Cho nên buổi trưa liền ăn thịt kho tàu với cơm gạo trắng, lại hái được hai quả dưa chuột làm dưa chuột trộn, như vậy là xong việc.
Thật đừng nói, thịt kho tàu ăn với cơm gạo trắng, gạo cơm dính lên thịt kho tàu nhìn qua có vẻ phá lệ no đủ toả sáng, Trần Nhu chính mình liền xử lý hai chén.
Thật ra còn chưa đã thèm, cô cảm thấy chính mình còn có thể xử lý thêm hai chén nữa! Nhưng làm sao có thể được ăn nhiều như vậy chứ? Không ăn nhiều thêm nữa liền thôi miệng, đem khoảng ba chén cơm đổ vào một chén to, lại xối thêm một muỗng nước thịt kho tàu, để lên trên đỉnh mấy khối thịt kho tàu bằng ngón tay, bên cạnh lại có thêm một đĩa dưa chuột trộn.
Cơm trưa như vậy là được.
Cô vẫn luôn do dự mãi, vẫn là từ trong không gian móc ra một bình nước khoáng, đem tất cả các điểm khả nghi đều bỏ đi hết, riêng nắp bình khả nghi nhất nhưng không bỏ đi được, nhưng nhìn như vậy cũng là ổn rồi.
Buổi trưa , Hàn Quốc Bân được ăn thịt kho tàu cùng cơm gạo thơm ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Thức ăn ngon như vậy, tất nhiên là phải tránh đi những người khác, bằng không phải để người ta nhìn muốn rớt con mắt ra cũng không phải không thể.
Đem cơm gạo, dưa chuột trộn toàn bộ nuốt vào bụng, Hàn Quốc Bân lúc này mới dựa vào gốc cây to ợ ra một hơi.
Mặc dùng anh là người khoẻ mạnh như vậy, nhưng làm việc cả buổi cũng mệt đến không chịu nổi.
Trần Nhu cầm cây quạt quạt gió cho anh rồi nói: “ Anh đi ngủ một giấc đi rồi làm tiếp cho đỡ mệt”.
Quả nhiên là Hàn Quốc Bân là không hỏi cơm gạo cùng thịt kho tàu, nhưng anh biết một bữa ăn như vậy, hẳn là trong nhà đã phải tiêu phí không ít tiền, liền nói: “Chờ thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó anh đi vào trong núi xem thế nào.
Trong lòng Trần Nhu thầm nghĩ đến lúc đó cô cũng đi theo sau, kinh nghiệm săn thú của cô cũng rất thành thạo đấy.
Nhưng ngoài miệng cô cũng không nói thêm gì nữa, cùng anh nghỉ ngơi nửa tiếng, Hàn Quốc Bân chợp mắt một hồi, lúc tỉnh tại mắt vẫn còn vương một chút tơ máu.
Trần Nhu nhìn rất cảm động, người đàn ông này đúng thật là không dễ dàng gì, vậy mà cô cũng chưa từng nghe thấy anh kêu khổ bao giờ.
Để cho anh uống hết một bình nước, lúc này cô mới hôn lên má anh một cái.
Mặt Hàn Quốc Bân đỏ lên, nhịn không được liền nhìn trái nhìn phải một hồi, sau khi phát hiện không ai chú ý đến, mới nhìn về phía vợ mình, giọng nói ôn nhu đến chính anh còn không nhận ra, thấp giọng nói: "Em trở về đi".
"Vâng". Trần Nhu trả lời, vẫn đứng nhìn anh vội vàng đi ra ruộng, lúc này cô mới đội mũ rơm lên đi, đi về nhà.
Ngày hôm nay trời nắng rất to, về nhà, cô liền mang đồ cần rửa ra rửa sạch, đồ cần phơi lấy ra phơi, còn có lạc lần trước đã phơi khô, cô cũng đem ra bóc vỏ.
Cho nên đừng thấy cô ở nhà có vẻ rất nhàn, nhưng việc cần làm cũng không ít.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị hấp màn thầu, trong nhà còn thừa một ít bột trắng, cô liền lấy trộn lẫn với bột mì làm thành màn thầu.
Lúc cô cán bột, Chu Trân ở cách vách đã đi làm về, nóng đến mức khuôn mặt đỏ hết lên, thấy cô hôm nay không đi làm, quả thực hâm mộ vô cùng: " Chị hôm nay cũng thoải mái quá, em mệt sắp chết rồi."
Trần Nhu cùng cô ấy quan hệ không tồi, liền đổ cho cô ấy một chén nước, còn hoà thêm một ít đường trắng vào rồi nói: " Ngày mai chị cũng đi làm, hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi, một ngày được nhiều công điểm như vậy, không kiếm thì phí lắm."
Làm việc liên tục nhiều ngày như vậy, đúng là khiến người có chút mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày thoải mái hơn nhiều rồi, ngày mai đương nhiên phải tiếp tục đi làm.
Chu Trân còn có chút xấu hổ, nói: " Đổ nước cho em là được rồi, còn hoà thêm đường làm gì nữa."
"Cho em uống thì em uống hết đi". Trần Nhu nói
Trong lòng nghĩ lần sau đi vào trong thành, cũng phải mua một chút đường đỏ mới được, cất để nấu đường đỏ trà gừng, nếu đến tháng cũng phải uống một ít.
Thật đừng nói, thịt kho tàu ăn với cơm gạo trắng, gạo cơm dính lên thịt kho tàu nhìn qua có vẻ phá lệ no đủ toả sáng, Trần Nhu chính mình liền xử lý hai chén.
Thật ra còn chưa đã thèm, cô cảm thấy chính mình còn có thể xử lý thêm hai chén nữa! Nhưng làm sao có thể được ăn nhiều như vậy chứ? Không ăn nhiều thêm nữa liền thôi miệng, đem khoảng ba chén cơm đổ vào một chén to, lại xối thêm một muỗng nước thịt kho tàu, để lên trên đỉnh mấy khối thịt kho tàu bằng ngón tay, bên cạnh lại có thêm một đĩa dưa chuột trộn.
Cơm trưa như vậy là được.
Cô vẫn luôn do dự mãi, vẫn là từ trong không gian móc ra một bình nước khoáng, đem tất cả các điểm khả nghi đều bỏ đi hết, riêng nắp bình khả nghi nhất nhưng không bỏ đi được, nhưng nhìn như vậy cũng là ổn rồi.
Buổi trưa , Hàn Quốc Bân được ăn thịt kho tàu cùng cơm gạo thơm ngon đến mức muốn nuốt cả lưỡi.
Thức ăn ngon như vậy, tất nhiên là phải tránh đi những người khác, bằng không phải để người ta nhìn muốn rớt con mắt ra cũng không phải không thể.
Đem cơm gạo, dưa chuột trộn toàn bộ nuốt vào bụng, Hàn Quốc Bân lúc này mới dựa vào gốc cây to ợ ra một hơi.
Mặc dùng anh là người khoẻ mạnh như vậy, nhưng làm việc cả buổi cũng mệt đến không chịu nổi.
Trần Nhu cầm cây quạt quạt gió cho anh rồi nói: “ Anh đi ngủ một giấc đi rồi làm tiếp cho đỡ mệt”.
Quả nhiên là Hàn Quốc Bân là không hỏi cơm gạo cùng thịt kho tàu, nhưng anh biết một bữa ăn như vậy, hẳn là trong nhà đã phải tiêu phí không ít tiền, liền nói: “Chờ thu hoạch vụ thu xong, đến lúc đó anh đi vào trong núi xem thế nào.
Trong lòng Trần Nhu thầm nghĩ đến lúc đó cô cũng đi theo sau, kinh nghiệm săn thú của cô cũng rất thành thạo đấy.
Nhưng ngoài miệng cô cũng không nói thêm gì nữa, cùng anh nghỉ ngơi nửa tiếng, Hàn Quốc Bân chợp mắt một hồi, lúc tỉnh tại mắt vẫn còn vương một chút tơ máu.
Trần Nhu nhìn rất cảm động, người đàn ông này đúng thật là không dễ dàng gì, vậy mà cô cũng chưa từng nghe thấy anh kêu khổ bao giờ.
Để cho anh uống hết một bình nước, lúc này cô mới hôn lên má anh một cái.
Mặt Hàn Quốc Bân đỏ lên, nhịn không được liền nhìn trái nhìn phải một hồi, sau khi phát hiện không ai chú ý đến, mới nhìn về phía vợ mình, giọng nói ôn nhu đến chính anh còn không nhận ra, thấp giọng nói: "Em trở về đi".
"Vâng". Trần Nhu trả lời, vẫn đứng nhìn anh vội vàng đi ra ruộng, lúc này cô mới đội mũ rơm lên đi, đi về nhà.
Ngày hôm nay trời nắng rất to, về nhà, cô liền mang đồ cần rửa ra rửa sạch, đồ cần phơi lấy ra phơi, còn có lạc lần trước đã phơi khô, cô cũng đem ra bóc vỏ.
Cho nên đừng thấy cô ở nhà có vẻ rất nhàn, nhưng việc cần làm cũng không ít.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị hấp màn thầu, trong nhà còn thừa một ít bột trắng, cô liền lấy trộn lẫn với bột mì làm thành màn thầu.
Lúc cô cán bột, Chu Trân ở cách vách đã đi làm về, nóng đến mức khuôn mặt đỏ hết lên, thấy cô hôm nay không đi làm, quả thực hâm mộ vô cùng: " Chị hôm nay cũng thoải mái quá, em mệt sắp chết rồi."
Trần Nhu cùng cô ấy quan hệ không tồi, liền đổ cho cô ấy một chén nước, còn hoà thêm một ít đường trắng vào rồi nói: " Ngày mai chị cũng đi làm, hôm nay nghỉ ngơi một ngày rồi, một ngày được nhiều công điểm như vậy, không kiếm thì phí lắm."
Làm việc liên tục nhiều ngày như vậy, đúng là khiến người có chút mệt mỏi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày thoải mái hơn nhiều rồi, ngày mai đương nhiên phải tiếp tục đi làm.
Chu Trân còn có chút xấu hổ, nói: " Đổ nước cho em là được rồi, còn hoà thêm đường làm gì nữa."
"Cho em uống thì em uống hết đi". Trần Nhu nói
Trong lòng nghĩ lần sau đi vào trong thành, cũng phải mua một chút đường đỏ mới được, cất để nấu đường đỏ trà gừng, nếu đến tháng cũng phải uống một ít.
Danh sách chương