– A, không có… không có a.
Hạ Hầu Hiên bị lời nói của Ngưu Ngưu phá đi tâm sự, lập tức chột dạ, lớn tiếng phủ nhận. Hạ Hầu Hiên vội vàng đem lời thề sắt son thâm tình chân thành một đợt nói hết ra.
– Ngưu Ngưu, ngươi yên tâm, ta không phải người như vậy. Ngươi là nỗi khổ cùng trách nhiệm của ngươi, ta sao có thể không hiểu chứ? Thực tâm nếu là một kẻ khác, ta tuyệt đối sẽ cùng bọn họ tranh đoạt bằng được. Dù sao ta cũng là đế vương ở nhân gian, sao có thể không có tư tâm ấy. Nhưng những yêu tinh đó đều là huynh đệ của ngươi a. Mặc dù ta có thể cường lưu (ép buộc lưu lại) ngươi, ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc sao? Ta sở dĩ vẫn là đối với ngươi tốt như vậy đó là vì ta muốn thế. Mặc kệ ngươi có thể ở lại bên ta bao nhiêu năm, chỉ cần ở thời điểm này, ngươi để cho ta đối tốt với ngươi, ta đã cảm thấy đủ. Ngưu Ngưu, khổ tâm này của ta ngươi có thể hiểu không? Một phen hằng hà ái ngữ nói ra lại khiến cho những thái giám hầu hạ bên cạnh té ghế. Vụng trộm liếc nhìn chủ tử của mình một cách khinh thường, các thái giám đều đồng loạt nghĩ: “Thật là dối trá a, dối quá đi. Cũng không biết ai vưa nói “Huynh đệ của hắn liên quan gì đến trấm. Trẫm tuyệt đối không đem Ngưu Ngưu tặng cho bọn họ.” Kết quả thì sao. Chớp mắt một cái, trước mặt Tiểu Hoàng công tử lại nói những lời sến súa này. Mà mặt của hắn cũng không đổi sắc. Cái gì kim khẩu ngọc nha chứ, nói những lời dối gạt ấy thậm chí mắt cũng không chớp.
Ngưu Ngưu thở dài, Ngưu Ngưu vốn thông minh tuyệt đỉnh như thế nào lại không nghe ra lời này toàn là giả dối. Bất quá Hạ Hầu Hiên cũng coi như cao mình, trong lời nói thật giả đều có. Nếu là người khác chắc gì đã nhìn ra được. Ngưu Ngưu không khỏi cảm thấy may mà mình lọt vào trong hoàng cung. Nếu là bốn đứa nhỏ kia (bao gồm xà, thỏ, heo, chó), đám này sớm đã bị Hạ Hầu Hiên cấp lừa trên giường mất rồi. Đáng thương Ngưu Ngưu lúc này căn bản không biết, bốn huynh đệ ấy sớm hay muộn đều sẽ bị nam nhân khôn khéo khác lừa lên giường.
– Đúng rồi, ngươi sao lại không tự xưng trẫm? Lại sửa tên của ta. Lúc trước không phải đều gọi là Tiểu Hoàng sao?
Không muốn dây dưa vấn đề kia với Hạ Hầu Hiên. Dù sao chỉ là tìm kiếm một đáp án thôi (đáp án về chuyện tình là gì đấy), đợi đến lúc Ngưu Ngưu tìm ra được đáp án sẽ lập tức rời nơi này đi. Thời gian chính là vũ khí tốt nhất. Tình cảm sâu sắc đến đâu rồi cũng sẽ bị ăn mòn. Vài tháng, một năm hay thậm chí vài năm sau, Hạ Hầu Hiên rồi sẽ quên đi Ngưu Ngưu, sẽ yêu thương một ai đó. Nghĩ đến đây, Ngưu Ngưu cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ mất mát cùng chua xót. Ngưu Ngưu không thể tin được chỉ là ngắn ngủi hai ngày mà đã học được thế nào là ghen tị.
Hạ Hầu Hiên đương nhiên không biết nỗi khổ sở trong lòng Ngưu Ngưu, nghe thế còn vui vẻ nói:
– Xưng hô như thế không gần gũi sao? Tự xưng trẫm tựa hồ luôn có một cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng nếu xưng ta cảm thấy tốt hơn nhiều. Ngươi nói có phải không Ngưu Ngưu. Mà Tiểu Hoàng hay Ngưu Ngưu, hắc hắc, đều là cách ta gọi ngươi thân mật a. ta thích kêu cái gì thì kêu, dù sao cả hai cái đều đều dễ nghe.
Ngưu Ngưu vừa tức giận vừa buồn cười. Đây là cái lý do gì nữa đây. Bất quá Ngưu Ngưu cũng không nói gì. Hai người ra Ngự hoa viên tản bộ, chờ buổi cơm tối cùng nhau ăn.
– Đúng rồi Ngưu Ngưu. Ngươi nên nhớ sau này không có ta đi bên cạnh thì không nên ở trong cung đi lung tung. Cung cấm này nơi nơi đều là nguy hiểm. Nữ nhân hậu cung không có gì việc gì chỉ giỏi gây lục đục với nhau. Vạn nhất hãm hại ngươi, ta dù là thiên tử cũng không thể thay ngươi giải vây.
Hạ Hầu Hiên ân cần nói ra. Kỳ thật là vì chính mình đối với kế sách anh hùng cứu mỹ nhân vẫn còn rất xem trọng.
Ngưu Ngưu liếc mắt một cái đã hiểu tiểu kế của Hạ Hầu Hiên. Trong lòng Ngưu Ngưu thầm buồn cười nhưng cũng không nói gì. Đi thêm một lát, chợt nghe Hạ Hầu Hiên nghiêm mặt nói:
– A đúng rồi, Ngưu Ngưu à, còn có một chuyện rất trọng yếu ta quên nói cho ngươi. Chính là quốc sư Quan Ải của ta (aka chồng em Kê tinh), uhm, hắn là một Tu Chân đạo sĩ rất lợi hại, cực kỳ am hiểu hàng yêu trừ ma. Nghe nói tu vi đã nhập tiên cảnh, nhưng vì cái gì không thăng lên tiên giới, ta cũng không biết. Đại khái cũng là trên tiên giới cũng phải có hậu thuẫn tốt một chút.
Không đợi Hạ Hầu Hiên nói xong, Ngưu Ngưu liền gật đầu nói:
– Quan Ải sao? Ân, ta biết hắn, hiện tại hắn chính là Tu Chân đạo sĩ nổi danh nhất ở nhân gian phải không? Hắn là quốc sư của ngươi? Vì sao lúc trước không có thấy hắn?
Hạ Hầu Hiên ha hả cười nói:
– Nga, là như vậy. Quan Ải là bạn tốt của ta. Lâm triều hắn muốn thượng liền thượng (muốn đến thì đến), không nghĩ thượng sẽ không thượng. Dù sao hắn cũng không phải là người cùng ta thương thảo quốc gia đại sự. Hắn mấy ngày nay đại khái đang ở phủ luyện đan, cho nên không có đến đây. Ha hả, nói đến chuyện này, Ngưu Ngưu à, lò luyện đan kia là trẫm cùng những bằng hữu ở khắp nơi sưu tập thiên hạ kỳ bảo a. Nếu luyện được sẽ cho ngươi ăn mấy viên, nói không chừng đối với ngươi tu vi cũng có ích. Hắc hắc, còn những bằng hữu đó của ta, phải xem xét một cơ hội nào đó gọi bọn họ tới cho ngươi gặp mặt. Ha ha ha…
Tâm Ngưu Ngưu nói ta muốn thấy bằng hữu của ngươi làm gì a? Bất quá thấy Hạ Hầu Hiên đang hưng phấn, Ngưu Ngưu không muốn làm Hạ Hầu Hiên cụt hứng. Ngưu Ngưu thấy mặt trời đã ngã về tây, lại có người đến thỉnh dùng thiện thế là hai người về Phương Yến điện dùng bữa. Cả hai hàn huyên vài câu, lẫn nhau đều nhận ra tình cảm trong lòng gợn sóng rồi lại không thể không liều mạng khắc chế. Thế là đôi bên tìm một cơ hội, nói chúc ngủ ngon rồi đều đi an nghỉ.
Hôm sau Hạ Hầu Hiên trở về cung, nghĩ đến Ngưu Ngưu đang chờ mình trong hậu cung thật sự là tâm hoa nộ phóng (vui như hoa nở). Hạ Hầu Hiên đem Hồ công công cùng một tiểu thái giám thông minh hộ tống, những người khác đều đuổi đi. Hạ Hầu Hiên lặng lẽ hướng về phía tẩm cung mà Ngưu Ngưu sở trụ, còn chưa tới phụ cận liền nghe thấy một tiếng đàn tựa như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động truyền đến. Âm thanh ấy dễ nghe vô cùng.
Hạ Hầu Hiên bị lời nói của Ngưu Ngưu phá đi tâm sự, lập tức chột dạ, lớn tiếng phủ nhận. Hạ Hầu Hiên vội vàng đem lời thề sắt son thâm tình chân thành một đợt nói hết ra.
– Ngưu Ngưu, ngươi yên tâm, ta không phải người như vậy. Ngươi là nỗi khổ cùng trách nhiệm của ngươi, ta sao có thể không hiểu chứ? Thực tâm nếu là một kẻ khác, ta tuyệt đối sẽ cùng bọn họ tranh đoạt bằng được. Dù sao ta cũng là đế vương ở nhân gian, sao có thể không có tư tâm ấy. Nhưng những yêu tinh đó đều là huynh đệ của ngươi a. Mặc dù ta có thể cường lưu (ép buộc lưu lại) ngươi, ngươi sẽ cảm thấy hạnh phúc sao? Ta sở dĩ vẫn là đối với ngươi tốt như vậy đó là vì ta muốn thế. Mặc kệ ngươi có thể ở lại bên ta bao nhiêu năm, chỉ cần ở thời điểm này, ngươi để cho ta đối tốt với ngươi, ta đã cảm thấy đủ. Ngưu Ngưu, khổ tâm này của ta ngươi có thể hiểu không? Một phen hằng hà ái ngữ nói ra lại khiến cho những thái giám hầu hạ bên cạnh té ghế. Vụng trộm liếc nhìn chủ tử của mình một cách khinh thường, các thái giám đều đồng loạt nghĩ: “Thật là dối trá a, dối quá đi. Cũng không biết ai vưa nói “Huynh đệ của hắn liên quan gì đến trấm. Trẫm tuyệt đối không đem Ngưu Ngưu tặng cho bọn họ.” Kết quả thì sao. Chớp mắt một cái, trước mặt Tiểu Hoàng công tử lại nói những lời sến súa này. Mà mặt của hắn cũng không đổi sắc. Cái gì kim khẩu ngọc nha chứ, nói những lời dối gạt ấy thậm chí mắt cũng không chớp.
Ngưu Ngưu thở dài, Ngưu Ngưu vốn thông minh tuyệt đỉnh như thế nào lại không nghe ra lời này toàn là giả dối. Bất quá Hạ Hầu Hiên cũng coi như cao mình, trong lời nói thật giả đều có. Nếu là người khác chắc gì đã nhìn ra được. Ngưu Ngưu không khỏi cảm thấy may mà mình lọt vào trong hoàng cung. Nếu là bốn đứa nhỏ kia (bao gồm xà, thỏ, heo, chó), đám này sớm đã bị Hạ Hầu Hiên cấp lừa trên giường mất rồi. Đáng thương Ngưu Ngưu lúc này căn bản không biết, bốn huynh đệ ấy sớm hay muộn đều sẽ bị nam nhân khôn khéo khác lừa lên giường.
– Đúng rồi, ngươi sao lại không tự xưng trẫm? Lại sửa tên của ta. Lúc trước không phải đều gọi là Tiểu Hoàng sao?
Không muốn dây dưa vấn đề kia với Hạ Hầu Hiên. Dù sao chỉ là tìm kiếm một đáp án thôi (đáp án về chuyện tình là gì đấy), đợi đến lúc Ngưu Ngưu tìm ra được đáp án sẽ lập tức rời nơi này đi. Thời gian chính là vũ khí tốt nhất. Tình cảm sâu sắc đến đâu rồi cũng sẽ bị ăn mòn. Vài tháng, một năm hay thậm chí vài năm sau, Hạ Hầu Hiên rồi sẽ quên đi Ngưu Ngưu, sẽ yêu thương một ai đó. Nghĩ đến đây, Ngưu Ngưu cảm thấy trong lòng dâng lên một cỗ mất mát cùng chua xót. Ngưu Ngưu không thể tin được chỉ là ngắn ngủi hai ngày mà đã học được thế nào là ghen tị.
Hạ Hầu Hiên đương nhiên không biết nỗi khổ sở trong lòng Ngưu Ngưu, nghe thế còn vui vẻ nói:
– Xưng hô như thế không gần gũi sao? Tự xưng trẫm tựa hồ luôn có một cảm giác cao cao tại thượng. Nhưng nếu xưng ta cảm thấy tốt hơn nhiều. Ngươi nói có phải không Ngưu Ngưu. Mà Tiểu Hoàng hay Ngưu Ngưu, hắc hắc, đều là cách ta gọi ngươi thân mật a. ta thích kêu cái gì thì kêu, dù sao cả hai cái đều đều dễ nghe.
Ngưu Ngưu vừa tức giận vừa buồn cười. Đây là cái lý do gì nữa đây. Bất quá Ngưu Ngưu cũng không nói gì. Hai người ra Ngự hoa viên tản bộ, chờ buổi cơm tối cùng nhau ăn.
– Đúng rồi Ngưu Ngưu. Ngươi nên nhớ sau này không có ta đi bên cạnh thì không nên ở trong cung đi lung tung. Cung cấm này nơi nơi đều là nguy hiểm. Nữ nhân hậu cung không có gì việc gì chỉ giỏi gây lục đục với nhau. Vạn nhất hãm hại ngươi, ta dù là thiên tử cũng không thể thay ngươi giải vây.
Hạ Hầu Hiên ân cần nói ra. Kỳ thật là vì chính mình đối với kế sách anh hùng cứu mỹ nhân vẫn còn rất xem trọng.
Ngưu Ngưu liếc mắt một cái đã hiểu tiểu kế của Hạ Hầu Hiên. Trong lòng Ngưu Ngưu thầm buồn cười nhưng cũng không nói gì. Đi thêm một lát, chợt nghe Hạ Hầu Hiên nghiêm mặt nói:
– A đúng rồi, Ngưu Ngưu à, còn có một chuyện rất trọng yếu ta quên nói cho ngươi. Chính là quốc sư Quan Ải của ta (aka chồng em Kê tinh), uhm, hắn là một Tu Chân đạo sĩ rất lợi hại, cực kỳ am hiểu hàng yêu trừ ma. Nghe nói tu vi đã nhập tiên cảnh, nhưng vì cái gì không thăng lên tiên giới, ta cũng không biết. Đại khái cũng là trên tiên giới cũng phải có hậu thuẫn tốt một chút.
Không đợi Hạ Hầu Hiên nói xong, Ngưu Ngưu liền gật đầu nói:
– Quan Ải sao? Ân, ta biết hắn, hiện tại hắn chính là Tu Chân đạo sĩ nổi danh nhất ở nhân gian phải không? Hắn là quốc sư của ngươi? Vì sao lúc trước không có thấy hắn?
Hạ Hầu Hiên ha hả cười nói:
– Nga, là như vậy. Quan Ải là bạn tốt của ta. Lâm triều hắn muốn thượng liền thượng (muốn đến thì đến), không nghĩ thượng sẽ không thượng. Dù sao hắn cũng không phải là người cùng ta thương thảo quốc gia đại sự. Hắn mấy ngày nay đại khái đang ở phủ luyện đan, cho nên không có đến đây. Ha hả, nói đến chuyện này, Ngưu Ngưu à, lò luyện đan kia là trẫm cùng những bằng hữu ở khắp nơi sưu tập thiên hạ kỳ bảo a. Nếu luyện được sẽ cho ngươi ăn mấy viên, nói không chừng đối với ngươi tu vi cũng có ích. Hắc hắc, còn những bằng hữu đó của ta, phải xem xét một cơ hội nào đó gọi bọn họ tới cho ngươi gặp mặt. Ha ha ha…
Tâm Ngưu Ngưu nói ta muốn thấy bằng hữu của ngươi làm gì a? Bất quá thấy Hạ Hầu Hiên đang hưng phấn, Ngưu Ngưu không muốn làm Hạ Hầu Hiên cụt hứng. Ngưu Ngưu thấy mặt trời đã ngã về tây, lại có người đến thỉnh dùng thiện thế là hai người về Phương Yến điện dùng bữa. Cả hai hàn huyên vài câu, lẫn nhau đều nhận ra tình cảm trong lòng gợn sóng rồi lại không thể không liều mạng khắc chế. Thế là đôi bên tìm một cơ hội, nói chúc ngủ ngon rồi đều đi an nghỉ.
Hôm sau Hạ Hầu Hiên trở về cung, nghĩ đến Ngưu Ngưu đang chờ mình trong hậu cung thật sự là tâm hoa nộ phóng (vui như hoa nở). Hạ Hầu Hiên đem Hồ công công cùng một tiểu thái giám thông minh hộ tống, những người khác đều đuổi đi. Hạ Hầu Hiên lặng lẽ hướng về phía tẩm cung mà Ngưu Ngưu sở trụ, còn chưa tới phụ cận liền nghe thấy một tiếng đàn tựa như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động truyền đến. Âm thanh ấy dễ nghe vô cùng.
Danh sách chương