Ngưu Ngưu chớp chớp đôi mắt to, lông mi vụt sáng đầy mê người. Còn Hạ Hầu Hiên hung hăng nuốt nước miếng một cái, lại nghe Ngưu Ngưu nghi hoặc hỏi:

– Chuyện này cứ như vậy sao? Ngươi một câu liền quyết định rồi. Đây không phải hoàng cung ư? Làm việc không nên tùy tiện như thế. Thậm chí còn không có thánh chỉ hay công văn gì cả. (em nó muốn có bản cam kết hôn nhân kìa. =)))

Không đợi Ngưu Ngưu nói xong, Hạ Hầu Hiên liền xoay người ôm bụng cười, một bên làm bộ giận:

– Tiểu Hoàng, ngươi đâu phải lên làm đại thần. Cái gì thánh chỉ với công văn, bất quá chỉ là một tiểu thái giám mà thôi…

Không khí xung quanh tựa hồ chùng xuống, Hạ Hầu Hiên mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt vẻ mặt của Ngưu Ngưu biểu tình rất thản nhiên, tựa hồ như loại “không lời mà uy” (uy nghiêm mà không cần thốt ra lời), cười lạnh nói:

– Phải vậy không? Một tên thái giám. Thái giám không phải là người sao? Thái giám vì sao lại thua kém một bậc (so với quan đại thần)? Chẳng lẽ thế gian này mọi người đều là như thế phân cao thấp sang hèn ư? Thần tử thì phải kính trọng, thái giám lại có thể tùy ý sai bảo. Chúng sinh ngang hàng rốt cuộc ngang ở nơi nào? Đây là ngang hàng sao? Loại chất vấn đầy tức giận của Ngưu Ngưu trong mắt Hạ Hầu Hiên xem ra quả rất là một chuyện rất mạc danh kỳ diệu (hiếm gặp). Thái giám chẳng phải là nô tài ư, đương nhiên là bị người khác sai bảo, cùng với bọn thái giám giảng giải cái gì mà chúng sinh ngang hàng sao. Nhưng Hạ Hầu Hiên đối mặt với một Ngưu Ngưu cứng đầu ương ngạnh này, lời nói chẳng thốt ra được, đành phải nhỏ nhẹ nói:

– Chuyện này… Quy củ cũng không phải do trẫm định ra (Hiên ca chối bỏ trách nhiệm kìa), Tiểu Hoàng ngươi vì sao lại hướng ta mà phát giận a~~? Có bản lĩnh đi hỏi ông nội ta đi, hỏi luôn cả Khổng thánh nhân đi (bác Khổng Tử í), hỏi cả cái đám nho sinh già cỗi đi.

Hằn nói nữa nói mãi rồi cũng chầm chậm tỉnh ngộ, vội vàng sửa sang quần áo lại, lớn tiếng nói:

– Không đúng nha Tiểu Hoàng, trẫm là Hoàng Thượng, ngươi dám hỏi trẫm sao? Trẫm vì cớ vì phải giải thích a? Trẫm… Trẫm còn không có trước mặt người khác tranh cãi như thế này đâu.

Bộ dáng Hạ Hầu Hiên khi bừng tỉnh đại ngộ rồi lại hối hận không thôi làm cho Ngưu Ngưu rốt cuộc nhịn không được bật ra tiếng cười. Nhưng nụ cười lúc này hiển nhiên lại càng chọc giận Hạ Hầu Hiên, cho nên Ngưu Ngưu không dám ngẩng lên, nhẹ nhàng cúi đầu, bả vai run run.

Hạ Hầu Hiên tự nhận là xem qua không ít mỹ nhân, nhưng lúc này nhìn thấy Ngưu Ngưu trước trán buông xuống một thác tóc đen mượt mà ôn nhu, ánh sáng ban chiều chiếu qua sườn mặt (phần từ tai đến cằm) duyên dáng của Ngưu Ngưu, lông mi đẹp như vẽ, quả thật là kinh vi thiên nhân (kinh động người và trời) khuynh quốc khuynh thành, làm cho Hạ Hầu Hiên không tự kìm hãm được, thì thào nói: “Minh phi sơ ra hán cung khi, lệ thấp xuân phong thái dương thùy, đê đầu cố ánh vô ảnh màu, thượng đắc quân vương bất tự trì…”*

– Hoàng Thượng đang nói gì thế?

Ngưu Ngưu quay đầu nhìn, sau khi cười xong liền thấy hoàng đế này một chút không giống như trong sách nói có cái gì khí chất lãnh khốc cùng uy nghiêm của bậc đế vương, ngược lại giống như bọn Thỏ tinh, Hổ tinh, Thử tinh và Dê tinh cách vách nhà hắn. Điều này làm cho Ngưu Ngưu cảm thấy một loại cảm giác an tâm ấm áp, chỉ tiếc hắn (í là Hiên ca) không phải chủ nhân của mình (ở kiếp trước). Cũng không biết chủ nhân của mình đến tột cùng ở nơi nào, vừa mới khi nãy nghe Hồ công công nói trong hoàng cung không có huynh đệ nào của Hoàng Thượng. Chẳng lẽ… chủ nhân một đời này nhưng lại gửi hồn người thành một nữ nhân sao?**

– Trẫm đang nói… Trẫm thật sự rất muốn hôn nhẹ ngươi…

Hạ Hầu Hiên giống như người bị mộng du, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía trước rồi bổ nhào vào Ngưu Ngưu, lập tức liền đem Ngưu Ngưu đặt ở trên cỏ, lẩm bẩm nói:

– Tiểu Hoàng, để cho trẫm hôn ngươi, hôn rất nhẹ thôi. Ngươi quả là rất mê người a…

Một ngón tay thon và dài chỉ trên trán Hạ Hầu Hiên. Lực đạo không nhỏ, ít nhất cũng đã ngăn cản được việc hắn muốn cúi thấp xuống, Hạ Hầu Hiên nhìn thấy đôi mắt Ngưu Ngưu mang ý cười nhìn mình nói:

– Thật không Hoàng Thượng? Sau khi hôn xong ngươi sẽ đứng lên, rồi sẽ cùng ta ngoan ngoãn trở về dùng bữa chứ? Ta biết chính mình cũng không tồi nhưng tuyệt đối không có mê người đến mức khiến người ta tròng mắt như muốn lồi ra bên ngoài. Huống chi Hoàng Thượng dường như là bậc đế vương đã xem qua toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ, ngươi sẽ không phải giả bộ bị bộ dạng hồ ly tinh hấp dẫn mà chiếm của ta tiện nghi chứ. Ta sẽ không tin tưởng đâu, cũng sẽ không để cho ngươi thực hiện được. (Vỗ tay khen em Ngưu Ngưu nào.)

Hạ Hầu Hiên trong lòng kêu khổ, thầm nghĩ trẫm hành động lần này không tệ lắm mà, sao trong phút chốc lại giống như lừa gạt một tiểu thái giám chứ. Huống chi trẫm cũng không phải loại người hở một chút là động tâm rồi làm trò này. Chỉ là vừa rồi, trẫm thật có chút ý loạn tình mê a. Hạ Hầu Hiên ai oán nhìn Ngưu Ngưu đang một cỗ nhàn nhã nằm dưới thân, cầu xin nói:

– Để cho trẫm ‘thân’ (aka dê or 35) một chút, chỉ ‘thân’ một chút thôi. Trẫm cam đoan, ‘thân’ xong rồi liền đứng lên. (chắc hem? *chớp chớp*)

Hắc hắc, ‘thân’ xong rồi liền đứng lên? Chuyện đó cũng phải xem ngươi có nguyện ý hay không để cho trẫm đứng lên. Dựa vào “nhan sắc” của ta, kĩ thuật hôn của ta, muốn đem ngươi biến thành thần hồn điên đảo cũng phải là việc khó khăn lắm.

Ngưu Ngưu cũng rất là rõ ràng, chính mình là yêu tính, yêu tính tối mị (cá tính của yêu tinh là dụ dỗ), chẳng những dụ người cũng là dụ mình. Vừa rồi Hạ Hầu Hiên cũng không phải hoàn toàn có lỗi, chỉ sợ khi chính mình lơ đãng đã toát ra khí chất quyến rũ của yêu tinh. Nhưng chuyện này Ngưu Ngưu cũng không thể phụ trách, một khi đã bị Hạ Hầu Hiên hôn, dù là hôn một chút cũng có thể đem yêu tính của mình hút ra. Nói không ngoa có khi sẽ ở nơi này bị ăn đến sạch sẽ. Tương lai làm sao mà phi tiên a~. Một khi chính mình không thể phi tiên, còn lại bọn huynh đệ đều đã tiến vào tiên giới, sẽ bị người ta khi dễ mất thôi.

Bởi vậy Ngưu Ngưu kiên quyết, nhẫn tâm cự tuyệt yêu cầu vô lý của Hạ Hầu Hiên. Trong khi Hạ Hầu Hiên giống y như tiểu hài tử còn đang muốn quấn quýt si mê bỗng nhiên nghe thấy trên đầu vang lên vài tiếng Ựm bò thật to, ngẩng đầu lên chỉ thấy hơn mươi cái đầu bò không biết vì sao đều tụ lại đây. Một đám ánh mắt đỏ bừng nhìn Hạ Hầu Hiên, những cái lỗ tai nhẹ nhàng đong đưa qua lại. Tuy rằng chúng nó không biết nói nhưng những gương mặt kia khiến cho Hạ Hầu Hiên thập phần sợ hãi, tựa như… tựa như nếu hắn một lần nữa muốn áp trụ Tiểu Hoàng, những con bò này sẽ cùng nhau đến “oánh” hắn, không “oánh” vẫn là tốt chứ nếu không chúng nó hùa nhau dùng hai cái sừng to kia đến ‘đón tiếp’ chính mình…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện