Dư Khinh nhanh chóng bị cảnh toàn thôn dân thúc dục hôn sự khiến cho thần kinh bị suy nhược. Cuối cùng, y quyết định trốn khỏi cốc, tính toán từ nay về sau lưu lạc thiên nhai, rời xa Vô Biên. Phụ lòng hán liền phụ lòng hán đi, dù bị bêu xấu cũng không quan trọng bằng hạnh phúc cả đời mình a.

Hiện giờ nghĩ, cuối cùng tên đạo sĩ thối này tại sao lại đuổi theo mình, Dư Khinh đến bây giờ cũng không sao hiểu được.

Theo Vô Biên nói là bởi vì hắn quá yêu chính mình, cho nên một lòng muốn bám chặt mình, vô luận mình đi tới chỗ nào, hắn cũng có thể cảm ứng được. Chính là... Đi con mẹ nó đi, thiên tài mới tin cách nói không có cơ sở tới cực điểm này.

Vô Biên cũng đã vì cái lý do quỷ quái không thể tin được này mà phải trả giá đại giới, trên mông trúng vài đá, một nhúm tóc vì bị bắt giữ rơi xuống.

Kỳ thật võ công của Dư Khinh không tínhlà cao, nhưng đánh với Vô Biên tuyệt đối dư dả, cũng không phải bởi vì võ công củaVô Biên không bằng y, mà là hắn không đánh trả.

Cho nên nói, yêu người trước nhất định chịu thiệt, những lời này thật đúng là lời lẽ chí lý. Bất quá Vô Biên cũng thực may mắn, tối thiểu Dư Khinh không có tâm như thiết thạch* một lần lại một lần lỗ mãng hắn, hơn nữa trong quá trình hai người du ngoạn, mặc dù mình quyền cước không ít, nhưng sau khi quyền cước, cũng có thể hưởng thụ một chút ôn nhu của người trong lòng, điều này làm cho hắn thực thỏa mãn.

_tâm như thiết thạch: lòng dạ sắt đá.

“Hai vị, rốt cuộc thuốc này còn muốn bôi bao lâu a?”

Đang lúc hai người đều chìm trong ký ức, một thanh âm lười biếng không kiên nhẫn đánh vỡ thời gian kiều diễm này.

Dư Khinh cùng Vô Biên đồng thời lấy lại tinh thần, ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy một người tiểu nhị bộ dáng đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn về phía bọn họ tràn đầy khinh thường.

Dư Khinh là điển hình của bao lực gia đình, đừng nhìn y thường hung hăng với Vô Biên, nhưng lúc này lại bị một tiểu nhị dùng ánh mắt như thế mà nhìn, mặt liền không tự chủ được mà đỏ.

Vô Biên cùng Dư Khinh chính tương phản, đừng nhìn hắn sợ vợ, nhưng quyết không sợ người ngoài. Tiểu nhị dùng loại ánh mắt hèn mọn này làm cho hắn lập tức không thoải mái, nhảy vọt lên, ôm quyền làm hung, hừ lạnh một tiếng nói: “Ai cần ngươi lo sao? Chúng ta cũng không phải không trả tiền, chưa thấy qua hai nam nhân tương thân tương ái a? Hiểu hay không đạo lý chân ái vô địch? Phi, ánh mắt thiển cận.”

Dư Khinh tức giận ở phía sau hắn đá vài cái, nghĩ thầm mọi người đâu trẻ con đến mức đó, cái gì qua rồi thì cứ mặc kệ nó đi. Bất quá Vô Biên cũng mặc kệ.

Tiểu nhị anh tuấn kia nghe xong lời Vô Biên nói, cũng là không giận mà ngược lại còn cười, lấy tay gõ cái bàn, chậm rãi nói: “Ta tự nhiên biết đạo lý chân ái vô địch, ta xem thường chính là, hai người các ngươi cứkhanh khanh ta ta, rượu và thức ăn đều đã bưng lên hết, ta gọi các ngươi hai người ăn cơm uống rượu, các ngươi cũng là không nghe thấy, nếu đây làhắc ***, ở trong bát hạ dược giết chết các ngươi làm bánh bao thịt người, ta sợ bán cũng không được, rất ngu xuẩn...”

“Hắc, ngươi hỗn đản này, ngươi có ý gì a?” Vô Biên giận dữ, bất quá nhìn đến rượu và thức ăn trên bàn tràn đầy, nghĩ đến chính mình cứ mãi trầm tư vào khoảng thời gian tốt đẹp của hai người, ngay cả điều này cũng không có phát giác, là có đủ dọa người, bởi vậy ngữ khí liền chẳng nhiều đúng lý hợp tình lắm.

“Chúng ta ăn thôi.” Dư Khinh ở trên cổ tay Vô Biên nhéo thật mạnh một chút, rồi mới chuyển hướng tiểu nhị: “Chỗ khác ngươi không có phòng trọ sao? Ta nhìn thấy hình như có cái hậu viện.”

“Còn lại một phòng. Bất quá cho các ngươi ngụ ở hẳn là đủ dùng. Muốn ăn nhanh thì lên, không phát hiện hôm nay thật mau tối sao?” Tiểu nhị đem khăn lau hướng trên vai vung, động tác thập phần đẹp trai lưu loát.

Dư Khinh kinh ngạc nhìn tiểu nhị kia vài lần, nghĩ thầm huyệt thái dương lõm, động tác mang trứ một cỗ khí tàn nhẫn, đúng là cao thủ công phu nội gia không tồi, chậc chậc, tuy ở một tiểu *** nơi hoang vắng như thế, nhưng thật ra tàng long ngọa hổ.

Người nghĩ như vậy, nhịn không được lại nhìn tiểu nhị kia vài lần, rồi mới ngồi xuống ăn cơm, vừa mới uống một ngụm rượu, chỉ thấy Vô Biên biểu cãm như hổ thở phì phì ngồi ở đối diện, cũng không nói cũng không ăn cơm.

“Ngươi xảy ra chuyện gì? Sao chưa ăn cơm? Không phải đầu gối bị thương sao? Không phải ngay cả đầu óc cũng ngu luôn chứ?” Dư Khinh nghi hoặc đích hỏi, một bên vươn tay đi sờ tránVô Biên.

Bất thình lình, Vô Biên lại nghiêng đầu, né tránh quan tâm của y, để tay Dư Khinh khựng ở giữa không trung.

Mà tay Dư Khinh lúc này thu cũng không đúng, phóng ở nơi nào cũng không phải, không khỏi ngây ngẩn cả người, chỉ chốc lát sau, hai gò má liền đỏ lên.

Luôn luôn đều là Vô Biên quấn lấy y, y chưa bao giờ bị đối phương xem nhẹ qua như vậy, trong lúc Dư Khinh nhất thời là vừa hận vừa – xấu hổ. Thầm muốn tông cửa xông ra, vừa muốn tiến lên hung hăng đánh Vô Biên một chút.

Đúng lúc trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lại nghe Vô Biên rầu rĩ mở miệng nói: “Ngươi vừa mới cẩn thận nhìn chăm chú người ta là ý gì? Nói, có phải hay không ngươi thích tiểu nhị kia? Hừ, hắn làm sao so với ta hảo? Cho dù hắn có võ công, ta cũng có pháp thuật a. Bộ dạng hắn là không tồi, nhưng ta cũng không kém hắn đi, huống chi, hắn có như ta đối với ngươi một mảnh thâm tình sao? Ngươi thậm chí ngay cả thái độ làm người của hắn đều không biết, ngươi muốn đánh hắn, hắn sẽ cho ngươi đánh sao? Ngươi sao vậy biết hắn có thể hay không đánh ngươi...”

Màu ửng đỏ trên mặt Dư Khinh chậm rãi thối lui, hai mắt bình tĩnh nhìn Vô Biên, qua nửa ngày, thấy hắn cuối cùng nói năng lộn xộn xong, lúc này mới hừ một tiếng, liếc nghiêng Vô Biên nói: “Ngươi nghĩ rằng ta coi trọng hắn?”

Vô Biên chút không có ý thức đến trong khẩu khí của vợ có ý nguy hiểm, còn ngây ngốc gật đầu.

Ngay sau đó, trên trán đã bị bắn thật mạnh một cái, nghe Dư Khinh buồn bực thấp giọng nói: “Ngươi là heo a? Ta bất quá nhìn người nọ vài lần mà thôi, sao có thể thích hắn? Ta là bởi vì phát hiện võ công của hắn không tồi, cho nên theo bản năng nhìn nhiều một chút, ngươi ở nơi nào miên man suy nghĩ cái gì chứ?”

Vô Biên lập tức đổi giận thành vui, hét lớn: “Như thế nói, ngươi không phải thích hắn? A, thật tốt quá thật tốt quá, ta chỉ biết, Khinh Khinh ngươi là thích ta... A...”

Cuối cùng thanh âm hét thảm cùng với băng ghế vỡ vụn vang lên, cũng may kinh nghiệm bị đánh của Vô Biên rất phong phú vô cùng, lúc mông sắp vì rơi xuống đất mà nở hoa, liền sử dụng thuật bất động, trôi nổi ở giữa không trung, rồi mới mới chậm rãi rơi xuống.

Tiểu nhị như quỷ mỵ từ sau chỗ cánh cửa xuất hiện, sau khi nhìn cái băng ghế đã anh dũng bỏ mình, mày nhíu vài cái, mặt không chút thay đổi nói: “Bổn *** có quy củ, tổn hại vật phẩm, đền gấp mười. Băng ghế này vốn 1 lượng vàng, cho nên, bồi mười lượng vàng.”

“Mười... Thập bội? Một băng ghế bị phá cũng đáng một hai hoàng kim? Ngươi... Ngươi đây là hắc *** a? Ai định ra cái quy củ như thế?” Vô Biên giận dữ, nhảy dựng lên hùng hổ kêu to.

“Chủ *** chúng ta định ra quy củ, muốn tìm hắn, thật ngại, trước hết phải bước qua ta.” Điếm tiểu nhị ngữ điệu vẫn là lạnh lùng, mang một băng ghế khác lại, ý bảo Vô Biên ngồi.

Vô Biên để tiểu nhị nở nụ cười, đặt mông ngồi ở trên cái băng ngồi nói: “Ta coi như là vào Nam ra Bắc, thật đúng là chưa từng thấy qua loại người như ngươi. Ngươi sẽ không sợ sau khi ta ngồi cái ghế thối này rồi thì quỵt nợ?”

“Không sợ. Người tới chỗ của ta, bình thường quỵt nợ kết cục chỉ có một.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện