----
ba Thẩm trước giờ luôn rất hào phóng đối với con cái trong nhà, quay sang nhìn chị em Thẩm Uyển lại nói:
“Thẩm Uyển cũng đi đôi bộ vừa người mình thích đi.”
Nghe cha nói nửa câu trước, trên mặt Thẩm Tình còn lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng nửa câu sau đã trực tiếp khiến cô ta dài mặt chúi đầu xuống.
Cô ta luôn coi mọi thứ trong nhà họ Thẩm đều là của mình, bằng không khi xưa cũng không bám theo qua đây lúc ba Thẩm dọn ra khỏi khu tập thể, nên hiện giờ nghĩ thôi cũng biết lần này trong lòng cô ta chắc chắn cay đến không tưởng.
Nhưng cô ta không vui thì Thẩm Uyển vui, cô chớp chớp mắt rồi lại nảy ra một kế nói:
“Con cảm ơn cha, nhưng quần áo con mặc cũng đủ rồi, cứ cho em gái đi mua là được, phần của con vẫn để dành mua thêm cho mẹ và cha hai bộ đi, cha cũng lâu chưa mua quần áo mới rồi, con thấy giày da cha đang đeo cũng phải bốn năm năm rồi ấy.”
ba Thẩm rất hài lòng trước sự quan tâm của con gái, ông cười xua tay nói: “Một năm bốn mùa cha chủ yếu là mặc quân phục, bộ đội phát cho cũng đủ mặc rồi, quần áo của mẹ cũng đủ, không lần lo cho hai ông bà này đâu.”
Lý Lệ Hoa nghiêng đầu trắng mắt nhìn ông:
“Tự ông không muốn mặc đồ mới chứ tôi không nói không thích nha.”
Thẩm Gia ngậm khúc xương trong miệng, ú ớ không rõ tiếng mà dơ tay nói:
“Cả con nữa, con, con cũng muốn mặc quần áo mới.”
Thẩm Uyển dựa sát về phía Lý Lệ Hoa để tránh bàn tay dính đầy dầu của cậu, cười hứa với cậu nói: “Yên tâm, chị sẽ không quên em đâu.”
Nhìn thấy một nhà họ vui vẻ hòa thuận như vậy, Thẩm Tình như một người thừa vậy, cô ta đương nhiên không cam lòng để mình bị lãng quên như vậy, trước đây cô ta toàn lật bàn đá bát hét lớn để gây sự chú ý, giờ cô ta đã thông minh hơn rồi.
“Ba, chị con nói đúng đấy, con cũng không cần mua quần áo mới, nếu không đợi thời gian sau xuống quê thì mấy bộ đồ đó có mặc cũng phí ra, nếu chị tôi bằng lòng cho em vài bộ quần áo cũ chị từng mặc qua là được rồi.”
Thẩm Tình tính lấy lùi làm tiến nhưng rất tiếc đã tìm sai lý do.
Thẩm Uyển nhướng mày nhìn cô ta, cười nói: “Em gái đúng là y như trước, vẫn là thích đồ của chị.”
Sắc mặt Thẩm Tình thay đổi, vội vàng giải thích: “Không, ý em không phải vậy, em chỉ không muốn vừa về nhà đã gây phiền toái cho gia đình chứ em không muốn lấy bất cứ thứ gì từ chị."
Trò chơi chị chị em em này khiến Thẩm Uyển chơi đến vui vẻ, cô xưng hô tên còn ngọt mượt hơn so với Thẩm Tình.
“Chị biết rồi.”
Đánh giá cô ta trên dưới một lượt, Thẩm Uyển đầy ý vị sâu xa mở miệng nói:
“Có điều sợ rằng em gái không mặc nổi đồ của chị đâu, vóc dáng của chúng ta khác biệt khá nhiều, em gái vẫn nên mua quần áo mới hợp với mình đi thì hơn.”
Thẩm Tình nghe vậy, ánh mắt theo bản năng rơi vào trên người cô, nhưng trong chốc lát, cô ta lại chúi xuống y như bị đả kích gì đó.
Thẩm Uyển hôm nay mặc một chiếc váy hoa màu trắng cổ bẻ dài đến bắp chân, đường viền cổ tim, phần thân trên hơi bó, phần dưới váy rộng tung xòe, khiến dáng người cô đằng trước lồi lõm đằng sau cong vểnh, thon thả duyên dáng.
Còn Thẩm Tình không chỉ thấp hơn cô hơn nửa cái đầu, ngực cũng ở mức trung bình, khí chất cũng không nổi bật bằng Thẩm Uyển, cô tập nhảy quanh năm, đứng tại nhà ga thì dù không nhìn mặt, chỉ xét dáng thôi cũng đủ để cô là tâm điểm của đám đông.
Cô cũng không có nói bừa, phần lớn đồ của Thẩm Uyển đều do Lý Lệ Hoa tìm người thợ may lão làng đặt may riêng dựa theo vóc dáng của cô, nên không nói đến vừa người hay không, giờ có đưa cho Thẩm Tình mặc đi chăng nữa cũng không tôn lên được.
Dáng vẻ Thẩm Uyển lúc này nghiêm túc như một người chị tốt bụng, nhưng phần Thẩm Tình nghĩ gì có ma mới biết, nói chung nhìn biểu cảm của cô ta chắc chắn không hề tỏ ra sự cảm kích gì.
ba Thẩm trước giờ luôn rất hào phóng đối với con cái trong nhà, quay sang nhìn chị em Thẩm Uyển lại nói:
“Thẩm Uyển cũng đi đôi bộ vừa người mình thích đi.”
Nghe cha nói nửa câu trước, trên mặt Thẩm Tình còn lộ ra một nụ cười đắc ý, nhưng nửa câu sau đã trực tiếp khiến cô ta dài mặt chúi đầu xuống.
Cô ta luôn coi mọi thứ trong nhà họ Thẩm đều là của mình, bằng không khi xưa cũng không bám theo qua đây lúc ba Thẩm dọn ra khỏi khu tập thể, nên hiện giờ nghĩ thôi cũng biết lần này trong lòng cô ta chắc chắn cay đến không tưởng.
Nhưng cô ta không vui thì Thẩm Uyển vui, cô chớp chớp mắt rồi lại nảy ra một kế nói:
“Con cảm ơn cha, nhưng quần áo con mặc cũng đủ rồi, cứ cho em gái đi mua là được, phần của con vẫn để dành mua thêm cho mẹ và cha hai bộ đi, cha cũng lâu chưa mua quần áo mới rồi, con thấy giày da cha đang đeo cũng phải bốn năm năm rồi ấy.”
ba Thẩm rất hài lòng trước sự quan tâm của con gái, ông cười xua tay nói: “Một năm bốn mùa cha chủ yếu là mặc quân phục, bộ đội phát cho cũng đủ mặc rồi, quần áo của mẹ cũng đủ, không lần lo cho hai ông bà này đâu.”
Lý Lệ Hoa nghiêng đầu trắng mắt nhìn ông:
“Tự ông không muốn mặc đồ mới chứ tôi không nói không thích nha.”
Thẩm Gia ngậm khúc xương trong miệng, ú ớ không rõ tiếng mà dơ tay nói:
“Cả con nữa, con, con cũng muốn mặc quần áo mới.”
Thẩm Uyển dựa sát về phía Lý Lệ Hoa để tránh bàn tay dính đầy dầu của cậu, cười hứa với cậu nói: “Yên tâm, chị sẽ không quên em đâu.”
Nhìn thấy một nhà họ vui vẻ hòa thuận như vậy, Thẩm Tình như một người thừa vậy, cô ta đương nhiên không cam lòng để mình bị lãng quên như vậy, trước đây cô ta toàn lật bàn đá bát hét lớn để gây sự chú ý, giờ cô ta đã thông minh hơn rồi.
“Ba, chị con nói đúng đấy, con cũng không cần mua quần áo mới, nếu không đợi thời gian sau xuống quê thì mấy bộ đồ đó có mặc cũng phí ra, nếu chị tôi bằng lòng cho em vài bộ quần áo cũ chị từng mặc qua là được rồi.”
Thẩm Tình tính lấy lùi làm tiến nhưng rất tiếc đã tìm sai lý do.
Thẩm Uyển nhướng mày nhìn cô ta, cười nói: “Em gái đúng là y như trước, vẫn là thích đồ của chị.”
Sắc mặt Thẩm Tình thay đổi, vội vàng giải thích: “Không, ý em không phải vậy, em chỉ không muốn vừa về nhà đã gây phiền toái cho gia đình chứ em không muốn lấy bất cứ thứ gì từ chị."
Trò chơi chị chị em em này khiến Thẩm Uyển chơi đến vui vẻ, cô xưng hô tên còn ngọt mượt hơn so với Thẩm Tình.
“Chị biết rồi.”
Đánh giá cô ta trên dưới một lượt, Thẩm Uyển đầy ý vị sâu xa mở miệng nói:
“Có điều sợ rằng em gái không mặc nổi đồ của chị đâu, vóc dáng của chúng ta khác biệt khá nhiều, em gái vẫn nên mua quần áo mới hợp với mình đi thì hơn.”
Thẩm Tình nghe vậy, ánh mắt theo bản năng rơi vào trên người cô, nhưng trong chốc lát, cô ta lại chúi xuống y như bị đả kích gì đó.
Thẩm Uyển hôm nay mặc một chiếc váy hoa màu trắng cổ bẻ dài đến bắp chân, đường viền cổ tim, phần thân trên hơi bó, phần dưới váy rộng tung xòe, khiến dáng người cô đằng trước lồi lõm đằng sau cong vểnh, thon thả duyên dáng.
Còn Thẩm Tình không chỉ thấp hơn cô hơn nửa cái đầu, ngực cũng ở mức trung bình, khí chất cũng không nổi bật bằng Thẩm Uyển, cô tập nhảy quanh năm, đứng tại nhà ga thì dù không nhìn mặt, chỉ xét dáng thôi cũng đủ để cô là tâm điểm của đám đông.
Cô cũng không có nói bừa, phần lớn đồ của Thẩm Uyển đều do Lý Lệ Hoa tìm người thợ may lão làng đặt may riêng dựa theo vóc dáng của cô, nên không nói đến vừa người hay không, giờ có đưa cho Thẩm Tình mặc đi chăng nữa cũng không tôn lên được.
Dáng vẻ Thẩm Uyển lúc này nghiêm túc như một người chị tốt bụng, nhưng phần Thẩm Tình nghĩ gì có ma mới biết, nói chung nhìn biểu cảm của cô ta chắc chắn không hề tỏ ra sự cảm kích gì.
Danh sách chương