Giang Hãn đi tới phòng Bách Vị, nói cho hắn biết Kiều Phúc đã dẫn đám dê mẹ về, quả nhiên, Bách Vị đang uể oải nằm ở trên giường lập tức lấy lại tinh thần dứng dậy, không ngừng kêu gào đòi đi thăm đàn dê.
Hương Tuyết giúp hắn rửa mặt rồi Giang Hãn tự mình dẫn hắn đi tới hậu viện, Bách Vị vui mừng chạy thẳng tới chuồng dê rồi đi vào, ôm lấy từng con dê con một lần lượt hôn, lại cẩn thận quay sang nhìn mấy con dê mẹ một chút, sau đó hắn hài lòng mà gật đầu, xoay người lại nói với Giang Hãn:
”Hãn ca ca, ngươi đem chỗ tiền lương bị cắt của Kiều đại ca thưởng cho hắn đi, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ đi đến chỗ khác tìm một lũ dê tương tự để đánh lừa ta, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên không có làm như vậy, mà là thật sự tìm ra mẹ của lũ dê con này, Kiều đại ca chính là một người thành thật đôn hậu, lời hứa đáng giá nghìn vàng, người như vậy, ngươi không nên khấu trừ tiền lương của hắn.”
Giang Hãn cùng Kiều Phúc không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ mãi cũng không biết tại sao Bách Vị lại nói như vậy, Giang Hãn liền tò mò hỏi:
“Tiểu Dương a, ngươi… nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi có thể nhận ra từng con dê một sao?”
Bách Vị kiêu ngạo nói:
“Ta đương nhiên có thể nhận ra được a, cho nên Kiều đại ca, nếu như ngươi tùy tiện dẫn đến một đám mẫu dương cùng tiểu dương khác đến lừa gạt ta, thì số bạc này của ngươi cũng đừng mong có thể nghĩ đến, hắc hắc.”
Kiều Phúc cũng hiếu kỳ nói:
”Bách Vị, ngươi đừng đùa nữa, ngươi là hỏa nhãn kim tinh sao? Ngay cả gia cũng không phân biệt được.”
Bách Vị bĩu môi cười nói:
“Đó là đương nhiên rồi, Kiều đại ca ta hỏi ngươi, nếu như đặt tên cho đám dê này, vài ngày sau mang lại cho ngươi phân biệt, ngươi có thể nhớ ra sao?”
Hắn thấy Kiều Phúc lắc đầu, vì vậy nói:
”Đúng vậy, ngươi sẽ không nhận ra được, nhưng nếu như vốn là một đám người, ngươi đã nhớ kỹ tên của bọn họ, qua vài ngày cho ngươi tái nhận thức bọn họ, ngươi có thể không nhận ra được sao?”
“Ta đây đương nhiên có thể nhận ra được rồi, đi theo gia trọng yếu nhất chính là phải có bản lãnh đã gặp qua thì không được quên.” – Kiều Phúc có chút tự đắc nói.
Bách Vị gật đầu nói:
”Chính là như vậy a, đàn dê này đối với ta mà nói, tựa như một đám người đối với các ngươi, hiểu chưa?”
Kiều Phúc ngơ ngác gật đầu, nhưng Giang Hãn lại thấy được điểm mấu chốt trong đó, hắn nghi hoặc nói:
“Chỉ bất quá Tiểu Dương a, ta cùng Kiều Phúc không nhận ra được đàn dê, đó là bởi vì chúng ta đều là người, nhưng là ngươi có thể nhận ra bọn chúng, chẳng lẽ ngươi là dê sao?”
Hắn kỳ thật chỉ là nói đùa nhưng sắc mặt Bách Vị lại lập tức thay đổi, hắn vâng vâng dạ dạ hai câu, sau đó đột nhiên lấy tay xoa xoa thái dương nói:
”Ai nha, đầu đau quá a, Hãn ca ca, ta đau đầu quá, ta phải về phòng nghỉ một chút đây.”
Nếu như Bách Vị chỉ cười hi hi ha ha vài cái, Giang Hãn có thể còn không sinh nghi, nhưng lúc này thái độ hắn rõ ràng chính là trốn tránh, làm cho Giang Hãn bỗng nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ, bất quá trong lúc nhất thời hắn không thể tin đươc Bách Vị vốn là một con dê thành tinh, hắn rõ ràng là một tuyệt thế tiểu mỹ nhân mà, bởi vậy trầm ngâm một chút, hắn quyết định cho qua chuyện này, vì vậy tự mình dìu Bách Vị trở lại trong phòng.
Trong lòng Bách Vị vẫn lo sợ bất an, nghĩ thầm không tốt rồi, vừa nãy ta đã lỡ lời để lộ mất rồi, một khi Hãn ca ca biết ta là dương yêu, hắn sẽ gọi hảo huynh đệ của hắn là quốc sư Quan Ải gì đó (lạy em, tên người ta là Quan Sơn mà em ý lại nhớ thành Quan Ải hả trời), còn có chủ trì Bạch Vân Tự cùng cái gì quan chủ tới bắt ta thì phải làm sao bây giờ? Hắn nằm trong phòng, chỉ có thể nhờ Hương Tuyết thay hắn ra ngoài thăm dò xem Giang Hãn đang tiếp kiến khách nhân nào, thẳng đến rồi buổi chiều, phát hiện mấy người hắn đang sợ hãi cũng không có lộ diện, lúc này mới yên lòng.
Giang Hãn bận bịu cả một ngày trời, đã đem chuyện này bỏ qua rồi, hoàn lại bị kích động mang về cho Bách Vị một con thỏ con, vừa vào cửa liền nói:
”Bách Vị ngươi xem xem, ta mang cái gì tới cho ngươi.”
Bách Vị nằm trên giường đã bắt đầu phân tích từ khi tiếng bước chân hắn vang lên ngoài cửa, đến bây giờ hắn rốt cục xác nhận tâm trạng Giang Hãn đang tốt lắm, tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng hắn như đã được dỡ xuống. Bách Vị từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước mặt Giang Hãn, vừa nhìn thấy con thỏ trong lồng sắt, liền vui mừng kêu lên:
”Ha, là con thỏ con sao, di, hai tròng mắt hồng hồng đúng là giống bộ dáng của con thỏ lưu manh kia.”
Giang Hãn nghi hoặc nói:
“Con thỏ lưu manh? Thế nào là con thỏ lưu manh, ngươi đang nói gì vậy?”
Bách Vị hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình cho xong, nghĩ thầm cái miệng ta thật là tự rước lấy tai hoạ mà, sao có thể nói ra những lời điên rồ như vậy chứ. Cũng may ta suy nghĩ mãi, đã tìm ra lý do, vội nói:
“Con thỏ lưu manh là con thỏ trước kia ta từng dưỡng qua, hắn chung quy thích tới gần mấy con thỏ cái, cho nên ta mới gọi hắn là con thỏ lưu manh.”
Hắn vừa nói vừa nghĩ thầm: cầu mong con thỏ lưu manh kia sẽ không có pháp lực cao cường đến mức biết ta nói gì sau lưng hắn, nếu không khi tái gặp nhau, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho ta.
“Nếu thế thì ngươi quả thật đặt tên không sai rồi.”
Giang Hãn bật cười, đem con thỏ phóng tới trên bàn, một bên nói:
”Sau này ngươi có nó, sẽ không tịch mịch nữa, thế nào, có thích không?”
Bách Vị liên tục gật đầu, sau đó lại chạy đến mở cái rương ra, cầm ra một bức lô tịch bóng loáng nói:
“Hãn ca ca, sinh thần của ngươi cũng qua rồi mà ta vẫn không biết nên tặng ngươi cái gì, nên ta đã đan cho ngươi một bức lô tịch, ngươi xem xem hợp ý của ngươi không.”
Kỳ thật lô tịch (1) là một loại điềm xấu, vì vậy không ai lại xem nó như lễ vật để tặng trong ngày sinh thần, nhưng bởi vì…. đây là của Bách Vị tặng, cho nên Giang Hãn hoàn toàn quên luôn điểm này, hắn chỉ cảm thấy tâm hoa nộ phóng mà thầm nghĩ: không ngờ Tiểu Dương lại thân thiết như thế, còn chuẩn bị lễ vật cho sinh thần của hắn. Đang suy nghĩ thì Bách Vị đã đem lô tịch ra, chỉ thấy trên lô tịch là tuyết trắng lấp lánh, vẽ đủ loại hoa văn mỹ lệ bằng phẩm màu, ở giữa viết dòng chữ “Phúc như Đông hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam sơn bất lão tùng”, tuy rằng chỉ là một mảnh lô tịch, nhưng lại thập phần tinh xảo.
(Đoạn này ta hoàn toàn không hỉu lô tịch nó là cái gì nên phải đem đi hỏi, cả đoạn này là do Fynnz tỷ edit hộ ta,ta thấy nó rất hay nên đưa cả vào không sửa lại nữa)
“Thật đẹp.” Giang Hãn yêu thích không nỡ buông tay, nhìn Bách Vị nói: “Tiểu Dương, lễ vật tốt như vậy tại sao không đưa cho ta sớm một chút, nếu như ngươi tặng cho ta vào ngày sinh thần của ta thì ta sẽ càng cao hứng.”
Bách Vị cúi đầu, chậm rãi nói:
“Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện của đám dê con, lòng ta cũng không hảo mà, hôm nay tâm tình tốt lắm, mới nhớ đến.”
Sau đó hắn lại ngẩng đầu, cong cái miệng nhỏ nhắn nói:
“Cho nên Hãn ca ca, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này trong phủ không nên ăn thịt dê, nếu như để ta nhìn thấy có người ăn thịt dê, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Hảo hảo, ngươi yên tâm đi, ta vốn không ăn thịt dê, bây giờ ngươi cũng không chịu ăn, vậy phủ chúng ta sẽ đưa ra một quy định mới, là sau này không cho phép hạ nhân trong phủ ăn thịt dê nữa, vậy là được rồi.”
Giang Hãn sủng nịch mà nhìn Bách Vị, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng làm cho mặt của Bách Vị cũng đỏ dần lên, lại càng thêm xinh xắn đáng yêu.
Giang Hãn chậm rãi cúi người, cười gian, quyết định hôm nay sẽ chuốc say Tiểu Dương đang ngồi trong lòng mình, sau đó làm thành chuyện đã rồi luôn, tiểu gia hỏa này chung quy không chịu giao hắn cho mình, khiến cho chính mình mỗi ngày đều lo lắng bất an.
Nếu như không có tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, âm mưu của Giang Hãn rất có khả năng sẽ thực hiện được, cũng bởi vậy hắn vô cùng phẫn nộ.
Hương Tuyết giúp hắn rửa mặt rồi Giang Hãn tự mình dẫn hắn đi tới hậu viện, Bách Vị vui mừng chạy thẳng tới chuồng dê rồi đi vào, ôm lấy từng con dê con một lần lượt hôn, lại cẩn thận quay sang nhìn mấy con dê mẹ một chút, sau đó hắn hài lòng mà gật đầu, xoay người lại nói với Giang Hãn:
”Hãn ca ca, ngươi đem chỗ tiền lương bị cắt của Kiều đại ca thưởng cho hắn đi, ta vốn tưởng rằng hắn sẽ đi đến chỗ khác tìm một lũ dê tương tự để đánh lừa ta, không nghĩ tới hắn dĩ nhiên không có làm như vậy, mà là thật sự tìm ra mẹ của lũ dê con này, Kiều đại ca chính là một người thành thật đôn hậu, lời hứa đáng giá nghìn vàng, người như vậy, ngươi không nên khấu trừ tiền lương của hắn.”
Giang Hãn cùng Kiều Phúc không hẹn mà cùng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ mãi cũng không biết tại sao Bách Vị lại nói như vậy, Giang Hãn liền tò mò hỏi:
“Tiểu Dương a, ngươi… nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ… chẳng lẽ ngươi có thể nhận ra từng con dê một sao?”
Bách Vị kiêu ngạo nói:
“Ta đương nhiên có thể nhận ra được a, cho nên Kiều đại ca, nếu như ngươi tùy tiện dẫn đến một đám mẫu dương cùng tiểu dương khác đến lừa gạt ta, thì số bạc này của ngươi cũng đừng mong có thể nghĩ đến, hắc hắc.”
Kiều Phúc cũng hiếu kỳ nói:
”Bách Vị, ngươi đừng đùa nữa, ngươi là hỏa nhãn kim tinh sao? Ngay cả gia cũng không phân biệt được.”
Bách Vị bĩu môi cười nói:
“Đó là đương nhiên rồi, Kiều đại ca ta hỏi ngươi, nếu như đặt tên cho đám dê này, vài ngày sau mang lại cho ngươi phân biệt, ngươi có thể nhớ ra sao?”
Hắn thấy Kiều Phúc lắc đầu, vì vậy nói:
”Đúng vậy, ngươi sẽ không nhận ra được, nhưng nếu như vốn là một đám người, ngươi đã nhớ kỹ tên của bọn họ, qua vài ngày cho ngươi tái nhận thức bọn họ, ngươi có thể không nhận ra được sao?”
“Ta đây đương nhiên có thể nhận ra được rồi, đi theo gia trọng yếu nhất chính là phải có bản lãnh đã gặp qua thì không được quên.” – Kiều Phúc có chút tự đắc nói.
Bách Vị gật đầu nói:
”Chính là như vậy a, đàn dê này đối với ta mà nói, tựa như một đám người đối với các ngươi, hiểu chưa?”
Kiều Phúc ngơ ngác gật đầu, nhưng Giang Hãn lại thấy được điểm mấu chốt trong đó, hắn nghi hoặc nói:
“Chỉ bất quá Tiểu Dương a, ta cùng Kiều Phúc không nhận ra được đàn dê, đó là bởi vì chúng ta đều là người, nhưng là ngươi có thể nhận ra bọn chúng, chẳng lẽ ngươi là dê sao?”
Hắn kỳ thật chỉ là nói đùa nhưng sắc mặt Bách Vị lại lập tức thay đổi, hắn vâng vâng dạ dạ hai câu, sau đó đột nhiên lấy tay xoa xoa thái dương nói:
”Ai nha, đầu đau quá a, Hãn ca ca, ta đau đầu quá, ta phải về phòng nghỉ một chút đây.”
Nếu như Bách Vị chỉ cười hi hi ha ha vài cái, Giang Hãn có thể còn không sinh nghi, nhưng lúc này thái độ hắn rõ ràng chính là trốn tránh, làm cho Giang Hãn bỗng nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ, bất quá trong lúc nhất thời hắn không thể tin đươc Bách Vị vốn là một con dê thành tinh, hắn rõ ràng là một tuyệt thế tiểu mỹ nhân mà, bởi vậy trầm ngâm một chút, hắn quyết định cho qua chuyện này, vì vậy tự mình dìu Bách Vị trở lại trong phòng.
Trong lòng Bách Vị vẫn lo sợ bất an, nghĩ thầm không tốt rồi, vừa nãy ta đã lỡ lời để lộ mất rồi, một khi Hãn ca ca biết ta là dương yêu, hắn sẽ gọi hảo huynh đệ của hắn là quốc sư Quan Ải gì đó (lạy em, tên người ta là Quan Sơn mà em ý lại nhớ thành Quan Ải hả trời), còn có chủ trì Bạch Vân Tự cùng cái gì quan chủ tới bắt ta thì phải làm sao bây giờ? Hắn nằm trong phòng, chỉ có thể nhờ Hương Tuyết thay hắn ra ngoài thăm dò xem Giang Hãn đang tiếp kiến khách nhân nào, thẳng đến rồi buổi chiều, phát hiện mấy người hắn đang sợ hãi cũng không có lộ diện, lúc này mới yên lòng.
Giang Hãn bận bịu cả một ngày trời, đã đem chuyện này bỏ qua rồi, hoàn lại bị kích động mang về cho Bách Vị một con thỏ con, vừa vào cửa liền nói:
”Bách Vị ngươi xem xem, ta mang cái gì tới cho ngươi.”
Bách Vị nằm trên giường đã bắt đầu phân tích từ khi tiếng bước chân hắn vang lên ngoài cửa, đến bây giờ hắn rốt cục xác nhận tâm trạng Giang Hãn đang tốt lắm, tảng đá lớn đang đè nặng trong lòng hắn như đã được dỡ xuống. Bách Vị từ trên giường nhảy xuống, đi tới trước mặt Giang Hãn, vừa nhìn thấy con thỏ trong lồng sắt, liền vui mừng kêu lên:
”Ha, là con thỏ con sao, di, hai tròng mắt hồng hồng đúng là giống bộ dáng của con thỏ lưu manh kia.”
Giang Hãn nghi hoặc nói:
“Con thỏ lưu manh? Thế nào là con thỏ lưu manh, ngươi đang nói gì vậy?”
Bách Vị hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình cho xong, nghĩ thầm cái miệng ta thật là tự rước lấy tai hoạ mà, sao có thể nói ra những lời điên rồ như vậy chứ. Cũng may ta suy nghĩ mãi, đã tìm ra lý do, vội nói:
“Con thỏ lưu manh là con thỏ trước kia ta từng dưỡng qua, hắn chung quy thích tới gần mấy con thỏ cái, cho nên ta mới gọi hắn là con thỏ lưu manh.”
Hắn vừa nói vừa nghĩ thầm: cầu mong con thỏ lưu manh kia sẽ không có pháp lực cao cường đến mức biết ta nói gì sau lưng hắn, nếu không khi tái gặp nhau, chỉ sợ hắn sẽ không bỏ qua cho ta.
“Nếu thế thì ngươi quả thật đặt tên không sai rồi.”
Giang Hãn bật cười, đem con thỏ phóng tới trên bàn, một bên nói:
”Sau này ngươi có nó, sẽ không tịch mịch nữa, thế nào, có thích không?”
Bách Vị liên tục gật đầu, sau đó lại chạy đến mở cái rương ra, cầm ra một bức lô tịch bóng loáng nói:
“Hãn ca ca, sinh thần của ngươi cũng qua rồi mà ta vẫn không biết nên tặng ngươi cái gì, nên ta đã đan cho ngươi một bức lô tịch, ngươi xem xem hợp ý của ngươi không.”
Kỳ thật lô tịch (1) là một loại điềm xấu, vì vậy không ai lại xem nó như lễ vật để tặng trong ngày sinh thần, nhưng bởi vì…. đây là của Bách Vị tặng, cho nên Giang Hãn hoàn toàn quên luôn điểm này, hắn chỉ cảm thấy tâm hoa nộ phóng mà thầm nghĩ: không ngờ Tiểu Dương lại thân thiết như thế, còn chuẩn bị lễ vật cho sinh thần của hắn. Đang suy nghĩ thì Bách Vị đã đem lô tịch ra, chỉ thấy trên lô tịch là tuyết trắng lấp lánh, vẽ đủ loại hoa văn mỹ lệ bằng phẩm màu, ở giữa viết dòng chữ “Phúc như Đông hải trường lưu thủy, thọ bỉ Nam sơn bất lão tùng”, tuy rằng chỉ là một mảnh lô tịch, nhưng lại thập phần tinh xảo.
(Đoạn này ta hoàn toàn không hỉu lô tịch nó là cái gì nên phải đem đi hỏi, cả đoạn này là do Fynnz tỷ edit hộ ta,ta thấy nó rất hay nên đưa cả vào không sửa lại nữa)
“Thật đẹp.” Giang Hãn yêu thích không nỡ buông tay, nhìn Bách Vị nói: “Tiểu Dương, lễ vật tốt như vậy tại sao không đưa cho ta sớm một chút, nếu như ngươi tặng cho ta vào ngày sinh thần của ta thì ta sẽ càng cao hứng.”
Bách Vị cúi đầu, chậm rãi nói:
“Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện của đám dê con, lòng ta cũng không hảo mà, hôm nay tâm tình tốt lắm, mới nhớ đến.”
Sau đó hắn lại ngẩng đầu, cong cái miệng nhỏ nhắn nói:
“Cho nên Hãn ca ca, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, sau này trong phủ không nên ăn thịt dê, nếu như để ta nhìn thấy có người ăn thịt dê, ta cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”
“Hảo hảo, ngươi yên tâm đi, ta vốn không ăn thịt dê, bây giờ ngươi cũng không chịu ăn, vậy phủ chúng ta sẽ đưa ra một quy định mới, là sau này không cho phép hạ nhân trong phủ ăn thịt dê nữa, vậy là được rồi.”
Giang Hãn sủng nịch mà nhìn Bách Vị, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng làm cho mặt của Bách Vị cũng đỏ dần lên, lại càng thêm xinh xắn đáng yêu.
Giang Hãn chậm rãi cúi người, cười gian, quyết định hôm nay sẽ chuốc say Tiểu Dương đang ngồi trong lòng mình, sau đó làm thành chuyện đã rồi luôn, tiểu gia hỏa này chung quy không chịu giao hắn cho mình, khiến cho chính mình mỗi ngày đều lo lắng bất an.
Nếu như không có tiếng đập cửa gấp gáp vang lên, âm mưu của Giang Hãn rất có khả năng sẽ thực hiện được, cũng bởi vậy hắn vô cùng phẫn nộ.
Danh sách chương