Đang muốn làm, bỗng nhiên trong đầu Ngưu Ngưu vang lên một thanh âm ôn nhu và tựa như mỉm cười: “Ngưu Ngưu không cần quá mức cố chấp, các huynh đệ của ngươi các hữu quy túc*, thân trong sạch của ngươi hiện giờ đã phá, chớ nên đi tính toán phá thiên cơ, bằng không tương lai sẽ gặp tai kiếp, như thế cũng thật phiền toái.”
Thanh âm này chỉ nói một lời, không có lời gì khác nữa. Ngưu Ngưu lắng tai nghe rồi xác định đây chắc là thượng tiên đại nhân trên thượng giới đã cho Ngưu Ngưu lời cảnh tỉnh. Nếu đã như thế chẳng phải nhất cử nhất động của nhóm huynh đệ ta đều đã được các vị đại tiên biết đến sao? Nếu nói là các hữu quy túc thì phải chăng là đã từ đầu xác định chúng ta không có tiên duyên, vì sao còn làm cho mọi việc rối rắm thế này? Ngưu Ngưu thân là kẻ đã qua ngàn năm tu đạo, tâm tình lập tức sáng sủa. Tu đạo thôi mà, cái quan trọng là vân đạm phong khinh, nhìn thấu thế sự, tùy tâm sở dục, nước chảy bèo trôi, thích ứng mọi tình cảnh. Thế nên khi Ngưu Ngưu nghe rõ huyền cơ, lập tức buông xuống. Có thể phi tiên dĩ nhiên rất hảo, nhưng ai có thể nói ở lại thế gian này làm bạn với Hạ Hầu Hiên không phải là một loại cuộc sống tốt đẹp? Huống chi bọn họ đối với lẫn nhau đều hữu tình, tục ngữ đã nói “Chỉ mong làm uyên ương, không mong thành tiên” a.
Nghĩ đến đây, Ngưu Ngưu thoải mải đứng dậy, nhẹ nhàng trên tay Hạ Hầu Hiên mát xa vài cái, thế là hai cái kìm của Hạ Hầu Hiên đã bị Ngưu Ngưu dỡ xuống dễ dàng như thế. Ngưu Ngưu đang muốn cất bước đi ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ đau đớn bén nhọn, Ngưu Ngưu đặt cái mông đau của mình xuống giường rồi mới khẽ rên một tiếng. Ngưu Ngưu lại vội vàng đứng lên, lúc này mới cảm thấy đau đớn hơi giảm.
– Tiểu Hoàng công tử, Hoàng thượng nói qua khi ngươi tỉnh muốn giết hay tha đều tùy ý người. Còn nói là hắn đã phạm lỗi, tùy ý ngươi xử trí, không có lão nô nhúng tay vào.
Hồ công công dò xét sắc mặt Ngưu Ngưu, thấy Ngưu Ngưu vừa muốn bước đi liền tiến lên nhẹ giọng nói ra dặn dò của Hạ Hầu Hiên. Lời chưa nói xong, chỉ thấy Ngưu Ngưu khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:
– Công công thị (chăm sóc) Hạ Hầu Hiên như con cháu của mình cơ mà. Loại lời nói như thế hắn cũng nói cho ngươi nói sao? Ngươi không sợ ta thật sự sẽ đánh hắn?
Hồ công công là ai nè, là cáo già giả ngu ở trong cung đã quá lâu. Hồ công công vừa nghe thấy những lời này của Ngưu Ngưu, trước hết nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại cảm thán nói:
– Nói thật, lão nô còn chưa từng thấy bộ dáng của Hoàng thượng vừa kinh hoảng vừa bất an như thế. Cũng chưa từng nghe Hoàng thượng dùng khẩu khí trịnh trọng như thế để phân phó sự tình với lão nô. Lão nô biết là Hoàng thượng một mực chân tình, là thật tâm cảm thấy rằng chết trong tay của công tử cũng đáng. Lão nô hầu hạ Hoàng thượng hơn hai mươi năm chưa từng trái lời một lần nào, sao có thể không nói với công tử những lời này. Bởi thế lão nô vừa rồi còn lo lắng, ngài không phát hiện thì không lâu sau cái đầu này sẽ rớt xuống.
Ngưu Ngưu lắc đầu mỉm cười, rối mới đối với Hồ công công nói:
– Ngươi yên tâm đi, tên vô lại này đã muốn đem ta lưu lại, lúc này ta cũng không phải muốn chạy đi đâu. Chỉ là ta phải ra ngoài có chút việc, một chút nữa sẽ về.
Ngưu Ngưu nói xong liền bước đi đầy gian nan, trong lòng thầm mắng to Hạ Hầu Hiên vô liêm sỉ không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưnng đến khi rời cửa bỗng nhiên nhớ đến một việc, quay đầu nói:
– Đúng rồi Hồ công công, ngươi nhớ rõ, nếu lần sau Hoàng thượng còn phân phó kiểu như thế nữa, ngươi không cần làm theo, cứ bằng mặt không bằng lòng cũng được. Đây là quyền lực ta cho ngươi. (Bé Ngưu Ngưu chưa chi đã ra dáng vợ hiền dâu đảm rồi. =)))
Nói xong cũng không để ý đến Hồ công công đang kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thản nhiên đi ra bên ngoài.
Trong tay cảm giác trống rỗng, Hạ Hầu Hiên rất nhanh liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên là xem trên giường Ngưu Ngưu tối qua bị mình ăn cả đêm có còn không. Vừa thấy trên giường rỗng tuếch lập tức tất cả thần kinh đều bị kích thích, Hạ Hầu Hiên cả người ngây ngốc ngồi đó.
Ngưu Ngưu đi rồi, nhất định Ngưu Ngưu hận ta đối với hắn cường bạo cho nên đã bỏ đi. Chính là… ta không phải cố ý, ta say, ta thật sự uống rượu đến mức… Tay chân Hạ Hầu Hiên lạnh băng, tâm cũng lạnh băng, đầu óc Hạ Hầu Hiên gần như đã bị đình trệ, cứ lặp lại những câu nói đó. Hạ Hầu Hiên gần như khờ dại thì thào tự nói, giải thích với cái giường đã không có ai, trong mắt có hai dòng lệ tuôn ra, mang theo tơ máu.
Hồ công công ở ngoài cửa nghe được thanh âm, vội vàng tiến vào chỉ thấy Hoàng thượng giống như một khối hóa thạch được chạm trổ ở trên giường. Cả thân mình hoàng thượng giống như lá cây vào mùa thu. Lão thái giám bị một phen sợ hãi, vội ôm lấy Hạ Hầu Hiên kêu lên:
– Hoàng thượng, hoàng thượng người xảy ra chuyện gì? Người đừng dọa lão nô nha, Tiểu Hoàng công tử hắn không bỏ đi, hắn chỉ đi ra ngoài có chút việc thôi mà. Hoàng thượng, hoàng thượng, người.. người tỉnh lại đi. Ngươi nói một tiếng đi, nói một tiếng thôi.
Hồ công công vừa nói, đồng thời phân phó người đi tìm Ngưu Ngưu. Lúc này Hạ Hầu Hiên lẩm bẩm nói:
– Vô dụng, hắn hận trẫm, đi mất rồi. Ngưu Ngưu vĩnh viên cũng sẽ không trở lại. Vô dụng thôi…
Vừa nói xong còn có máu tươi từ miệng Hạ Hầu Hiên trào ra. Hồ công công sợ tới mức hồn vía đều bay lên tời, quát to lên:
– Tiểu Hoàng công tử, Tiểu Hoàng công tử, trời ơi, mọi sự khó lường rồi. Công tử mau trở lại đi…
Lời còn chưa dứt thì Hồ công công chỉ thấy trước mặt một đạo bạch quang lóe lên, tiếp theo là thân ảnh của Ngưu Ngưu xuất hiện. Ngưu Ngưu vừa thấy bộ dáng cảu Hạ Hầu Hiên không nói một lời chỉ ở trên lưng của Hạ Hầu Hiên tung một chương, suýt tí nữa đem Hồ công công đau lòng tới hôn mê. Hồ công công kêu lên:
– Tiểu Hoàng công tử, Hoàng thượng còn chưa chết, ngươi muốn phát tiết cũng không nên chạm vào thi thể a…
– Hắn là huyết mê tâm hồn (tinh thần bị đả kích mạnh đến mức hôn mê và phun máu)
Sắc mặt Ngưu Ngưu lo lắng tăng dần, lại ở phía sau lưng Hạ Hầu Hiên vỗ mấy chưởng, đồng thời hét lớn:
– Hạ Hầu Hiên, ta không có đi. Ngươi là kẻ không có tiền đồ, hồn mau quay về cho ta, bằng không ta thật sự bỏ ngươi mà đi. Hạ Hầu Hiên…
Lời vừa nói, Hạ Hầu Hiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình mềm nhũn, gục trên giường. Đôi mắt Hạ Hầu Hiên dần hồi phục sự thanh tỉnh, nhìn thấy Ngưu Ngưu liền hỉ cực (vui sướng đến cực độ) mà khóc giữ chặt lấy Ngưu Ngưu, ô ô khóc ròng:
– Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu, Ngươi không có bỏ đi? Ta… Ta không phải đang nằm mơ chứ? Thật tốt quá, Ngưu Ngưu…
Sau đó liền ôm chặt lấy Ngưu Ngưu, không bao giờ… buông ra nữa.
Thanh âm này chỉ nói một lời, không có lời gì khác nữa. Ngưu Ngưu lắng tai nghe rồi xác định đây chắc là thượng tiên đại nhân trên thượng giới đã cho Ngưu Ngưu lời cảnh tỉnh. Nếu đã như thế chẳng phải nhất cử nhất động của nhóm huynh đệ ta đều đã được các vị đại tiên biết đến sao? Nếu nói là các hữu quy túc thì phải chăng là đã từ đầu xác định chúng ta không có tiên duyên, vì sao còn làm cho mọi việc rối rắm thế này? Ngưu Ngưu thân là kẻ đã qua ngàn năm tu đạo, tâm tình lập tức sáng sủa. Tu đạo thôi mà, cái quan trọng là vân đạm phong khinh, nhìn thấu thế sự, tùy tâm sở dục, nước chảy bèo trôi, thích ứng mọi tình cảnh. Thế nên khi Ngưu Ngưu nghe rõ huyền cơ, lập tức buông xuống. Có thể phi tiên dĩ nhiên rất hảo, nhưng ai có thể nói ở lại thế gian này làm bạn với Hạ Hầu Hiên không phải là một loại cuộc sống tốt đẹp? Huống chi bọn họ đối với lẫn nhau đều hữu tình, tục ngữ đã nói “Chỉ mong làm uyên ương, không mong thành tiên” a.
Nghĩ đến đây, Ngưu Ngưu thoải mải đứng dậy, nhẹ nhàng trên tay Hạ Hầu Hiên mát xa vài cái, thế là hai cái kìm của Hạ Hầu Hiên đã bị Ngưu Ngưu dỡ xuống dễ dàng như thế. Ngưu Ngưu đang muốn cất bước đi ra ngoài, phía sau đột nhiên truyền đến một cỗ đau đớn bén nhọn, Ngưu Ngưu đặt cái mông đau của mình xuống giường rồi mới khẽ rên một tiếng. Ngưu Ngưu lại vội vàng đứng lên, lúc này mới cảm thấy đau đớn hơi giảm.
– Tiểu Hoàng công tử, Hoàng thượng nói qua khi ngươi tỉnh muốn giết hay tha đều tùy ý người. Còn nói là hắn đã phạm lỗi, tùy ý ngươi xử trí, không có lão nô nhúng tay vào.
Hồ công công dò xét sắc mặt Ngưu Ngưu, thấy Ngưu Ngưu vừa muốn bước đi liền tiến lên nhẹ giọng nói ra dặn dò của Hạ Hầu Hiên. Lời chưa nói xong, chỉ thấy Ngưu Ngưu khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói:
– Công công thị (chăm sóc) Hạ Hầu Hiên như con cháu của mình cơ mà. Loại lời nói như thế hắn cũng nói cho ngươi nói sao? Ngươi không sợ ta thật sự sẽ đánh hắn?
Hồ công công là ai nè, là cáo già giả ngu ở trong cung đã quá lâu. Hồ công công vừa nghe thấy những lời này của Ngưu Ngưu, trước hết nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại cảm thán nói:
– Nói thật, lão nô còn chưa từng thấy bộ dáng của Hoàng thượng vừa kinh hoảng vừa bất an như thế. Cũng chưa từng nghe Hoàng thượng dùng khẩu khí trịnh trọng như thế để phân phó sự tình với lão nô. Lão nô biết là Hoàng thượng một mực chân tình, là thật tâm cảm thấy rằng chết trong tay của công tử cũng đáng. Lão nô hầu hạ Hoàng thượng hơn hai mươi năm chưa từng trái lời một lần nào, sao có thể không nói với công tử những lời này. Bởi thế lão nô vừa rồi còn lo lắng, ngài không phát hiện thì không lâu sau cái đầu này sẽ rớt xuống.
Ngưu Ngưu lắc đầu mỉm cười, rối mới đối với Hồ công công nói:
– Ngươi yên tâm đi, tên vô lại này đã muốn đem ta lưu lại, lúc này ta cũng không phải muốn chạy đi đâu. Chỉ là ta phải ra ngoài có chút việc, một chút nữa sẽ về.
Ngưu Ngưu nói xong liền bước đi đầy gian nan, trong lòng thầm mắng to Hạ Hầu Hiên vô liêm sỉ không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưnng đến khi rời cửa bỗng nhiên nhớ đến một việc, quay đầu nói:
– Đúng rồi Hồ công công, ngươi nhớ rõ, nếu lần sau Hoàng thượng còn phân phó kiểu như thế nữa, ngươi không cần làm theo, cứ bằng mặt không bằng lòng cũng được. Đây là quyền lực ta cho ngươi. (Bé Ngưu Ngưu chưa chi đã ra dáng vợ hiền dâu đảm rồi. =)))
Nói xong cũng không để ý đến Hồ công công đang kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, thản nhiên đi ra bên ngoài.
Trong tay cảm giác trống rỗng, Hạ Hầu Hiên rất nhanh liền tỉnh lại, chuyện đầu tiên là xem trên giường Ngưu Ngưu tối qua bị mình ăn cả đêm có còn không. Vừa thấy trên giường rỗng tuếch lập tức tất cả thần kinh đều bị kích thích, Hạ Hầu Hiên cả người ngây ngốc ngồi đó.
Ngưu Ngưu đi rồi, nhất định Ngưu Ngưu hận ta đối với hắn cường bạo cho nên đã bỏ đi. Chính là… ta không phải cố ý, ta say, ta thật sự uống rượu đến mức… Tay chân Hạ Hầu Hiên lạnh băng, tâm cũng lạnh băng, đầu óc Hạ Hầu Hiên gần như đã bị đình trệ, cứ lặp lại những câu nói đó. Hạ Hầu Hiên gần như khờ dại thì thào tự nói, giải thích với cái giường đã không có ai, trong mắt có hai dòng lệ tuôn ra, mang theo tơ máu.
Hồ công công ở ngoài cửa nghe được thanh âm, vội vàng tiến vào chỉ thấy Hoàng thượng giống như một khối hóa thạch được chạm trổ ở trên giường. Cả thân mình hoàng thượng giống như lá cây vào mùa thu. Lão thái giám bị một phen sợ hãi, vội ôm lấy Hạ Hầu Hiên kêu lên:
– Hoàng thượng, hoàng thượng người xảy ra chuyện gì? Người đừng dọa lão nô nha, Tiểu Hoàng công tử hắn không bỏ đi, hắn chỉ đi ra ngoài có chút việc thôi mà. Hoàng thượng, hoàng thượng, người.. người tỉnh lại đi. Ngươi nói một tiếng đi, nói một tiếng thôi.
Hồ công công vừa nói, đồng thời phân phó người đi tìm Ngưu Ngưu. Lúc này Hạ Hầu Hiên lẩm bẩm nói:
– Vô dụng, hắn hận trẫm, đi mất rồi. Ngưu Ngưu vĩnh viên cũng sẽ không trở lại. Vô dụng thôi…
Vừa nói xong còn có máu tươi từ miệng Hạ Hầu Hiên trào ra. Hồ công công sợ tới mức hồn vía đều bay lên tời, quát to lên:
– Tiểu Hoàng công tử, Tiểu Hoàng công tử, trời ơi, mọi sự khó lường rồi. Công tử mau trở lại đi…
Lời còn chưa dứt thì Hồ công công chỉ thấy trước mặt một đạo bạch quang lóe lên, tiếp theo là thân ảnh của Ngưu Ngưu xuất hiện. Ngưu Ngưu vừa thấy bộ dáng cảu Hạ Hầu Hiên không nói một lời chỉ ở trên lưng của Hạ Hầu Hiên tung một chương, suýt tí nữa đem Hồ công công đau lòng tới hôn mê. Hồ công công kêu lên:
– Tiểu Hoàng công tử, Hoàng thượng còn chưa chết, ngươi muốn phát tiết cũng không nên chạm vào thi thể a…
– Hắn là huyết mê tâm hồn (tinh thần bị đả kích mạnh đến mức hôn mê và phun máu)
Sắc mặt Ngưu Ngưu lo lắng tăng dần, lại ở phía sau lưng Hạ Hầu Hiên vỗ mấy chưởng, đồng thời hét lớn:
– Hạ Hầu Hiên, ta không có đi. Ngươi là kẻ không có tiền đồ, hồn mau quay về cho ta, bằng không ta thật sự bỏ ngươi mà đi. Hạ Hầu Hiên…
Lời vừa nói, Hạ Hầu Hiên phun ra một ngụm máu tươi, thân hình mềm nhũn, gục trên giường. Đôi mắt Hạ Hầu Hiên dần hồi phục sự thanh tỉnh, nhìn thấy Ngưu Ngưu liền hỉ cực (vui sướng đến cực độ) mà khóc giữ chặt lấy Ngưu Ngưu, ô ô khóc ròng:
– Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu, Ngươi không có bỏ đi? Ta… Ta không phải đang nằm mơ chứ? Thật tốt quá, Ngưu Ngưu…
Sau đó liền ôm chặt lấy Ngưu Ngưu, không bao giờ… buông ra nữa.
Danh sách chương