Khi Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn và Thanh Phong đạo trưởng tới Lê Vân Quan thì đã là ba ngày sau.
Cũng không phải bọn họ không lo lắng cho Dư Khinh, trên thực tế, Vô Biên lo lắng đến sắp nổi điên, trong năm ngày ngắn ngủn mà người gầy đi một vòng.
Giang Thượng Hàn lúc ấy cũng muốn về Lê Vân Quan đổi lấy Dư Khinh. Chính là Vô Biên biết rõ tính tình vợ, nếu như mình thả Giang Thượng Hàn đi chịu chết mà đổi y về, hắn cả đời cũng không có khả năng tha thứ mình, hơn nữa khúc mắc cùng áy náy cả đời y cũng không có cách cởi bỏ. Hắn hiểu rất rõ Dư Khinh rất thiện lương.
Qua một ngày, hắn cảm giác được Dư Khinh sống tốt lắm, lúc này mới hơi hơi yên lòng, nghĩ đến Dư Khinh cũng thực thông minh, mà mục đích của Lê Vân Quan là dùng y đổi Giang Thượng Hàn, cho nên trong lúc nhất thời cũng không có khả năng làm điều gì với y. Cho nên việc cấp bách là phải nghĩ ra một biện pháp cho vẹn toàn đôi bên.
Mà đám người Vô Biên cùng Thanh Phong đạo trưởng cũng không biết Dư Khinh lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể thỉnh tu hành tổ sư làm bùa hộ mệnh cho y. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tốt nào, cuối cùng quyết định để Thanh Phong ra mặt cùng Lê Vân quan chủ đàm điều kiện, tốt nhất có thể nghĩ cách khiến hắn chỉ đem Giang Thượng Hàn trục xuất sư môn là tốt rồi, nếu thật sự không được, cũng phải để hắn cùng Yên Lung gặp mặt một lầm, để cởi bỏ hiểu lầm.
Giang Thượng Hàn ở mặt ngoài thì đáp ứng tất cả sẽ nghe theo Thanh Phong đạo trưởng an bài, nhưng trong lòng lại sớm tính toán tốt. Nếu không thể làm cho sư môn tha thứ mình hoặc là trục xuất sư môn, như vậy mình sẽ dùng cái chết để đổi về sinh mệnh của Dư Khinh. Hắn thà rằng Yên Lung đối với mình mang theo hận ý mà kiên cường sống tiếp, cũng không nguyện để sau khi hắn biết rõ chân tướng rồi mỗi ngày sống trong nỗi đau dứt ruột, thầm nghĩ cùng đứa nhỏ đau khổ tu luyện, rồi mới thay mình báo thù, hắn không muốn sư môn cùng Yên Lung có người náo bị tổn thương.
Bởi thế liền quyết định. Chính là dọc theo đường đi, hắn cùng Vô Biên đã nghĩ tới vô số chuyện có thể xảy ra, lại duy nhất không nghĩ tới một điều……….
Vừa tới cửa Lê Vân Quan, hai cái đạo sĩ vốn đang ủ rủ mặt mày đứng ở nơi đó trong nháy ánh mắt sáng lên. Tiến lên kéo tay hắn, còn suýt nữa rớt nước mắt, nói năng lộn xộn: “Giang sư huynh, ngươi… Đã trở lại, cứu mạng a… Vô Biên kia… Không đúng, là tình nhân của Dư Khinh… Mang có tới không a… A, không phải, làm sao mới có cách mang y đi a?”
“Ly Trần, ngươi… Ngươi đừng hoảng, chậm rãi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị này chính là vô Biên đạo trưởng, là phu quân của Dư Khinh công tử.”
“Ai nha má ơi, cuối cùng cũng tới, cứu tinh cuối cùng đã tới rồi.” Tiểu đạo sĩ kia ném Giang Thượng Hàn ra, nhanh chân chạy vào trong cửa, một bên chạy một bên kích động kêu to: “Sư phó, sư bá, sư thúc, quan chủ, các sư huynh đệ a, được cứu rồi, chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi a.” Đạo sĩ kia là người phương bắc, khi quýnh lên, ngay cả giọng địa phương đều nói ra.
“Này… Này mấy thứ lộn xộn này là cái gì a?” Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên đối nhìn thoáng qua, đồng thời cảm thấy kinh ngạc cũng không hiểu, liền thấy người đạo sĩ đi tiến lên, nức nở nói: “Sư huynh ngươi đừng hỏi nữa, nhanh chóng theo ta vào xem đi, sư phó sư bá sư thúc chờ ngươi chờ đến dài cả cổ, mắt cũng muốn thủng.”
“Ly Nguyệt, này… Đây rốt cuộc là hồi sự như thế nào?” Giang Thượng Hàn thật sự nhịn không được, các sư phó hy vọng mình trở về? Này có thể sao? Trừ phi bọn họ mong mình trở về nhận lấy cái chết, nhưng nghe khẩu khí của sư đệ trước mắt này, lại không giống như vậy.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.” Ly Nguyệt gấp gáp kéo hắn tiến vào trong xem, vừa đi, vừa đem hành vi của Dư Khinh mấy ngày nay đại khái nói một lần.
Cuối cùng, hắn tổng kết nói: “Cho nên, tính đến hiện tại thôi, quan chủ đã bị tức đến xỉu ba lần, các đầu bếp nhóm uy hiếp nói nếu không đem y đi bãi công tập thể, bởi vì thật sự là làm không ra đồ ăn y yêu cầu. Chúng ta càng thảm hại hơn, rất nhiều người đều bị y giáo dục đến ngay cả tinh thần đều dị thường, vừa nhìn thấy y, liền kêu to nói đồng ý cho Giang sư huynh cùng kỳ lân lập gia đình, nguyện ý vì hôn lễ dốc hết sức yếu, ô ô ô, hiện tại câu đó đều thành câu nói duy nhất của chúng ta, đã thành khẩu hiệu.” TBD: đám hủ nam
Hai người Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên toàn bộ đều để mặt囧囧. Thật lâu sau, Giang Thượng Hàn mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Vô Biên nói: “Ngươi… Dư Khinh của nhà ngươi thậm chí có thủ đoạn như vậy, còn… Thật đúng là không thể khinh thường a, quan chủ chúng ta… Nghe nói mấy trăm năm qua sắc mặt chưa bao giờ thay đổi, thế nhưng… Bị y làm tức đến xỉu ba lần.”
Vô Biên cũng kinh ngạc nói: “Không đúng a, trước kia không biết là có khả năng Khinh Khinh như thế a. Chậc chậc, sớm biết như thế, chúng ta gấp làm gì? Cứ Bạch Vân sơn xá ở vài ngày, ngươi sợ sư bá các sư thúc ngươi không mở cửa lớn cầu ngươi trở về lập gia đình sao? Ta cũng có chút kỳ quái, nếu Khinh Khinh hồ nháo như thế, lấy tính lãnh khốc của Lê Vân quan chủ, vì sao không trực tiếp bổ y ra, còn để y sống dễ chịu như vậy.”
Vô Biên vừa nói, đã cảm thấy sợ, thầm nghĩ Khinh Khinh cũng quá không biết nặng nhẹ, Lê Vân quan chủ kia ngay cả Giang Thượng Hàn cũng không để vào mắt, làm sao có thể đem để y vào mắt, dưới tức giận giết y, này… Này không đáng a.
“Quan chủ chúng ta thật cũng muốn giết y chứ, không thể giết a.” Ly Nguyệt khóc càng bi thương, khóc thút thít nói: “Y không biết làm sao lại có duyên với tu hành tổ sư gia, có mấy người sư phụ bá sư thúc tánh khí táo bạo vốn muốn đại khai sát giới, khả một đám đều bị lôi oanh đến thảm a, ô ô ô… Đừng nói nữa.”
Khóe miệng Vô Biên co rút. Giang Thượng Hàn lại ngơ ngác đích quay đầu xem Vô Biên: “Vô… Vô Biên huynh, thật không nghĩ tới, ngươi… Ngươi thậm chí có mặt mũi lớn như thế, khiến… Tu hành tổ sư gia vội tới làm hộ pháp cho Dư Khinh nhà ngươi, ách, ngài cùng lão nhân gia ông ta là có sâu xa gì sao?”
Vô Biên cũng ngây người, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, mới khụ một tiếng nói: “Muốn nói sâu xa, thật đúng là không có, cũng bất quá lúc ta lấy hắn ra thề thì lại lấy lôi oanh ta hai cái, chẳng lẽ… Lão nhân gia ông ta cảm thấy áy náy, cho nên lần này mới giúp ta bảo hộ Khinh Khinh?”
Vừa dứt lời, đầu đã bị Thanh Phong đạo trưởng gõ một cái, nghe hắn cả giận nói: “Tên nhóc con, lại dám lấy tổ sư gia thề, xem trở về ta làm sao mà thu thập ngươi.”
Vô Biên nhu nhu đầu, không phục kêu lên: “Uy, toàn bộ cao thấp trong phái chúng ta đều lấy tổ sư gia thề, đến hiện tại đã thành thói que, muốn nói đầu sỏ gây nên, còn không phải ngươi cùng chưởng môn, chẳng phải các ngươi dù không có việc gì cũng muốn lấy hắn thề sao? Cho tới bây giờ đều không có vấn đề gì, ai biết hai lần kia ta lại xui xẻo bị bắt thôi, để hắn nghe thấy được, lấy lôi oanh ta.”
“Ta nói vài vị đừng ở chỗ này thảo luận những cái đó nữa, quan chủ cùng sư phó sư bá các sư thúc khẳng định đã chờ ở trong đại điện rồi.”
Ly Nguyệt tiểu đạo sĩ vừa nói, liền bước đi như bay hướng trên thềm đá nhảy lên, Vô Biên nghĩ đến vợ nhà mình đem cao thấp Lê Vân Quan chỉnh thành như vậy, cũng thật sự nói quá mức đi, vạn nhất tu hành tổ sư gia tức giận mặc kệ y, mặc cho người ta một chưởng đánh chết, bởi vậy dưới lo lắng, cũng vội vàng theo sau.
Vài người không lâu sau liền đi tới đại điện, quả nhiên, liền thấy rất nhiều đạo sĩ cũng chờ ở nơi này.
Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên đã cảm thấy có chút gì là lạ, nhìn kỹ, hảo thôi, mọi người trong đại điện, lẫn Lê Vân quan chủ đang ngồi trên cao, ai cũng đều có hai quầng thâm ngay mắt thật to.
“Quan chủ, sư phó…” Giang Thượng Hàn hô một tiếng, vừa muốn tiến lên bái kiến, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Không làm, bọn ta hôm nay sẽ không làm, làm nữa thì không chết không được.”
Mọi người kinh hãi*, nga, nói chính xác, kinh ngạc thì chỉ có Thanh Phong đạo trưởng cùng Vô Biên Giang Thượng Hàn mà thôi.
_kinh hãi: kinh ngạc sợ hãi.
Lê Vân Quan là nơi nào, sao vậy có thể để người ta hô to gọi nhỏ như vậy. Quay đầu lại, chỉ thấy vài người mặc quần áo bằng vải thô sách theo một con nga trắng đi vào.
“Quan chủ, vị tổ tông kia muốn ăn heo, cừu, ngỗng, vịt, gà, bồ câu, trứng gì đó. Bọn ta tìm khắp hậu sơn, khó khăn quơ được một con ngỗng rừng, nhưng y lại nói ngỗng này trắng noãn đáng yêu, lại không cho bọn ta giết, kêu bọn ta lại đi bắt một con. Quan chủ, lúc trước các ngươi mướn bọn ta lên núi nấu cơm, bọn ta có nói qua bọn ta không phải đại trù, chỉ là nông phu, muốn ăn những thứ cổ quái kỳ lạ là không được, là các ngươi nói chỉ cần có thể đem đồ ăn làm chín, có thể phân loại cây ăn quả là được, hiện giờ lại làm khó bọn ta như thế, bọn ta mặc kệ …”
Khóe miệng Lê Vân quan chủ co rút, các khóe mắt giật giật, Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên cùng với Thanh Phong đạo trưởng còn lại thì toàn bộ cơ mặt đều vừa rút vừa kéo. Uy lực của Dư Khinh, thật sự là rất vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Lê Vân quan chủ thở dài, đối mấy người kia nông phu nói: “Không cần để ý tới y, các ngươi trở về chuẩn bị một chút đồ ăn bình thường, nhiều làm một chút, giữa trưa hôm nay chiêu đãi khách nhân, tiền tiêu vặt tháng nầy cho các ngươi gấp hai, đi xuống đi.”
Vài người đầu bếp sửng sốt, rồi mới theo bản năng nhìn Vô Biên Giang Thượng Hàn một cái, đều lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, các đầu bếp mang theo con nga trắng kia liền xoay người đi ra ngoài.
Bạch Vân sơn xá cùng Lê Vân Quan là thánh địa đạo gia, bởi vì đệ tử nhập mônđều là vì tu đạo, cho nên cũng sẽ tới dân gian mướn đầu bếp cùng tôi tớ nha hoàn, này cũng không ngạc nhiên.
Lê Vân quan chủ lập tức nhìn thoáng qua Giang Thượng Hàn đang muốn quỳ xuống, nhu nhu huyệt Thái Dương, trước khi Giang Thượng Hàn mở miệng nói chuyện liền nói: “Những thứ khác không cần nhiều lời, ta chỉ muốn biết, tình nhân kia của người, là kỳ lân gọi là Yên Lung phải không? Tính tình hắn như thế nào?”
Giang Thượng Hàn có chút ngớ ngẩn, nghĩ thầm đây là tình huống gì? Bất quá theo thói quen đã hình thành nhiều năm hắn lập tức liền cung kính hồi đáp: “Bẩm quan chủ, tính Yên Lung tốt lắm, thực ôn nhu, nhưng cũng không phải là người nhanh trí linh hoạt, đại khái hắn làm thần thú, luôn hơi chút có chút ngạo khí, nhưng tính tình hắn thật sự thực ôn nhu, cùng hắn ở bên nhau, sẽ cảm thấy được thực thoải mái.”
Lê Vân quan chủ “Ân” một tiếng, lại hỏi: “Tất cả đều là bản tính của hắn sao? Ngươi có tìm hiểu sâu một chút không? Nên không tới Lê Vân Quan chúng ta rồi, liền khôi phục tính cách yêu nghiệt vốn có, đem toàn bộ Lê Vân Quan quậy đến không yên đi?”
Giang Thượng Hàn hút sâu một hơi lãnh khí, hoảng sợ liên tục xua tay nói: “Sao có thể? Quan chủ, ta lấy tánh mạng thân gia cùng ba hồn bảy vía đảm bảo, Yên Lung tuyệt không như vậy. Hắn… Sao có thế nha, quan chủ nhìn thấy hắn liền biết, hắn là cái loại người bình thản như nước…”
Không đợi Giang Thượng Hàn nói xong, Lê Vân quan chủ liền lại thở dài nói: “Bình thản như nước? Kia cũng không nhất định a, ngươi xác định hắn không sẽ có lúc xuất hiện sóng thần cùng hồng thủy?”
“Xì…” Một tiếng, Vô Biên thật sự chịu không được, không khỏi cười ra tiếng, nghĩ thầm xem ra Khinh Khinh ở trong này huyên náo không nhẹ a, ngay cả đường đường là Lê Vân quan chủ, cái tên lãnh khốc tâm như thiết thạch, đều bị y dọa đến có chứng sợ hãi.
Lê Vân quan chủ hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm tên vương bát cao tử này còn có mặt mũi cười. Toàn bộ trên dưới chúng ta đều bị vợ ngươi gây sức ép thành dạng gì rồi? Ngươi rốt cuộc là ở đâu tìm được tên yêu nghiệt hơn yêu tinh đến thế a? Toàn bộ trên đời này không còn ai sao? Thật không biết ngươi thương y điểm nào nhất. TBD: chưa gặp Hương Xá =)))
“Không… Tuyệt đối không sẽ…” Giang Thượng Hàn nhớ tới Yên Lung ôn nhu cười, trong lòng như hóa thành mùa xuân, ngây ngốc cười nói: “Ta lấy thân gia tánh mạng ba hồn bảy vía đảm bảo, tuyệt không sẽ có lúc xuất hiện hồng thủy cùng sóng thần.”
“Được rồi, vậy cưới đi.” Lê Vân quan chủ đứng lên, câu tiếp theo đối với Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên Thanh Phong đạo trưởng mà nói tuyệt đối là long trời lở đất.
Chỉ bất quá bọn hắn là hóa đá, nhưng những đạo sĩ khác lại một chút biểu tình kinh ngạc cũng không có. Sư phụ Giang Thượng Hàn bước nhanh tới, kéo lỗ tai hắn nói: “Tiểu tử ngốc, còn không nhanh chóng cám ơn quan chủ.”
Giang Thượng Hàn lúc này mới tỉnh hồn lại, mừng như điên dập đầu Lê Vân quan chủ. Lại nghe đối phương lại nói: “Ngươi hãy xem lúc nào thích hợp thì đem cô nương kia trở về, việc vui tại Lê Vân Quan cho các ngươi lo liệu đi.” TBD: ko phải cô ngương là công tử gr
Hắn vừa nói, vừa nghĩ thầm: hừ, chúng ta không thể thua Bạch Vân sơn xá, lão tạp mao Thanh Phong, đồ đệ của ngươi lo việc vui cũng chưa thông báo ngươi một tiếng đi? Đệ tử của ta sẽ không thế, việc vui tổ chức ở chỗ chúng, hắc hắc, lúc này đây Lê Vân Quan cuối cùng cũng đè Bạch Vân sơn xá các ngươi một đầu.
Thanh Phong đạo trưởng sao có thể không rõ tâm tư của hắn, oán hận trừng mắt nhìn đồ đệ không đem sư môn để vào mắt nhà mình kia. Nghĩ nghĩ quay đầu nhìn về phía Lê Vân quan chủ nói: “Lúc trước hô to đánh hô to giết, hiện tại sao vậy lại bỗng nhiên chuyển biến thái độ? Còn lo liệu việc vui, chẳng lẽ không chuẩn bị trục xuất sư môn sao? Ngươi muốn trục xuất cũng vừa lúc, chúng ta Bạch Vân sơn xá cũng đang tính thu hắn mà, hai đại cao thủ tuổi trẻ như vậy đều ở chỗ chúng ta.”
Giang Thượng Hàn cảm kích nhìn Thanh Phong đạo trưởng, biết hắn nói mặc dù là nói đùa, cũng là cố ý ở trước mặt quan chủ nâng địa vị mình lên. Kỳ thật cho dù là bị trục xuất sư môn, hắn cũng không có khả năng bái sư phái khác, nhưng vừa nói như vậy, biến thành mình là cái bánh ngọt, cảm giác mỗi người đều tranh muốn tranh giàng, vô tình giúp chính mình đề cao địa vị.
Quả nhiên, Lê Vân quan chủ hừ lạnh một tiếng nói: “Là xuân thu đại mộng của ngươi thôi. Hiện tại ngươi hãy nhanh chóng, đem người vợ kia của đồ đệ ngươi lĩnh đi đi, Lê Vân Quan chúng ta phóng pháo cung tiễn các ngươi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa kêu to một tiếng: “Vô Biên, ngươi đã đến rồi?” Tiếp theo một bóng người như gió xoáy vọt tiến vào, đúng là Dư Khinh.
Vô Biên kinh hỉ tiến lên đem Dư Khinh ôm lấy, rồi mới lại buông ra, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân, một bên thì thào lẩm bẩm: “Khinh Khinh, ngươi không có việc gì rồi, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ngươi có biết hay không, mấy ngày nay ta lo lắng đến sống cũng khó khăn, nếu không có hai chúng ta có tâm linh tương thông, ta biết rõ ngươi không chết, ta đã sớm hỏng mất, ta sẽ tìm đến bọn họ liều mạng…”
Hắn vừa nói, Lê Vân Quan từ quan chủ cho tới các tôi tớ quét rác liền cùng nhau trợn trắng mắt, ở trong lòng nói: “Y sao có thể có việc gì a? Có việc là chúng ta được không? Xem xem đôi mắt đen chúng ta, từ khi y đến đây, chưa từng yên tĩnh a. Ngươi còn có mặt mũi lo lắng y, ngươi không phải nên thay đồng đạo của ngươi lo lắng sao? Phi, ai biểu ngươi không tới sớm một chút, ngươi có biết chúng ta trông sao trông trăng cũng trông ngươi nhanh chóng tới đem sát tinh này lĩnh đi sao? Chính ở trong lòng mắng hăng say, chợt thấy Dư Khinh buông ra Vô Biên, đi đến trước mặt Giang Thượng Hàn, mỉm cười lên tiếng chào hỏi, rồi mới chuyển hướng Lê Vân quan chủ.
“Ta đã muốn quyết định cho Giang Thượng Hàn đem Yên Lung đón trở về thành thân, cũng sẽ không đưa hắn trục xuất sư môn, cho nên ngươi không cần quan tâm, nhanh theo Vô Biên quay về Bạch Vân sơn xá đi.”
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, còn không chờ Dư Khinh hỏi, Lê Vân quan chủ liền mở miệng trước, sự vội vàng này quả thực lệnh Thanh Phong đạo trưởng cùng Vô Biên líu lưỡi.
Thanh Phong đạo trưởng đang nghĩ cái gì thế? Các lão đại bọn ta chạy từ xa đến đây, ngay cả cơm cũng không cho một chút sao? Vừa rồu mới nghe thấy kêu đầu bếp đi chuẩn bị yên hội không phải sao? Sao vậy hiện tại liền gấp gáp hạ lệnh trục khách a?
Hắn còn không chờ biểu đạt bất mãn, Dư Khinh liền cười hì hì nói: “Ta cũng không phải hỏi ngươi này, ta cũng biết ở tư tưởng giáo dục của ta, toàn bộ phái các ngươi cũng đã khắc sâu nhận thức, gậy lớn đánh uyên ương là hành vi sai lầm. Ta chỉ là muốn cùng ngươi nói một tiếng, ngày Giang Thượng Hàn lập gia đình, đừng quên mời vị thần có công lớn là ta đến uống rượu mừng ác, yên tâm, đến lúc đó ta khẳng định sẽ không nháo các ngươi.”
Sắc mặt Lê Vân quan chủ cùng các đạo sĩ khác lập tức liền trở nên xanh mét, thầm nghĩ ngươi còn muốn đến? Tha cho chúng ta đi, chúng ta đời này cũng không muốn gặp ngươi lần thứ hai. Lê Vân quan chủ lại quyết định ngày nào đó phải tập hợp toàn bộ lực lượng cao thấp, lập một cái kết giới, chuyên môn ngăn cản Dư Khinh tiến vào trong.
Mặc kệ nói làm sao, đến cuối cùng, Lê Vân Quan vẫn phải lo cho bọn họ một chút cơm trưa, chính là cơm trưa vừa qua, liền khẩn cấp đưa bọn họ đi ra. Lúc gần đi Dư Khinh cũng muốn đem Giang Thượng Hàn đi, bởi vì chủ yếu muốn đem hắn quay về sát thủ cốc gặp Yên Lung cùng đứa nhỏ.
Lê Vân quan chủ tất nhiên không phản đối, chính là dặn Giang Thượng Hàn khi trở về có thể mang theo Yên Lung cùng đứa nhỏ. Các kẻ khác, nhất là Dư Khinh, kiên quyết không thể mang về, dám mang về liền trục hắn ra khỏi cửa.
Đi trên con đường nhỏ trong rừng, Vô Biên cùng Thanh Phong đạo trưởng cùng với Giang Thượng Hàn từ miệng Dư Khinh nghe lại một lần những chuyện đã trải qua. Trừ bỏ Giang Thượng Hàn, Thanh Phong đạo trưởng cùng Vô Biên cũng không thể ức chế cười ha ha.
Vô Biên lắc đầu nói: “Lần này Giang sư huynh đem quan chủ làm phát cáu. Vì bắt Giang sư huynh để giết gà dọa khỉ, quan chủ đại khái là kia từ khi sinh ra là lần đầu tiên ra tay bắt cóc người, ai biết khiến cho hắn đem Khinh Khinh trói đi. Khinh Khinh, không phải ta nói, ngươi cũng quá thiên tài, điểm quan trọng này, ngươi sao có thể nghĩ ra được vậy a? Trong ngày thường cũng không thấy ngươi có thiên phú về phương diện này a.”
Dư Khinh cũng nhịn không được cười nói: “Cái gọi là chưa ăn qua thịt heo, không lẽ chưa từng phát hiện heo chạy sao? Ta ở sát thủ cốc cùng Hương Xá còn có Tiểu Xá ngây người thời gian dài như vậy, yêu nghiệt bọn họ gặp truyện gì, hơi chút liền biến hóa khoa trương, tất nhiên sẽ có hành động vĩ đại hôm nay. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại hành động khóc lóc om sòm lăn lộn không nói lý này, chính mình cũng thấy mặt đỏ, nhưng mà lúc ấy thầm nghĩ nhất định phải làm cho Giang Thượng Hàn cùng Yên Lung hạnh phúc, cho nên cũng không quan tâm.”
Giang Thượng Hàn cảm động đến muốn rơi nước mắt, nắm tay Dư Khinh nói không ra lời. Bất quá rất nhanh liền bị đẩy ra, nghe Vô Biên khụ một tiếng nói: “Ngươi vẫn là nghĩ phải làm sao đối mặt với Yên Lung cùng con đi, kéo tay Khinh Khinh cũng không có ích gì a.”
Dư Khinh nhéo lỗ tai Vô Biên, oán hận nói: “Ngươi ngay như vậy cũng ghen sao? Đúng rồi, bọn đạo sĩ tự tìm đến hôm đó đuổi đi hết chưa a?”
“Đuổi đi.” Vô Biên hừ một tiếng: “Sau khi ngươi mất tích, lòng ta nóng như lửa đốt, bọn họ thì cứ khăng khăng bám riết ở chỗ đó không chịu nói lý, trong cơn tức giận ta liền đem từng người bọn họ lần lượt cuồng tấu* một chút. Sư phó cùng chưởng môn mở một con mắt nhắm một con mắt, những tên kia thấy chúng ta Bạch Vân sơn xá ‘ bao che khuyết điểm ’ như thế, liền xám xịt rồi rời đi.”
_cuồng tấu: quánh điên cuồng.
“Không được, chuyện này còn chưa xong.” Dư Khinh oán hận nói: “Bọn họ tự tiện xông vào nơi tu yêu lạm giết yêu tinh, quả thực đã phá hủy thanh danh đạo gia chúng ta, nhất định phải nghiêm trị.”
Vô Biên cười nói: “Yên tâm đi, chưởng môn đã phái người đi điều tra, một khi điều tra rõ, nếu là thật, bọn họ ăn không hết đâu, đến lúc đó chẳng những là chúng ta, cho dù là các đạo gia môn phái khác, cũng sẽ phỉ nhổ bọn họ, khi đó bọn họ liền biến thành con chuột mà ai cũng muốn đánh.”
Hai người nói nửa ngày, không thấy Thanh Phong trả lời, không khỏi kỳ quái nói: “Sư phó, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Sao xuất thần như thế?”
Thanh Phong đạo trưởng ha ha cười nói: “Ta đang suy nghĩ, lão tạp mao Khiếu Trầm kia, lãnh khốc như băng, lòng dạ như sắt, lại tâm cao khí ngạo, chỉ sợ cả đời hắn cũng chưa từng làm qua một chuyện quá bỉ ổi như thế, kết quả lại đá tới khối thiết bản Khinh Khinh này, có thể từ nay về sau hắn sẽ sợ tới mức có tâm lý bóng hay không a? Ha ha ha, xứng đáng.” Khiếu Trầm chính là đạo hiệu của Lê Vân quan chủ.
Dư Khinh cũng cười tủm tỉm đích nói: “Hắn phải có tâm lý bóng nha, kia rất tốt, sau này sẽ khiến cho hắn thường xuyên cảnh tỉnh mình một chút, ta cảm thấy được lúc này hắn hình như đã có chút thông suốt, bằng không sẽ không chịu chấp nhận Yên Lung, chết cũng không thỏa hiệp, ta chính là quậy đến trời, cũng không hữu dụng a.”
Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vừa nói chuyện vừa đi xuống chân núi. Vô Biên nhân tiện nói: “Sư phó, ngài trở về sơn xá đi, ta cùng Khinh Khinh còn có Giang sư huynh phải về sát thủ cốc trước, chúng ta hãy cứ thế mà tách ra.”
Thanh Phong đạo trưởng gật gật đầu, rồi lại nói: “Một tháng sau chính là lễ tế tổ của sơn sá, chớ quên trở về.” Nói xong, Vô Biên liền vội vàng đáp ứng, lúc này lão đạo mới giơ lên ống tay áo, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Tốt lắm, Giang sư huynh, chúng ta cũng đi thôi, ta mang Khinh Khinh, chúng ta ngự kiếm phi hành, đại khái sau nửa ngày là có thể tới sát thủ cốc.” Vô Biên vừa nói, liền nắm tay Dư Khinh.
Giang Thượng Hàn gật gật đầu, lòng kích động bang bang nhảy loạn, truy phi kiếm ra, ba người ngự kiếm bay về sát thủ cốc. Thế là, lại thêm một đôi tình nhân sau khi trải qua thật nhiều đau khổ, sắp trình diễn chuyện xưa về hạnh phúc sẽ thành thân thuộc.
HOÀN
Cũng không phải bọn họ không lo lắng cho Dư Khinh, trên thực tế, Vô Biên lo lắng đến sắp nổi điên, trong năm ngày ngắn ngủn mà người gầy đi một vòng.
Giang Thượng Hàn lúc ấy cũng muốn về Lê Vân Quan đổi lấy Dư Khinh. Chính là Vô Biên biết rõ tính tình vợ, nếu như mình thả Giang Thượng Hàn đi chịu chết mà đổi y về, hắn cả đời cũng không có khả năng tha thứ mình, hơn nữa khúc mắc cùng áy náy cả đời y cũng không có cách cởi bỏ. Hắn hiểu rất rõ Dư Khinh rất thiện lương.
Qua một ngày, hắn cảm giác được Dư Khinh sống tốt lắm, lúc này mới hơi hơi yên lòng, nghĩ đến Dư Khinh cũng thực thông minh, mà mục đích của Lê Vân Quan là dùng y đổi Giang Thượng Hàn, cho nên trong lúc nhất thời cũng không có khả năng làm điều gì với y. Cho nên việc cấp bách là phải nghĩ ra một biện pháp cho vẹn toàn đôi bên.
Mà đám người Vô Biên cùng Thanh Phong đạo trưởng cũng không biết Dư Khinh lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể thỉnh tu hành tổ sư làm bùa hộ mệnh cho y. Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp tốt nào, cuối cùng quyết định để Thanh Phong ra mặt cùng Lê Vân quan chủ đàm điều kiện, tốt nhất có thể nghĩ cách khiến hắn chỉ đem Giang Thượng Hàn trục xuất sư môn là tốt rồi, nếu thật sự không được, cũng phải để hắn cùng Yên Lung gặp mặt một lầm, để cởi bỏ hiểu lầm.
Giang Thượng Hàn ở mặt ngoài thì đáp ứng tất cả sẽ nghe theo Thanh Phong đạo trưởng an bài, nhưng trong lòng lại sớm tính toán tốt. Nếu không thể làm cho sư môn tha thứ mình hoặc là trục xuất sư môn, như vậy mình sẽ dùng cái chết để đổi về sinh mệnh của Dư Khinh. Hắn thà rằng Yên Lung đối với mình mang theo hận ý mà kiên cường sống tiếp, cũng không nguyện để sau khi hắn biết rõ chân tướng rồi mỗi ngày sống trong nỗi đau dứt ruột, thầm nghĩ cùng đứa nhỏ đau khổ tu luyện, rồi mới thay mình báo thù, hắn không muốn sư môn cùng Yên Lung có người náo bị tổn thương.
Bởi thế liền quyết định. Chính là dọc theo đường đi, hắn cùng Vô Biên đã nghĩ tới vô số chuyện có thể xảy ra, lại duy nhất không nghĩ tới một điều……….
Vừa tới cửa Lê Vân Quan, hai cái đạo sĩ vốn đang ủ rủ mặt mày đứng ở nơi đó trong nháy ánh mắt sáng lên. Tiến lên kéo tay hắn, còn suýt nữa rớt nước mắt, nói năng lộn xộn: “Giang sư huynh, ngươi… Đã trở lại, cứu mạng a… Vô Biên kia… Không đúng, là tình nhân của Dư Khinh… Mang có tới không a… A, không phải, làm sao mới có cách mang y đi a?”
“Ly Trần, ngươi… Ngươi đừng hoảng, chậm rãi nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vị này chính là vô Biên đạo trưởng, là phu quân của Dư Khinh công tử.”
“Ai nha má ơi, cuối cùng cũng tới, cứu tinh cuối cùng đã tới rồi.” Tiểu đạo sĩ kia ném Giang Thượng Hàn ra, nhanh chân chạy vào trong cửa, một bên chạy một bên kích động kêu to: “Sư phó, sư bá, sư thúc, quan chủ, các sư huynh đệ a, được cứu rồi, chúng ta cuối cùng cũng được cứu rồi a.” Đạo sĩ kia là người phương bắc, khi quýnh lên, ngay cả giọng địa phương đều nói ra.
“Này… Này mấy thứ lộn xộn này là cái gì a?” Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên đối nhìn thoáng qua, đồng thời cảm thấy kinh ngạc cũng không hiểu, liền thấy người đạo sĩ đi tiến lên, nức nở nói: “Sư huynh ngươi đừng hỏi nữa, nhanh chóng theo ta vào xem đi, sư phó sư bá sư thúc chờ ngươi chờ đến dài cả cổ, mắt cũng muốn thủng.”
“Ly Nguyệt, này… Đây rốt cuộc là hồi sự như thế nào?” Giang Thượng Hàn thật sự nhịn không được, các sư phó hy vọng mình trở về? Này có thể sao? Trừ phi bọn họ mong mình trở về nhận lấy cái chết, nhưng nghe khẩu khí của sư đệ trước mắt này, lại không giống như vậy.
“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện đi.” Ly Nguyệt gấp gáp kéo hắn tiến vào trong xem, vừa đi, vừa đem hành vi của Dư Khinh mấy ngày nay đại khái nói một lần.
Cuối cùng, hắn tổng kết nói: “Cho nên, tính đến hiện tại thôi, quan chủ đã bị tức đến xỉu ba lần, các đầu bếp nhóm uy hiếp nói nếu không đem y đi bãi công tập thể, bởi vì thật sự là làm không ra đồ ăn y yêu cầu. Chúng ta càng thảm hại hơn, rất nhiều người đều bị y giáo dục đến ngay cả tinh thần đều dị thường, vừa nhìn thấy y, liền kêu to nói đồng ý cho Giang sư huynh cùng kỳ lân lập gia đình, nguyện ý vì hôn lễ dốc hết sức yếu, ô ô ô, hiện tại câu đó đều thành câu nói duy nhất của chúng ta, đã thành khẩu hiệu.” TBD: đám hủ nam
Hai người Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên toàn bộ đều để mặt囧囧. Thật lâu sau, Giang Thượng Hàn mới hồi phục tinh thần lại, hỏi Vô Biên nói: “Ngươi… Dư Khinh của nhà ngươi thậm chí có thủ đoạn như vậy, còn… Thật đúng là không thể khinh thường a, quan chủ chúng ta… Nghe nói mấy trăm năm qua sắc mặt chưa bao giờ thay đổi, thế nhưng… Bị y làm tức đến xỉu ba lần.”
Vô Biên cũng kinh ngạc nói: “Không đúng a, trước kia không biết là có khả năng Khinh Khinh như thế a. Chậc chậc, sớm biết như thế, chúng ta gấp làm gì? Cứ Bạch Vân sơn xá ở vài ngày, ngươi sợ sư bá các sư thúc ngươi không mở cửa lớn cầu ngươi trở về lập gia đình sao? Ta cũng có chút kỳ quái, nếu Khinh Khinh hồ nháo như thế, lấy tính lãnh khốc của Lê Vân quan chủ, vì sao không trực tiếp bổ y ra, còn để y sống dễ chịu như vậy.”
Vô Biên vừa nói, đã cảm thấy sợ, thầm nghĩ Khinh Khinh cũng quá không biết nặng nhẹ, Lê Vân quan chủ kia ngay cả Giang Thượng Hàn cũng không để vào mắt, làm sao có thể đem để y vào mắt, dưới tức giận giết y, này… Này không đáng a.
“Quan chủ chúng ta thật cũng muốn giết y chứ, không thể giết a.” Ly Nguyệt khóc càng bi thương, khóc thút thít nói: “Y không biết làm sao lại có duyên với tu hành tổ sư gia, có mấy người sư phụ bá sư thúc tánh khí táo bạo vốn muốn đại khai sát giới, khả một đám đều bị lôi oanh đến thảm a, ô ô ô… Đừng nói nữa.”
Khóe miệng Vô Biên co rút. Giang Thượng Hàn lại ngơ ngác đích quay đầu xem Vô Biên: “Vô… Vô Biên huynh, thật không nghĩ tới, ngươi… Ngươi thậm chí có mặt mũi lớn như thế, khiến… Tu hành tổ sư gia vội tới làm hộ pháp cho Dư Khinh nhà ngươi, ách, ngài cùng lão nhân gia ông ta là có sâu xa gì sao?”
Vô Biên cũng ngây người, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, mới khụ một tiếng nói: “Muốn nói sâu xa, thật đúng là không có, cũng bất quá lúc ta lấy hắn ra thề thì lại lấy lôi oanh ta hai cái, chẳng lẽ… Lão nhân gia ông ta cảm thấy áy náy, cho nên lần này mới giúp ta bảo hộ Khinh Khinh?”
Vừa dứt lời, đầu đã bị Thanh Phong đạo trưởng gõ một cái, nghe hắn cả giận nói: “Tên nhóc con, lại dám lấy tổ sư gia thề, xem trở về ta làm sao mà thu thập ngươi.”
Vô Biên nhu nhu đầu, không phục kêu lên: “Uy, toàn bộ cao thấp trong phái chúng ta đều lấy tổ sư gia thề, đến hiện tại đã thành thói que, muốn nói đầu sỏ gây nên, còn không phải ngươi cùng chưởng môn, chẳng phải các ngươi dù không có việc gì cũng muốn lấy hắn thề sao? Cho tới bây giờ đều không có vấn đề gì, ai biết hai lần kia ta lại xui xẻo bị bắt thôi, để hắn nghe thấy được, lấy lôi oanh ta.”
“Ta nói vài vị đừng ở chỗ này thảo luận những cái đó nữa, quan chủ cùng sư phó sư bá các sư thúc khẳng định đã chờ ở trong đại điện rồi.”
Ly Nguyệt tiểu đạo sĩ vừa nói, liền bước đi như bay hướng trên thềm đá nhảy lên, Vô Biên nghĩ đến vợ nhà mình đem cao thấp Lê Vân Quan chỉnh thành như vậy, cũng thật sự nói quá mức đi, vạn nhất tu hành tổ sư gia tức giận mặc kệ y, mặc cho người ta một chưởng đánh chết, bởi vậy dưới lo lắng, cũng vội vàng theo sau.
Vài người không lâu sau liền đi tới đại điện, quả nhiên, liền thấy rất nhiều đạo sĩ cũng chờ ở nơi này.
Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên đã cảm thấy có chút gì là lạ, nhìn kỹ, hảo thôi, mọi người trong đại điện, lẫn Lê Vân quan chủ đang ngồi trên cao, ai cũng đều có hai quầng thâm ngay mắt thật to.
“Quan chủ, sư phó…” Giang Thượng Hàn hô một tiếng, vừa muốn tiến lên bái kiến, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Không làm, bọn ta hôm nay sẽ không làm, làm nữa thì không chết không được.”
Mọi người kinh hãi*, nga, nói chính xác, kinh ngạc thì chỉ có Thanh Phong đạo trưởng cùng Vô Biên Giang Thượng Hàn mà thôi.
_kinh hãi: kinh ngạc sợ hãi.
Lê Vân Quan là nơi nào, sao vậy có thể để người ta hô to gọi nhỏ như vậy. Quay đầu lại, chỉ thấy vài người mặc quần áo bằng vải thô sách theo một con nga trắng đi vào.
“Quan chủ, vị tổ tông kia muốn ăn heo, cừu, ngỗng, vịt, gà, bồ câu, trứng gì đó. Bọn ta tìm khắp hậu sơn, khó khăn quơ được một con ngỗng rừng, nhưng y lại nói ngỗng này trắng noãn đáng yêu, lại không cho bọn ta giết, kêu bọn ta lại đi bắt một con. Quan chủ, lúc trước các ngươi mướn bọn ta lên núi nấu cơm, bọn ta có nói qua bọn ta không phải đại trù, chỉ là nông phu, muốn ăn những thứ cổ quái kỳ lạ là không được, là các ngươi nói chỉ cần có thể đem đồ ăn làm chín, có thể phân loại cây ăn quả là được, hiện giờ lại làm khó bọn ta như thế, bọn ta mặc kệ …”
Khóe miệng Lê Vân quan chủ co rút, các khóe mắt giật giật, Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên cùng với Thanh Phong đạo trưởng còn lại thì toàn bộ cơ mặt đều vừa rút vừa kéo. Uy lực của Dư Khinh, thật sự là rất vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
Lê Vân quan chủ thở dài, đối mấy người kia nông phu nói: “Không cần để ý tới y, các ngươi trở về chuẩn bị một chút đồ ăn bình thường, nhiều làm một chút, giữa trưa hôm nay chiêu đãi khách nhân, tiền tiêu vặt tháng nầy cho các ngươi gấp hai, đi xuống đi.”
Vài người đầu bếp sửng sốt, rồi mới theo bản năng nhìn Vô Biên Giang Thượng Hàn một cái, đều lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, các đầu bếp mang theo con nga trắng kia liền xoay người đi ra ngoài.
Bạch Vân sơn xá cùng Lê Vân Quan là thánh địa đạo gia, bởi vì đệ tử nhập mônđều là vì tu đạo, cho nên cũng sẽ tới dân gian mướn đầu bếp cùng tôi tớ nha hoàn, này cũng không ngạc nhiên.
Lê Vân quan chủ lập tức nhìn thoáng qua Giang Thượng Hàn đang muốn quỳ xuống, nhu nhu huyệt Thái Dương, trước khi Giang Thượng Hàn mở miệng nói chuyện liền nói: “Những thứ khác không cần nhiều lời, ta chỉ muốn biết, tình nhân kia của người, là kỳ lân gọi là Yên Lung phải không? Tính tình hắn như thế nào?”
Giang Thượng Hàn có chút ngớ ngẩn, nghĩ thầm đây là tình huống gì? Bất quá theo thói quen đã hình thành nhiều năm hắn lập tức liền cung kính hồi đáp: “Bẩm quan chủ, tính Yên Lung tốt lắm, thực ôn nhu, nhưng cũng không phải là người nhanh trí linh hoạt, đại khái hắn làm thần thú, luôn hơi chút có chút ngạo khí, nhưng tính tình hắn thật sự thực ôn nhu, cùng hắn ở bên nhau, sẽ cảm thấy được thực thoải mái.”
Lê Vân quan chủ “Ân” một tiếng, lại hỏi: “Tất cả đều là bản tính của hắn sao? Ngươi có tìm hiểu sâu một chút không? Nên không tới Lê Vân Quan chúng ta rồi, liền khôi phục tính cách yêu nghiệt vốn có, đem toàn bộ Lê Vân Quan quậy đến không yên đi?”
Giang Thượng Hàn hút sâu một hơi lãnh khí, hoảng sợ liên tục xua tay nói: “Sao có thể? Quan chủ, ta lấy tánh mạng thân gia cùng ba hồn bảy vía đảm bảo, Yên Lung tuyệt không như vậy. Hắn… Sao có thế nha, quan chủ nhìn thấy hắn liền biết, hắn là cái loại người bình thản như nước…”
Không đợi Giang Thượng Hàn nói xong, Lê Vân quan chủ liền lại thở dài nói: “Bình thản như nước? Kia cũng không nhất định a, ngươi xác định hắn không sẽ có lúc xuất hiện sóng thần cùng hồng thủy?”
“Xì…” Một tiếng, Vô Biên thật sự chịu không được, không khỏi cười ra tiếng, nghĩ thầm xem ra Khinh Khinh ở trong này huyên náo không nhẹ a, ngay cả đường đường là Lê Vân quan chủ, cái tên lãnh khốc tâm như thiết thạch, đều bị y dọa đến có chứng sợ hãi.
Lê Vân quan chủ hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái, nghĩ thầm tên vương bát cao tử này còn có mặt mũi cười. Toàn bộ trên dưới chúng ta đều bị vợ ngươi gây sức ép thành dạng gì rồi? Ngươi rốt cuộc là ở đâu tìm được tên yêu nghiệt hơn yêu tinh đến thế a? Toàn bộ trên đời này không còn ai sao? Thật không biết ngươi thương y điểm nào nhất. TBD: chưa gặp Hương Xá =)))
“Không… Tuyệt đối không sẽ…” Giang Thượng Hàn nhớ tới Yên Lung ôn nhu cười, trong lòng như hóa thành mùa xuân, ngây ngốc cười nói: “Ta lấy thân gia tánh mạng ba hồn bảy vía đảm bảo, tuyệt không sẽ có lúc xuất hiện hồng thủy cùng sóng thần.”
“Được rồi, vậy cưới đi.” Lê Vân quan chủ đứng lên, câu tiếp theo đối với Giang Thượng Hàn cùng Vô Biên Thanh Phong đạo trưởng mà nói tuyệt đối là long trời lở đất.
Chỉ bất quá bọn hắn là hóa đá, nhưng những đạo sĩ khác lại một chút biểu tình kinh ngạc cũng không có. Sư phụ Giang Thượng Hàn bước nhanh tới, kéo lỗ tai hắn nói: “Tiểu tử ngốc, còn không nhanh chóng cám ơn quan chủ.”
Giang Thượng Hàn lúc này mới tỉnh hồn lại, mừng như điên dập đầu Lê Vân quan chủ. Lại nghe đối phương lại nói: “Ngươi hãy xem lúc nào thích hợp thì đem cô nương kia trở về, việc vui tại Lê Vân Quan cho các ngươi lo liệu đi.” TBD: ko phải cô ngương là công tử gr
Hắn vừa nói, vừa nghĩ thầm: hừ, chúng ta không thể thua Bạch Vân sơn xá, lão tạp mao Thanh Phong, đồ đệ của ngươi lo việc vui cũng chưa thông báo ngươi một tiếng đi? Đệ tử của ta sẽ không thế, việc vui tổ chức ở chỗ chúng, hắc hắc, lúc này đây Lê Vân Quan cuối cùng cũng đè Bạch Vân sơn xá các ngươi một đầu.
Thanh Phong đạo trưởng sao có thể không rõ tâm tư của hắn, oán hận trừng mắt nhìn đồ đệ không đem sư môn để vào mắt nhà mình kia. Nghĩ nghĩ quay đầu nhìn về phía Lê Vân quan chủ nói: “Lúc trước hô to đánh hô to giết, hiện tại sao vậy lại bỗng nhiên chuyển biến thái độ? Còn lo liệu việc vui, chẳng lẽ không chuẩn bị trục xuất sư môn sao? Ngươi muốn trục xuất cũng vừa lúc, chúng ta Bạch Vân sơn xá cũng đang tính thu hắn mà, hai đại cao thủ tuổi trẻ như vậy đều ở chỗ chúng ta.”
Giang Thượng Hàn cảm kích nhìn Thanh Phong đạo trưởng, biết hắn nói mặc dù là nói đùa, cũng là cố ý ở trước mặt quan chủ nâng địa vị mình lên. Kỳ thật cho dù là bị trục xuất sư môn, hắn cũng không có khả năng bái sư phái khác, nhưng vừa nói như vậy, biến thành mình là cái bánh ngọt, cảm giác mỗi người đều tranh muốn tranh giàng, vô tình giúp chính mình đề cao địa vị.
Quả nhiên, Lê Vân quan chủ hừ lạnh một tiếng nói: “Là xuân thu đại mộng của ngươi thôi. Hiện tại ngươi hãy nhanh chóng, đem người vợ kia của đồ đệ ngươi lĩnh đi đi, Lê Vân Quan chúng ta phóng pháo cung tiễn các ngươi.”
Vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa kêu to một tiếng: “Vô Biên, ngươi đã đến rồi?” Tiếp theo một bóng người như gió xoáy vọt tiến vào, đúng là Dư Khinh.
Vô Biên kinh hỉ tiến lên đem Dư Khinh ôm lấy, rồi mới lại buông ra, cẩn thận đánh giá từ đầu đến chân, một bên thì thào lẩm bẩm: “Khinh Khinh, ngươi không có việc gì rồi, thật tốt quá, thật sự là quá tốt, ngươi có biết hay không, mấy ngày nay ta lo lắng đến sống cũng khó khăn, nếu không có hai chúng ta có tâm linh tương thông, ta biết rõ ngươi không chết, ta đã sớm hỏng mất, ta sẽ tìm đến bọn họ liều mạng…”
Hắn vừa nói, Lê Vân Quan từ quan chủ cho tới các tôi tớ quét rác liền cùng nhau trợn trắng mắt, ở trong lòng nói: “Y sao có thể có việc gì a? Có việc là chúng ta được không? Xem xem đôi mắt đen chúng ta, từ khi y đến đây, chưa từng yên tĩnh a. Ngươi còn có mặt mũi lo lắng y, ngươi không phải nên thay đồng đạo của ngươi lo lắng sao? Phi, ai biểu ngươi không tới sớm một chút, ngươi có biết chúng ta trông sao trông trăng cũng trông ngươi nhanh chóng tới đem sát tinh này lĩnh đi sao? Chính ở trong lòng mắng hăng say, chợt thấy Dư Khinh buông ra Vô Biên, đi đến trước mặt Giang Thượng Hàn, mỉm cười lên tiếng chào hỏi, rồi mới chuyển hướng Lê Vân quan chủ.
“Ta đã muốn quyết định cho Giang Thượng Hàn đem Yên Lung đón trở về thành thân, cũng sẽ không đưa hắn trục xuất sư môn, cho nên ngươi không cần quan tâm, nhanh theo Vô Biên quay về Bạch Vân sơn xá đi.”
Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, còn không chờ Dư Khinh hỏi, Lê Vân quan chủ liền mở miệng trước, sự vội vàng này quả thực lệnh Thanh Phong đạo trưởng cùng Vô Biên líu lưỡi.
Thanh Phong đạo trưởng đang nghĩ cái gì thế? Các lão đại bọn ta chạy từ xa đến đây, ngay cả cơm cũng không cho một chút sao? Vừa rồu mới nghe thấy kêu đầu bếp đi chuẩn bị yên hội không phải sao? Sao vậy hiện tại liền gấp gáp hạ lệnh trục khách a?
Hắn còn không chờ biểu đạt bất mãn, Dư Khinh liền cười hì hì nói: “Ta cũng không phải hỏi ngươi này, ta cũng biết ở tư tưởng giáo dục của ta, toàn bộ phái các ngươi cũng đã khắc sâu nhận thức, gậy lớn đánh uyên ương là hành vi sai lầm. Ta chỉ là muốn cùng ngươi nói một tiếng, ngày Giang Thượng Hàn lập gia đình, đừng quên mời vị thần có công lớn là ta đến uống rượu mừng ác, yên tâm, đến lúc đó ta khẳng định sẽ không nháo các ngươi.”
Sắc mặt Lê Vân quan chủ cùng các đạo sĩ khác lập tức liền trở nên xanh mét, thầm nghĩ ngươi còn muốn đến? Tha cho chúng ta đi, chúng ta đời này cũng không muốn gặp ngươi lần thứ hai. Lê Vân quan chủ lại quyết định ngày nào đó phải tập hợp toàn bộ lực lượng cao thấp, lập một cái kết giới, chuyên môn ngăn cản Dư Khinh tiến vào trong.
Mặc kệ nói làm sao, đến cuối cùng, Lê Vân Quan vẫn phải lo cho bọn họ một chút cơm trưa, chính là cơm trưa vừa qua, liền khẩn cấp đưa bọn họ đi ra. Lúc gần đi Dư Khinh cũng muốn đem Giang Thượng Hàn đi, bởi vì chủ yếu muốn đem hắn quay về sát thủ cốc gặp Yên Lung cùng đứa nhỏ.
Lê Vân quan chủ tất nhiên không phản đối, chính là dặn Giang Thượng Hàn khi trở về có thể mang theo Yên Lung cùng đứa nhỏ. Các kẻ khác, nhất là Dư Khinh, kiên quyết không thể mang về, dám mang về liền trục hắn ra khỏi cửa.
Đi trên con đường nhỏ trong rừng, Vô Biên cùng Thanh Phong đạo trưởng cùng với Giang Thượng Hàn từ miệng Dư Khinh nghe lại một lần những chuyện đã trải qua. Trừ bỏ Giang Thượng Hàn, Thanh Phong đạo trưởng cùng Vô Biên cũng không thể ức chế cười ha ha.
Vô Biên lắc đầu nói: “Lần này Giang sư huynh đem quan chủ làm phát cáu. Vì bắt Giang sư huynh để giết gà dọa khỉ, quan chủ đại khái là kia từ khi sinh ra là lần đầu tiên ra tay bắt cóc người, ai biết khiến cho hắn đem Khinh Khinh trói đi. Khinh Khinh, không phải ta nói, ngươi cũng quá thiên tài, điểm quan trọng này, ngươi sao có thể nghĩ ra được vậy a? Trong ngày thường cũng không thấy ngươi có thiên phú về phương diện này a.”
Dư Khinh cũng nhịn không được cười nói: “Cái gọi là chưa ăn qua thịt heo, không lẽ chưa từng phát hiện heo chạy sao? Ta ở sát thủ cốc cùng Hương Xá còn có Tiểu Xá ngây người thời gian dài như vậy, yêu nghiệt bọn họ gặp truyện gì, hơi chút liền biến hóa khoa trương, tất nhiên sẽ có hành động vĩ đại hôm nay. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại hành động khóc lóc om sòm lăn lộn không nói lý này, chính mình cũng thấy mặt đỏ, nhưng mà lúc ấy thầm nghĩ nhất định phải làm cho Giang Thượng Hàn cùng Yên Lung hạnh phúc, cho nên cũng không quan tâm.”
Giang Thượng Hàn cảm động đến muốn rơi nước mắt, nắm tay Dư Khinh nói không ra lời. Bất quá rất nhanh liền bị đẩy ra, nghe Vô Biên khụ một tiếng nói: “Ngươi vẫn là nghĩ phải làm sao đối mặt với Yên Lung cùng con đi, kéo tay Khinh Khinh cũng không có ích gì a.”
Dư Khinh nhéo lỗ tai Vô Biên, oán hận nói: “Ngươi ngay như vậy cũng ghen sao? Đúng rồi, bọn đạo sĩ tự tìm đến hôm đó đuổi đi hết chưa a?”
“Đuổi đi.” Vô Biên hừ một tiếng: “Sau khi ngươi mất tích, lòng ta nóng như lửa đốt, bọn họ thì cứ khăng khăng bám riết ở chỗ đó không chịu nói lý, trong cơn tức giận ta liền đem từng người bọn họ lần lượt cuồng tấu* một chút. Sư phó cùng chưởng môn mở một con mắt nhắm một con mắt, những tên kia thấy chúng ta Bạch Vân sơn xá ‘ bao che khuyết điểm ’ như thế, liền xám xịt rồi rời đi.”
_cuồng tấu: quánh điên cuồng.
“Không được, chuyện này còn chưa xong.” Dư Khinh oán hận nói: “Bọn họ tự tiện xông vào nơi tu yêu lạm giết yêu tinh, quả thực đã phá hủy thanh danh đạo gia chúng ta, nhất định phải nghiêm trị.”
Vô Biên cười nói: “Yên tâm đi, chưởng môn đã phái người đi điều tra, một khi điều tra rõ, nếu là thật, bọn họ ăn không hết đâu, đến lúc đó chẳng những là chúng ta, cho dù là các đạo gia môn phái khác, cũng sẽ phỉ nhổ bọn họ, khi đó bọn họ liền biến thành con chuột mà ai cũng muốn đánh.”
Hai người nói nửa ngày, không thấy Thanh Phong trả lời, không khỏi kỳ quái nói: “Sư phó, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Sao xuất thần như thế?”
Thanh Phong đạo trưởng ha ha cười nói: “Ta đang suy nghĩ, lão tạp mao Khiếu Trầm kia, lãnh khốc như băng, lòng dạ như sắt, lại tâm cao khí ngạo, chỉ sợ cả đời hắn cũng chưa từng làm qua một chuyện quá bỉ ổi như thế, kết quả lại đá tới khối thiết bản Khinh Khinh này, có thể từ nay về sau hắn sẽ sợ tới mức có tâm lý bóng hay không a? Ha ha ha, xứng đáng.” Khiếu Trầm chính là đạo hiệu của Lê Vân quan chủ.
Dư Khinh cũng cười tủm tỉm đích nói: “Hắn phải có tâm lý bóng nha, kia rất tốt, sau này sẽ khiến cho hắn thường xuyên cảnh tỉnh mình một chút, ta cảm thấy được lúc này hắn hình như đã có chút thông suốt, bằng không sẽ không chịu chấp nhận Yên Lung, chết cũng không thỏa hiệp, ta chính là quậy đến trời, cũng không hữu dụng a.”
Vô Biên cùng Giang Thượng Hàn đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Vừa nói chuyện vừa đi xuống chân núi. Vô Biên nhân tiện nói: “Sư phó, ngài trở về sơn xá đi, ta cùng Khinh Khinh còn có Giang sư huynh phải về sát thủ cốc trước, chúng ta hãy cứ thế mà tách ra.”
Thanh Phong đạo trưởng gật gật đầu, rồi lại nói: “Một tháng sau chính là lễ tế tổ của sơn sá, chớ quên trở về.” Nói xong, Vô Biên liền vội vàng đáp ứng, lúc này lão đạo mới giơ lên ống tay áo, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
“Tốt lắm, Giang sư huynh, chúng ta cũng đi thôi, ta mang Khinh Khinh, chúng ta ngự kiếm phi hành, đại khái sau nửa ngày là có thể tới sát thủ cốc.” Vô Biên vừa nói, liền nắm tay Dư Khinh.
Giang Thượng Hàn gật gật đầu, lòng kích động bang bang nhảy loạn, truy phi kiếm ra, ba người ngự kiếm bay về sát thủ cốc. Thế là, lại thêm một đôi tình nhân sau khi trải qua thật nhiều đau khổ, sắp trình diễn chuyện xưa về hạnh phúc sẽ thành thân thuộc.
HOÀN
Danh sách chương