn sẽ nói chuyện với cô.
Vào đến thành, Chu Trân liền nói: “Chúng ta chạy nhanh qua Cung Tiêu Xã đi, em sợ một lúc nữa vải đều bị mua hết rồi.”
Những cô gái khác cũng sôi nổi gật đầu.
Sau đó đoàn người liền tới đây, quả nhiên đã có một hàng dài người đang xếp hàng, thật vất vả chờ đến Trần Nhu, Trần Nhu cũng là không chọn đường sống, liền đem trong tay bố phiếu đưa ra, lại đưa thêm mấy mao tiền, mua một khối vải trung đẳng.
Cô cầm được vải trong tay ý nghĩ đầu tiên là cầm về làm cho Hàn Quốc Bân hai bộ quần áo mùa đông để đến lúc tắm rửa còn thay nhau mặc, còn quần áo mùa xuân sang năm thì đến lúc đó lại tính đi
Cung Tiêu Xã cũng bày không ít các loại đồ vật độc đáo khác, cái gì sữa mạch nha đại bạch thỏ kẹo sữa trái cây đồ hộp gì, đều có, nhưng tốn quá nhiều tiêu tiền, Trần Nhu luyến tiếc, tất cả đều không mua.
Nhưng mà cô còn có một ý tưởng khác, trong không gian của cô còn có một chút ít vật tư có thể mang ra ngoài, trong đó mì sợi là một ví dụ, đó cũng một loại lương thực tốt, nếu muốn mang đổi lấy một ít tiền nữa cũng được.
“Chị đi dạo ở mấy chỗ khác, trước buổi trưa hẹn nhau ở trước cưa Cung Tiêu Xã nha.” Trần Nhu nói với Chu Trân và mấy cô gái khác.
“Em muốn ra chợ đi vòng quanh xem sao, chị có đi không?” Chu Trân vội vàng hỏi.
“Chị không đi, chị đi trước đây”. Trần Nhu nói xong liền đi trước.
Cô đi tới một căn nhà, làm một cái ám hiệu, có một bà cô híp mắt đánh cô một chút, sau đó báo cho cô biết một vị trí.
Trần Nhu vừa nghe liền hiểu, một thời gian không đến, chợ đen lại đổi vị trí.
Danh sách chương