Bà Hàn lập tức tỏ vẻ không hài lòng, đang định nói gì đó thì cậu con trai thứ ba chạy nhanh đến nói: ”Mẹ, mẹ đừng nói nữa, còn chưa nhổ xong lạc, mẹ mau nhổ xong đi để còn ăn cơm nữa, con sắp đói lả ra rồi”
Lúc này Bà Hàn mới không tranh cãi với đối phương nữa, nhưng nhìn thái độ của con trai thứ hai có vợ quên mẹ thì không nhịn được tức giận trong lòng.
Ngước mắt nhìn bà thím bên cạnh, liền nói thầm cùng người bên cạnh.
Dù ít nhiều gì thì mọi người cũng đều có chút bất công, đến cả ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, đương nhiên cha mẹ cũng sẽ bất công đứa con mà mình thích hơn một chút.
Nhưng mà bất công rõ ràng giống như ông Hàn thì cũng là điều hiếm thấy.
Đặc biệt là Hàn Quốc Bân còn được mọi người trong thôn công nhận là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng ở nhà ông Hàn lại bị đối xử không bằng một con trâu.
Không ít người đều nói thầm sau lưng.
Trần Nhu tiện tay lôi kéo Hàn Quốc Bân ra bờ sông rửa sạch mặt.
Sau đó hai người mới ngồi xuống dưới tán cây ăn cơm.
Món ăn chính là bánh bao, lúc này đã lạnh rồi, nhưng không sao, trừ bỏ bánh bao thì còn có một bát trứng gà xào hành đã được làm từ buổi sáng trước khi ra cửa.
Hai vợ chồng kẹp trứng gà vào bánh bao rồi ăn.
Hai người bọn họ đều không giống các gia đình lớn khác có người ở nhà chuyên môn nấu cơm, cho nên đồ ăn đều là được nấu từ trước khi đi làm.
Giống như vợ chồng bọn họ có không ít vợ chồng nhỏ đều muốn tự lực cánh sinh.
Cho dù vậy những cặp vợ chồng khác đồ ăn cơ bản đều không bằng nhà cô.
Bánh bao của Trần Nhu làm được thả một chút muối trắng, ăn lên có vị ngon hơn rất nhiều, tuy rằng lạnh nhưng sẽ không bị cứng và khó nuốt.
Kẹp cùng trứng gà xào hành ăn khá ngon.
“Vợ có mệt không?” Hàn Quốc Bân ăn xong, hỏi.
“Mệt chứ” Trần Nhu liếc nhìn anh một cái và nói: “Eo em thiếu chút nữa bị gãy làm đôi rồi đây này”
Thanh âm của cô vốn dĩ đã không lớn, có chút mềm mại, cho nên nói ra những lời này cũng mang theo một chút làm nũng trong đó.
“Anh làm xong rồi sẽ qua đó giúp em làm” Hàn Quốc Bân nói.
“Nếu anh đến đây giúp em thì bên bố mẹ làm sao bây giờ?” Trần Nhu nói.
“Bố mẹ còn có chú ba mà” Hàn Quốc Bân không để ở trong lòng.
Vốn dĩ cha mẹ anh sống cùng chú ba, anh cũng chỉ ở tại cách vách nên lúc này mới làm giúp đỡ, hiện giờ vợ anh cần anh, anh đương nhiên là phải ưu tiên giúp vợ mình rồi.
“Vậy anh lại đây giúp em làm một chút, eo em có chút đau” Trần Nhu nói.
Không phải cô cố ý mà là thật sự đau eo, không đến mức không nhịn được nhưng ánh mắt vừa rồi của bà Hàn làm cho cô cảm thấy không được thoải mái, kỳ thật cô cũng không muốn so đo quá nhiều với trưởng bối.
Nhưng mà mẹ chồng cô có phải đã quên mất hiện tại vợ chồng cô đã ra ở riêng rồi hay không? Bọn họ đã là hai nhà khác nhau, giúp đỡ làm là tình cảm còn không giúp đỡ làm thì là bổn phận.
Trên sổ hộ khẩu vẫn ghi bọn họ ở cùng với con trai út, vậy thì đương nhiên là phải để cho con trai út giúp đỡ rồi.
Hàn Quốc Bân gật đầu: “Em làm ít thôi, chỗ còn lại anh sẽ làm nốt”
Một lúc nữa mới tiếp tục làm việc, cho nên hai vợ chồng liền dựa vào tán cây hóng mát, Trần Nhu cũng có chút mệt mỏi, dựa vào vai anh một lúc liền ngủ mất.
Hàn Quốc Bân nghiêng đầu nhìn vợ mình, trong mắt mang theo sự âu yếm, anh dựa vào trên thân cây cũng nhắm mắt lại.
Cách bên này khá xa, những người khác làm xong việc thì cũng đều đi tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng không có một ai đi qua bên này.
Mọi người đều nhìn ra được không khí ấm áp giữa Hàn Quốc Bân và vợ của anh.
Tuy rằng xã hội đương thời có chút nghiêm khắc, nhưng họ là vợ chồng hợp pháp.
Chỉ là có chút ghen tị nói một hai câu phá hỏng bầu không khí, nhưng cơ bản không ai nói quá đáng cả.
Đội trưởng huýt sáo một cái, Hàn Quốc Bân và Trần Nhu đều đứng dậy.
“Làm việc đi” Trần Nhu nói với anh.
“Chờ anh nhé” Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Trần Nhu cười một cái, sau đó đi về vị trí của mình để làm việc chung với Chu Trân.
Lúc này Bà Hàn mới không tranh cãi với đối phương nữa, nhưng nhìn thái độ của con trai thứ hai có vợ quên mẹ thì không nhịn được tức giận trong lòng.
Ngước mắt nhìn bà thím bên cạnh, liền nói thầm cùng người bên cạnh.
Dù ít nhiều gì thì mọi người cũng đều có chút bất công, đến cả ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn, đương nhiên cha mẹ cũng sẽ bất công đứa con mà mình thích hơn một chút.
Nhưng mà bất công rõ ràng giống như ông Hàn thì cũng là điều hiếm thấy.
Đặc biệt là Hàn Quốc Bân còn được mọi người trong thôn công nhận là một đứa trẻ ngoan ngoãn, nhưng ở nhà ông Hàn lại bị đối xử không bằng một con trâu.
Không ít người đều nói thầm sau lưng.
Trần Nhu tiện tay lôi kéo Hàn Quốc Bân ra bờ sông rửa sạch mặt.
Sau đó hai người mới ngồi xuống dưới tán cây ăn cơm.
Món ăn chính là bánh bao, lúc này đã lạnh rồi, nhưng không sao, trừ bỏ bánh bao thì còn có một bát trứng gà xào hành đã được làm từ buổi sáng trước khi ra cửa.
Hai vợ chồng kẹp trứng gà vào bánh bao rồi ăn.
Hai người bọn họ đều không giống các gia đình lớn khác có người ở nhà chuyên môn nấu cơm, cho nên đồ ăn đều là được nấu từ trước khi đi làm.
Giống như vợ chồng bọn họ có không ít vợ chồng nhỏ đều muốn tự lực cánh sinh.
Cho dù vậy những cặp vợ chồng khác đồ ăn cơ bản đều không bằng nhà cô.
Bánh bao của Trần Nhu làm được thả một chút muối trắng, ăn lên có vị ngon hơn rất nhiều, tuy rằng lạnh nhưng sẽ không bị cứng và khó nuốt.
Kẹp cùng trứng gà xào hành ăn khá ngon.
“Vợ có mệt không?” Hàn Quốc Bân ăn xong, hỏi.
“Mệt chứ” Trần Nhu liếc nhìn anh một cái và nói: “Eo em thiếu chút nữa bị gãy làm đôi rồi đây này”
Thanh âm của cô vốn dĩ đã không lớn, có chút mềm mại, cho nên nói ra những lời này cũng mang theo một chút làm nũng trong đó.
“Anh làm xong rồi sẽ qua đó giúp em làm” Hàn Quốc Bân nói.
“Nếu anh đến đây giúp em thì bên bố mẹ làm sao bây giờ?” Trần Nhu nói.
“Bố mẹ còn có chú ba mà” Hàn Quốc Bân không để ở trong lòng.
Vốn dĩ cha mẹ anh sống cùng chú ba, anh cũng chỉ ở tại cách vách nên lúc này mới làm giúp đỡ, hiện giờ vợ anh cần anh, anh đương nhiên là phải ưu tiên giúp vợ mình rồi.
“Vậy anh lại đây giúp em làm một chút, eo em có chút đau” Trần Nhu nói.
Không phải cô cố ý mà là thật sự đau eo, không đến mức không nhịn được nhưng ánh mắt vừa rồi của bà Hàn làm cho cô cảm thấy không được thoải mái, kỳ thật cô cũng không muốn so đo quá nhiều với trưởng bối.
Nhưng mà mẹ chồng cô có phải đã quên mất hiện tại vợ chồng cô đã ra ở riêng rồi hay không? Bọn họ đã là hai nhà khác nhau, giúp đỡ làm là tình cảm còn không giúp đỡ làm thì là bổn phận.
Trên sổ hộ khẩu vẫn ghi bọn họ ở cùng với con trai út, vậy thì đương nhiên là phải để cho con trai út giúp đỡ rồi.
Hàn Quốc Bân gật đầu: “Em làm ít thôi, chỗ còn lại anh sẽ làm nốt”
Một lúc nữa mới tiếp tục làm việc, cho nên hai vợ chồng liền dựa vào tán cây hóng mát, Trần Nhu cũng có chút mệt mỏi, dựa vào vai anh một lúc liền ngủ mất.
Hàn Quốc Bân nghiêng đầu nhìn vợ mình, trong mắt mang theo sự âu yếm, anh dựa vào trên thân cây cũng nhắm mắt lại.
Cách bên này khá xa, những người khác làm xong việc thì cũng đều đi tìm chỗ nghỉ ngơi, nhưng không có một ai đi qua bên này.
Mọi người đều nhìn ra được không khí ấm áp giữa Hàn Quốc Bân và vợ của anh.
Tuy rằng xã hội đương thời có chút nghiêm khắc, nhưng họ là vợ chồng hợp pháp.
Chỉ là có chút ghen tị nói một hai câu phá hỏng bầu không khí, nhưng cơ bản không ai nói quá đáng cả.
Đội trưởng huýt sáo một cái, Hàn Quốc Bân và Trần Nhu đều đứng dậy.
“Làm việc đi” Trần Nhu nói với anh.
“Chờ anh nhé” Hàn Quốc Bân gật đầu nói.
Trần Nhu cười một cái, sau đó đi về vị trí của mình để làm việc chung với Chu Trân.
Danh sách chương