Vì gặp được Nộn Thảo, Nam Cung Thừa Phong đổi chủ ý, không đi thảo tràng Thiên Sơn nữa, mà trực tiếp dẹp đường hồi phủ.
Đoàn người đi suốt một ngày đêm, đến KIm Thành, cũng là nơi Nam Cung Thừa Phong vẫn thường đến, khách *** nổi danh nhất trong thành này là “Vân Tập khách ***”, lần nào đến đây hắn cũng ở lại khách *** này, bởi vậy lão bản và bọn tiểu nhị đều là quen biết.
Lập tức bao hết một tiểu viện, an bài thỏa đáng nhân mã, Nam Cung Thừa Phong mới cẩn thận cho người khiên Nộn Thảo vào phòng chữ thiên, lại phân phó Nguyệt Nha Nhi đi mời đại phu nổi danh nhất trong thành.
Đại phu đó cũng là người quen cũ của Nguyệt Nha Nhi, y thuật cực kì cao minh. Vừa nghe Nguyệt Nha Nhi nói ái nhân của Nam Cung Thừa Phong bị thương, không ói hai lời lập tức xách hòm thuốc theo tới.
Phòng của Nam Cung Thừa Phong và Nguyệt Nha Nhi đều ở lầu trên, khai hai người vừa đến, đám tiểu nhị thần thần bí bí tụ lại, nóikhẽ với Nguyệt Nha Nhi: “Ta cũng biết là Tiểu vương gia ái mã như mạng, nhưng lại không nghĩ tới là đã ái đến độ này rồi, lại cùng ăn cùng ở với ngựa, lão thiên a, chẳng lẽ không ngại con ngựa kia dơ bẩn sao? Hắn sẽ không cùng ngựa ngủ chung một giường chứ?”
Nguyệt Nha Nhi khụ khụ hai tiếng, cũng không thể trả lời, chỉ có thể nói: “Ngươi biết cái gì? Con ngựa đó không phải bình thường, là thần mã, ân, về chuyện cùng ngủ, trước đây thật chưa từng phát sinh, nhưng đêm nay thì đúng vậy.”
Tiểu nhị kia kinh hãi nói: “Không thể nào đâu, ta nghe nói ngựa đều là đứng ngủ, cái này… Tiểu vươn gia này muốn đồng sàng cộng chẩm với ngựa, hắn không sợ con ngựa kia ngủ không yên, nửa đêm nhấc chân đạp chết hắn sao? Hơn nữa vạn nhất nửa đêm nó muốn đi tiểu thì biết làm sao? Còn có, nếu nó mộng du nữa? Không phải là sẽ đem Tiểu vương gia đạp chết sao?”
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm ngươi làm gì hỏi nhiều thứ như vậy, không nhịn được nói: “Nói bậy bạ gì đó? Ta đã nói nó là thần mã, làm sao có thể có mấy thói quen hạ cấp đó?” Nói xong nghĩ thầm điều này cũng không sai, Nộn Thảo là yêu tinh, cũng không khác thần mã lắm a.
Tiểu nhị kia ngượng cười một tiếng, sờ sờ mũi nói: “Ta đây không phải vì quan tâm Tiểu vương gia sao? Vạn nhất hắn bị thương trong khách *** của chúng ta, chúng ta làm sao gánh nổi.” Nói xong đưa Nguyệt Nha Nhi cùng đại phu đến trước cửa phòng, rồi lại cười cười quay đi.
Nam Cung Thừa Phong canh giữ bên cạnh Nộn Thảo, sợ người khác thấy một con ngựa nằm trên giường thì hoài nghi, nên buông màn giường xuống. Lúc này nghe tiếng cửa mở, vội vàng xoay người, đón đại phu vào nói: “Lãnh đại phu, ngươi đã tới? Lần này lại làm phiền ngươi, nội tử[vợ, bà xã] vì chuyện của ta mà bị nội thương không nhẹ, ngươi xem thử có thể trị được không?”
“Tiểu vương gia thú thê từ khi nào? Sao ta lại không biết?”
Lãnh Yên cười lớn, hắn tuổi còn trẻ, bởi vậy vẫn nói chuyện ngang hàng với Nam Cung Thừa Phong. vừa nói, vừa ngồi xuống bên giường.
Nam Cung Thừa Phong cũng cười nói: “Không có, đây chỉ mới là hứa hôn? Hôn lễ chờ khi về phủ mới cử hành, đến lúc đó chắc chắn Lãnh đại phu sẽ nhận được thiếp mời.”
Lãnh Yên cười nói: “Vậy cũng không dám, ta chỉ là kẻ bình dân, không dám trèo cao.” Nói xong giương mắt nhìn vào trong màn, tuy rằng thấy không rõ lăm, nhưng vẫn cảm thấy người trong màn hình thể quá lớn, nghĩ thầm Tiểu vương gia này lại thú một vị phu nhân lực lưỡng như thế, thì ra hắn thích loại này, hơi có chút bất ngờ. Vì vậy nói: “Xin phu nhân đưa tay ra, để ta giúp ngươi bắt mạch.”, vừa nói vừa lấy ra một sợi tơ đỏ.
Qua một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Lãnh Yên nói thêm một lần, lại nghe Nam Cung Thừa Phong ôn nhi nói với người tỏng màn: “Nộn Thảo, không sao, Lãnh đại phu không phải người ngoài, ngươi đưa một chân ra cho hắn xem.”
Lãnh Yên liếc mắt nhìn Nam Cung Thừa Phong, thầm nghĩ: chân? Tiểu vương gia này lại gọi tay vợ hắn như thế? Quả nhiên là ái mã thành si, ai làm phu nhân của hắn cũng thật xui xẻo. Vừa nghĩ, đã thấy màn giường lay động vài cái, sau đó từ bên trong một cái móng ngựa vươn ra.
Lãnh Yên hét to một tiếng “A”, đứng dậy lui vào bước, chỉ vào cái móng ngựa hỏi Nam Cung Thừa Phong: “Đây… đây là tay ngọc của phu nhân sao? Sao lại… sao lại phát triển thành hình cái móng ngựa?” Không đợi nói xong, cái chân kia đột nhiên thu lại, đại khái có lẽ người bên trong cũng xấu hổ.
Nam Cung Thừa Phong lườm một cái nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Bảo Nộn Thảo vươn một chân ra, ngươi ngạc nhiên cái gì?” Nói xong xốc màn giường lên, nói với Lãnh Yên: “Hiện tại ngươi rõ ràng chưa? Nộn Thảo là một con ngựa, không phải người, bớt nói nhảm, mau xem thương thế cho hắn, ta gấp đến độ không còn biện pháp rồi.”
Lãnh Yên chán nản, sắc mặt biến đổi vài lần, phất tay nói: “Nam Cung Thừa Phong, ngươi thực sự là không có thuốc chữa nữa rồi, lại muốn thành thân với một con ngựa, có phải ngươi thấy Hoàng thượng cùng Thái hậu tốt với ngươi quá, cho nên muốn tìm cớ cho bọn họ làm thịt ngươi không a?” Sau đó xoay người sang chỗ khác nói: “Xin lỗi, ngươi muốn điên thì tự mình điên đi, ta không phải thú y. Nguyệt Nha Nhi, trên sườn núi cách mười dặm phía thành đông có một vị thú y, có người nói y thuật cực kì cao minh, trâu ngựa gà vịt ở đây bị bệnh đều được đưa đến cho hắn trị, chỉ cần chưa hết cách, hắn đều có thể chữa cho hảo, tiền xem bệnh cũng ít hơn ta.”
Nam Cung Thừa Phong vội vàng kéo hắn nói: “Chuyện đến nước này, ta cũng không gạt ngươi nữa, Nộn Thảo là một yêu tinh, vài ngày trước bị một đạo sĩ thúi đánh ra nguyên hình, còn bị trọng thương, ngay cả năng lực khôi phục hình người cũng không còn. Ân, ngươi nói chuyện này nên tùm ngươi hay tìm thú y?”
Lãnh Yên nghi hoặc liếc hắn một cái, Nam Cung Thừa Phong rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đem sự tình kể ra toàn bộ.
Lãnh Yên coi như là một dị nhân, biết chân tướng rồi cũng không quá ngạc nhiên chỉ là khó xử nói: “Đây thật là làm khó ta, trước nay vốn là người tìm nhân y thú tìm thú y, yêu tinh vậy phải tìm y nào a? Quên đi, để ta thử xem.”
Nam Cung Thừa Phong cười nói: “Cứ như âậy đi, thương tích đạo sĩ kia làm ra, thú y cũng chưa chắc trị được.”
Lãnh Yên tiến đến, trừng cái móng ngựa của Nộn Thảo một lát, khụ khụ hai tiếng nói: “Nộn Thảo, ngươi nói ho ta biết mạch động ở đâu a? Ta không rõ lắm cấu tạo cơ thể ngựa, thực sự không biết làm sao hạ thủ.”
Trên mặt Nộn Thảo hiện lên một tia đỏ ửng, Lãnh Yên quay đầu nói với Nam Cung Thừa Phong: “Đừng nói, tiểu yêu tinh này của ngươi sắc mặt thật trắng, xấu hổ rồi lại rất động nhân.”
Nam Cung Thừa Phong đảo mắt:”Ta van ngươi, đó là lông trắng, không phải sắc mặt có được không? Ngay cả chút thường thức như vậy cũng không biết? Ngươi cũng quá kém.”
Lãnh Yên không để ý tới Nam Cung Thừa Phong châm chọc, mắt thấy Nộn Thảo không chịu chỉ ra mạch đập ở đâu, đoán Nộn Thảo tám phần mười là không biết. Đành phải tự mình động thủ, cầm móng của Nộn Thảo sờ tới sờ lui, cũng may bốn chân của Nộn Thảo lông đen bóng, một chút cũng không bẩn, bằng không Lãnh Yên ái khiết đã dứt khoát phất áo bỏ đi rồi.
Sờ soạng hồi lâu còn chưa mò ra, Nam Cung Thừa Phong bắt đầu nghi ngờ nhìn hắn, bĩu môi nói: “Này, không phải là ngươi đang ăn đậu hủ Nộn Thảo nhà ta chứ?”
Lãnh Yên nổi giận, oán hận nói: “Ngươi xem ta là loại hạ cấp nào, nếu là một tuyệt sắc giai nhân, nói ta ăn đậu hũ còn nghe được, một con ngựa, ta ăn đậu hũ cái rắm a.”
Một hồi lâu cuối cùng cũng cùng tìm được mạch, đừng nói, mặc dù là thân ngựa, nhưng vì Nộn Thảo đã thành yêu, cho nên mạch đập cũng không khác người thường lắm.
Lãnh Yên bắt mạch một lúc, mới thản nhiên nói: “Bị chút nội thương, điều trị một chút là được rồi, hắn thoạt nhìn cũng không phải dễ chọc, đạo sĩ kia không giết hắn, có lẽ cũng vì đã trọng thương, cho nên không giết được hắn.”
Nộn Thảo rụt rụt cổ lại một chút, chầm chậm nói: “Ta… ta là không còn cách nào, đạo sĩ đó đến bức ta, muốn giết ta, ta chỉ có thể triệu hồi Mã Tào[chuồng ngựa], cùng hắn đánh một hồi, sau đó ta bị đánh về nguyên hhình, nhưng hắn cũng bị trọng thương.”
Hắn nói xong, Lãnh Yên cùng Nam Cung Thừa Phong đều hiếu kì hỏi: “Mã Tào là ai?”
“Chính là… chính là phi kiếm của ta, ta tự mình luyện, Ngưu ca ca bảo ta tự đặt tên cho phi kiếm, ta gọi nó là Mã Tào.”
Nộn Thảo nói xong, Nam Cung Thừa Phong cùng Lãnh Yên suýt nữa ngã úp mặt, nghĩ thầm mã yêu này soa lại thành thật như vậy, phi kiếm lại đặt tên là Mã Tào, đây… đây cũng quá khó nghe rồi a.
Lãnh Yên viết đơn thuốc, Nguyệt Nha Nhi liền đi bốc thuốc, Nam Cung Thừa Phong thấy Nộn Thảo ngủ, nên cùng Lãnh Yên nói chút chuyện phiếm. Nghe ý hắn nói, tựa hồ không muốn ở chỗ này, hình như có cừu gia vào thành tìm hắn, cho nên Nam Cung Thừa Phong liền thừa cơ mời Lãnh Yên về phủ làm đại phu, nguyên nhân là hắn hào hiệp, hơn nữa sau này Nộn Thảo có bệnh, vạn nhất lại khôi phục nguyên hình thì không cần phải đi tìm người khác, bằng không lại phải lừa gạt người khác, còn phải trả tiền giữ bí mật.
Lãnh Yên vui vẻ đồng ý, quay về thu thập một chút, sau đó liền theo Nam Cung Thừa Phong lên đường. Đi vài ngày, đã trở lại Vương phủ.
Thương thế Nộn Thảo đã trị gần khỏi hẳn, thế nhưng vẫn không khôi phục hình người.
Nam Cung Thừa Phong ngực gấp a, lo lắng qua rồi, dục hỏa lại bắt đầu bốc lên, chỉ có điều mỗi ngày nhìm con ngựa trắng nằm bên cạnh, làm sao cũng không dậy nổi hứng thú, dù sao hắn cũng không có sở thích nhân thú tố ái.
Hắn ngày cầu đêm mong, cầu mong cho Nộn Thảo mau mau khôi phục hình người, sau đó lập tức có thể lao lên giường ăn sạch sẽ rồi.
Sáng suy nghĩ đêm liền nằm mộng, đêm hôm đó, hắn nằm mơ thấy mình và Nộn Thảo cùng ân ái trên giường, mặc dù là mộng, nhưng cũng khiến Nam Cung Thừa Phong hưng phấn một trận, đến lúc mở mắt ra, liền cảm thấy hai chân một mảnh dính dính ướt ướt, nhưng vật lớn kia vẫn chưa an phận. Chuyện này cũng không thê trách hắn, từ lúc quen biết Nộn Thảo, Nghiễm Trạch Tiểu Vương gia đã cấm dục hơn một tháng rồi.
Còn đang ca thán mình mệnh khổ, chợt nghe một thanh âm mềm mại êm tai nói: “Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?”
Hắn nhìn lại, liền thấy Nộn Thảo mở một đôi mắt to đen lay láy nhìn hắn, đôi môi non hồng khép khép mở mở… Chờ một chút, đôi môi non hồng? Nam Cung Thừa Phong giật mình một cái, dụi mắt tập trung nhìn lại, hắn suýt nữa cười ha ha, nghĩ thầm trời không quên ta a, rốt cuộc ngay trước khi ta chết nghẹn Nộn Thảo đã khôi phục hình người. Không nói hai lời liền lập tức lao tới.
Hắn cười làm tóc gáy trên người Nộn Thảo đều dựng đứng lên, run run hỏi: “Chủ… chủ nhân, vì sao… vì sao ánh mắt của ngươi nhìn thật giống con… con chồn trộm được gà trên núi bên cạnh… A, chủ nhân, ngươi… ngươi sao lại lột của ta… A, hảo dương…”
Nguyệt Nha Nhi ngủ sát vách nghe thấy động tĩnh trong phòng, lăn lông lốc dậy, kéo theo quần áo chạy vội ra ngoài, lớn tiếng hô: “Gia, ngươi… ngươi nhịn thêm một chút nữa đi, chờ thêm mấy ngày nữa là Nộn Thảo có thể khôi phục hình người rồi, chuyện… chuyện đó cùng làm với một con ngựa, khó coi lắm… A… ” Hét thảm một tiếng, Nguyệt Nha Nhi đáng thương bị đá ra cửa, sau lưng hắn là tiếng gầm giận dữ của Nam Cung Thừa Phong: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nộn Thảo khôi phục hình người rồi, dám phá hư chuyện tốt của ta, ngày mai sẽ đem ngươi tặng cho Dạ Hiên.”
Nguyệt Nha Nhi dang hai tay hai chân nằm thành hình chữ đại[大] trong sân, hai mắt rưng rưng, câu cuối cùng nói được trước khi ngất xĩu là: “Ô ô ô, ta… ta không biết Nộn Thảo khôi phục hình người rồi a, cái… cái đó sao vừa nói khôi phục đã khôi phục rồi a? Ô ô ô…”
Ngày hôm sau, hai người tựa vào nhau ngủ lần lượt mở mắt ra, da thịt trần trụi cọ sát, làm Nộn Thảo kinh hô một tiếng, mặt đỏ ửng, tiếp theo liền trốn vào trong cái ổ chăn.
Nam Cung Thừa Phong cười hắc hắc, xốc chăn của Nộn Thảo lên: “Được rồi, còn xấu hổ cái gì a, đã bị ta ăn trọn rồi, từ nay về sau chúng ta là phu thê, Nộn Thảo a, mấy ngày này ta sẽ chuẩn bị lễ thành thân, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, tránh cho gặp phải tên đại sĩ thúi kia, hắn lại muốn thương tổn ngươi. Đợi Dạ Hiên đem được pháp bảo từ chỗ Quốc sư về rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại chiêu cáo với thiên hạ quan hệ của ta và ngươi.”
“Thành… thành thân?” Nộn Thảo rụt cổ: “Thế nhưng chủ nhân, chúng ta… chúng ta không thể thành thân, ta… ta là yêu tinh, nếu như… nếu như hành phòng[sinh hoạt vợ chồng] rồi, sẽ không thể phi tiên, hơn nữa… lại có thể mang thai, cái… cái này rất xấu hổ, cho nên ta… ta… ta không muốn thành thân, không muốn cùng chủ nhân hành phòng, chúng ta cứ làm chuyện thú vị như tối qua thôi không được sao?”
Mã yêu đáng thương vì tính cách ngoan ngoãn, cho nên những khi xem tiểu thuyết đến đoạn ngại ngùng, đều vội vã lật nhanh qua, cho nên ngay cả hấp thụ tinh nguyên là gì hắn cũng không biết, càng không cần nói tới cái gì gọi là hành phòng.
Thấy Nam Cung Thừa Phong trừng lớn hai mắt, Nộn Thảo không biết mình nói sai chỗ nào, vội vã khẩn trương nói: “Kỳ thực… kỳ thực ta… ta cũng có thể không phi tiên, ta… ta thích chủ nhân, ta nguyện ý ở cùng một chỗ với chủ nhân, thế nhưng… thế nhưng hành phòng rồi thực sự sẽ mang thai, ta… ta có chút sợ, cho nên chúng ta không hành phòng có được không?” Hắn chờ mong nhìn Nam Cung Thừa Phong, trông mong đối phương gật đầu.
“Thế… thế nhưng… chuyện tối hôm qua chúng ta làm mà ngươi nói rằng rất thú vị, là hành phòng a.”
Nam Cung Thừa Phong hít một hơi thật sâu, tiểu mã yêu ngốc ngốc đáng thương của hắn a, vậy mà lại không biết hành phòng là chuyện gì.
Có điều hiện tại chuyện hắn muốn biết không phải như vậy: “Nộn Thảo, ngươi nói ngươi hành phòng rồi sẽ mang thai, đây… đây là chuyện gì? Là… là ngươi sinh hài tử, hay là ta sinh?” Ngoan ngoan, cái này nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu như là Nộn Thảo sinh, vậy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn, nhưng nếu là mình sinh, nương a, quá kinh khủng rồi. Tuy rằng… tuy rằng tinh nguyên là mình bắn vào trong Nộn Thảo, nhưn đối phương là yêu tinh, cái gì cũng có thể xảy ra a.
“Đương nhiên… đương nhiên là ta sinh a, ta là yêu tinh, ngươi đâu phải.” Nộn Thảo bắt đầu lăn vòng vòng trên giường, còn thiếu chút nữa là khóc ra: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta thụ thai rồi làm sao bây giờ? Chủ nhân, ta…ta không muốn a, ta… ta trước đây đã thấy một con ngựa mẹ vì sinh ngựa con mà chết. Oa oa oa, chủ nhân, ta không muốn chết, ta không muốn rời xa chủ nhân, ta không phi tiên nữa còn không được sao? Oa oa oa…”
Nam Cung Thừa Phong vội vàng ôm lấy Nộn Thảo, cố sức trấn an hắn, sau đó lại cẩn thận hỏi han: “Cái kia, Nộn Thảo nếu như thụ thai, sẽ sinh ra ngựa con hay sinh ra hài tử?”
Cái này phải lưu tâm một chút, sinh ra ngựa con có chút không được bình thường, tuy rằng ngựa con của mã yêu cùng một người anh tuấn cao to uy vũ bất phàm như mình sinh ra nhất định sẽ thần tuấn phi phàm, thế nhưng… thế nhưng vẫn không bằng hài tử.
“Ta đang hình người, đương nhiên sinh ra bảo bảo cũng là hình người rồi.” Nộn Thảo nước mắt lưng tròng nói: “Chủ nhân, ta… ta không muốn sinh bảo bảo, ta sợ chết, ta không muốn sinh bảo bảo… “
Nam Cung Thừa Phong vội vàng dỗ dành: “Hảo hảo hảo, chúng ta không cần hài tử, cùng lắm thì sau này khi hành phòng chúng ta dùng biện pháp nào đó…” Ngoài miệng hắn thì nói như vậy, trong lòng lại lo lắng, thầm nghĩ làm cái này có thể dùng biện pháp gì a, nếu như thật có biện pháp tránh, nữ nhân còn sinh nhiều hài tử như vậy sao a.
“Ân, sau này nhất định phải dùng biện pháp nga, mỗi lần làm xong, ngươi… ngươi lấy cái đó ra rồi mới bắn, dù sao cũng không thể để tinh nguyên lại bên trong ta.” Nộn Thảo trịnh trọng nói.
Nam Cung Thừa Phong nào có lý lẽ phản bác, liên tục gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Cứ như vậy qua vài ngày, Nam Cung Dạ Hiên từ Hoàng thành trở về, đưa mấy thứ Nam Cung Thừa Phong cần cho hắn, đồng thời nói cho hắn cách dùng pháp bảo, sau đó nói: “Quốc sư nói, mấy pháp bảo này không lấy mạng người, thế nhưng đạo sĩ dù pháp lực cao cường tới đâu cũng phải chịu thua, mất hết pháp lực, trừ phi hắn là đạo sĩ đã sắp phi tiên, cho nên Đường ca, ngươi cứ yên tâm dùng đi.” Nói xong lại lẩm bẩm: “Ân, ta cảm thấy rất kì quái, Quốc sư vừa nghe ta kể chuyện của ngươi, lập tức căm phẫn, theo lý mà nói, đạo sĩ và hắn coi như là người cùng đường a, hắn đâu cần phải tức giận như thế, còn nói cái gì mà lũ bại hoại thích xen vào chuyện người khác, chia rẻ uyên ương, nhất định phải hung hăng trừng phạt.” Hắn bỗng nhiên kề sát vào tai Nam Cung Thừa Phong nói nhỏ: “Đường ca, ngươi nói, Quốc sư có khi nào là thích con gà trống tinh trong phủ hắn rồi không?”
Nộn Thảo không ở gần đó, nếu ở bên cạnh, nghe được ba chữ gà trống tinh, nhất định sẽ bắt Nam Cung Thừa Phong đưa vào kinh nhận người thân.
Nam Cung Thừa Phong thì sau khi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên âm trầm cười trộm, nói: “Thật tốt quá, nếu Quốc sư cũng thích yêu tinh, vậy chuyện của ta và Nộn Thảo sẽ là nước chảy thành sông rồi, hắn nhất định sẽ nói tốt cho Nộn Thảo nhà ta trước mặt Hoàng huynh và Thái hậu.” Hắn vừa nói vừa giở một quyển hoàng lịch ra trước mặt Nam Cung Dạ Hiên: “Ngươi xem xem, ba tháng sau là ngày đại cát tốt nhất trong năm, ta dự định ngày đó cùng Nộn Thảo thành thân, ngươi thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một nha đầu chạy đến, kinh hoảng nói: “Không hay rồi Vương gia, Nộn Thảo… Nộn Thảo vừa nãy ra chuồng ngựa trộm cỏ khô, kết quả không biết trong chuồng ngựa có thứ gì, hắn… hắn nôn đến thiên hôn địa ám, không biết có phải trúng độc không.”
Sắc mặt Nam Cung Thừa Phong đại biến, đứng lên chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa mắng nha đầu kia: “Ngươi mau đi tìm Lãnh Yên a, bảo hắn qua xem Nộn Thảo, làm sao ăn cỏ lại sinh bệnh chứ?”
Nam Cung Dạ Hiên đi bên cạnh hắn, buồn bực nói: “Ta nói Đường ca, trong ấn tượng của ta, Nghiễm Trạch Vương phủ của ngươi là tiền vàng nứt vách đổ tường, thế nào, lẽ nào ta đã nghĩ sai rồi? Ngươi ngay cả chút cỏ khô cũng tiếc không cho Nộn Thảo? Làm hắn phải đi ăn vụng, lão thiên a… đây… đây cũng quá quá đáng rồi?”
“Ngươi biết cái gì? Nộn Thảo thích ăn cây cỏ, không chịu ăn thức ăn của người bình thường, ta… trên bàn cơm của ta hằng ngày đều có một mâm cỏ xanh cho hắn rồi, hắn còn thấy thiếu, cho nên ta không có biện pháp, để hắn mau chóng thích ứng với cuộc sống của nhân loại, ta mới phải ra hạ sách này, không cho hắn ăn cỏ.”
Hai huynh đệ vừa đi vừa nói, lúc này Lãnh Yên cũng chạy tới, vội la lên: “Sao như sắp ngất đi vậy, nôn đến như vậy sao? Mau đưa vào phòng, để ta chẩn bệnh.”
Nộn Thảo yếu ớt nhìn về phía Nam Cung Thừa Phong, hai mắt rưng rưng nói: “Có thể là tên đạo sĩ kia hạ thứ gì vào cơ thể ta, hôm nay phát tác, ta… ta khó chịu đến chết rồi, chủ nhân, ta… ta có thể không bao giờ… có thể ở cùng một chỗ với ngươi nữa, oa oa oa, ta… ta đột nhiên rất sợ, ta sợ phải rời xa chủ nhân…”
Nam Cung Thừa Phong nắm tay Nộn Thảo, vừa theo hạ nhân bước nhanh tới vừa thâm tình nói: “Yên tâm đi Nộn Thảo, không có việc gì, có dù có chuyện, bất luận ngươi đi đâu, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta đều đi cùng ngươi, cho nên không cần sợ, a…” Hắn nói xong, liền nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lãnh Yên, hạ giọng hỏi tội: “Uy, ngươi không phải đã nói sẽ không có việc gì sao? Sao hôm nay lại như vậy?”
“Tất cả chờ vào phòng rồi nói có được không?”
Lãnh Yên cũng thấy kì quái, thầm nghĩ không đúng a, trước đây lúc chẩn bệnh hoàn toàn không thấy dấu hiệu của chuyện này a, thứ gì lại có thể lợi hại như vậy, vừa đi vừa nghi hoặc.
Vào phòng, Nam Cung Thừa Phong đỡ Nộn Thảo nằm xuống giường, Lãnh Yên chăm chú bắt mạch, sau đó thân thể hắn đột nhiên chấn động, sắc mặt đại biến, hai mắt bắn ra tia nhìn ‘không thể tin nổi’.
Nam Cung Thừa Phong trong chốc lát tâm trầm xuống, gào lên một tiếng, phẫn nộ nói: “Đạo sĩ thối chết tiệt, ta muốn làm thịt hắn, ta nhất định phải làm thịt hắn…”
Chưa kịp gào xong, đã bị Lãnh Yên kéo ngồi xuống, hừ một tiếng nói: “Ngươi làm thịt ai đó? Muốn làm thịt vậy tự làm thịt mình trước đi.” Sau đó lại tiếp tục để tay trên cổ tay Nộn Thảo, lại chăm chú bắt mạch một hồi, sau đó trên mặt hắn lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, quay sang nói với những hạ nhân khác: “Các ngươi đều đi xuống đi, ta và Vương gia có chuyện nói.”
Hạ nhân tất cả đều lui ra, Lãnh Yên nhìn Nam Cung Thừa Phong, nhún nhún vai nói: “Vương gia, ta… ta thực sự là phải chúc mừng ngươi hay nên… Ai, nói thế nào đây, chuyện này thật là quá khó tin rồi, ta chỉ e ngươi không chấp nhận nổi, hãy nghe ta nói…”
Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong bỗng nhiên nhớ tới những điều trước đây Nộn Thảo đã nói, không khỏi buột miệng thốt ra: “Nộn Thảo hắn… hắn không phải là mang thai chứ?”
Lãnh Yên kinh hãi nói: “Di, làm sao ngươi biết? Rõ ràng là hỉ mạch, ta còn không thể tin được, ngươi lại biết.” Nói xong, chợt thấy tay áo bị người kéo, nhìn lại, chỉ thấy Nộn Thảo ngọ ngoạy đứng lên, hai mắt lất phất nước, kinh ngạc nói: “Không… không có khả năng là sinh bảo bảo…” Hắn lại bò đến bên người Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân… chủ nhân không phải mỗi lần ngươi đều… đều bắn bên ngoài sao? Ngươi đã nói chúng ta không có tiểu bảo bảo mà.”
Nam Cung Thừa Phong xấu hổ, dù là da mặt dày như hắn, chuyện tình ái bị Nộn Thảo nhắc đến trước mặt Lãnh Yên, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mã yêu lại ngây thơ thuần khiết đến lợi hại, căn bản không biết mình nói có bao nhiêu trắng trợn.
Lãnh Yên cũng chỉ có thể ho khan vài tiếng, giả vờ không nghe thấy gì quay sang hướng khác, ha ha cười nói: “Vương gia, ngươi và Nộn Thảo chậm rãi nói đi, ta ra ngoài trước.”
Nam Cung Thừa Phong vội vã đỡ Nộn Thảo, cười nói: “Nộn Thảo không cần lo lắng, tuy rằng mỗi lần làm ta đều bắn bên ngoài, thế nhưng ngươi chắc còn nhớ chứ, lần đầu chúng ta làm không có dùng biện pháp gì, hay chính là lần đó, trong bụng ngươi đã có tiểu bảo bảo rồi.” Hắn vuốt ve cái bụng nhỏ trắng như tuyết của Nộn Thảo, say sưa nói: “Nộn Thảo, ngươi không vui sao? Ở đây, là cốt nhục của gta và ngươi, là tiểu sinh mệnh do hai chúng ta kết hợp sinh ra, nó nhỏ như vậy, cần chúng ta che chở cho nó, nó ở trong bụng ngươi, là rất vui vẻ rất yên lòng, nghĩ thầm đây là mụ mụ của ta, còn người bên ngoài đang nói kia là ba ba của ta, Nộn Thảo, ngươi nghĩ đến cảnh tượng đó, không cảm thấy vui mừng sao?”
Nộn Thảo nghi hoặc nhìn Nam Cung Thừa Phong: “Thế nhưng… thế nhưng bảo bảo bây giờ còn chưa thành hình mà? Nó hẳn là không biết được nhiều thứ như vậy đúng không?”
Hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong lập tức không nói được nữa, khi nãy hắn chỉ là muốn khơi dậy yêu thương của Nộn Thảo đối với tiểu sinh mệnh này cho nên ăn nói lung tung, bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, cũng đúng, còn chưa được hai tháng, có khi còn chưa thành hình, càng không cần nói đến tư tưởng suy nghĩ gì đó.
“Ân, cũng không biết lúc ngươi áp trên người ta, có đè đến bảo bảo không.” Nộn Thảo vuốt ve cái bụng nhỏ, mã yêu thiên tính thiện lương thoáng cái đã bị Nam Cung Thừa Phong tác động, lập tức lo lắng cho bảo bảo, hắn kéo kéo tay áo Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân, sau này chúng ta không nên hành phòng nữa, sẽ đè đến bảo bảo.”
“A?” Nam Cung Thừa Phong trong lòng nghĩ không phải chứ? Còn chưa đến ba tháng mà, quyền lợi của ta đã bị tước đoạt? Vì vậy vội vàng nói Nộn Thảo không cần khẩn trương như vậy, kỳ thực còn có thể dùng những tư thế không đè đến bảo bảo, không ngờ Nộn Thảo lại kiên quyết không chịu, nói cái gì mặc dù không đè đến, nhưngg cái thứ vừa to vừa dài gì đó cũng sẽ đâm trúng bảo bảo, làm gì cũng không chịu cho Nam Cung Thừa Phong đụng tới mình nữa.
Nam Cung Thừa Phong lúc này rốt cuộc gặp tội, vì con của mình, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng mỗi ngày đối diện Nộn Thảo mình yêu thương, mùi vị nhìn được mà ăn không được là thống khổ biết bao nhiêu a. Hiện tại một lòng hắn đều đặt hết lên người Nộn Thảo, nữ nhân dung mạo tuyệt đẹp cũng câu không ra được nửa điểm hứng thú, Nam Cung Thừa Phong hận, một bụng oán khí toàn bộ phát tiết lên đầu cổ nhân: hừ hừ, là tên hỗn đản nào nói thê không bằng thiếp thiếp không bằng kỹ kỹ không bằng trộm trộm không bằng trộm không được, lại nói cái gì lão bà mang thai hài tử là thật tốt, a phi, toàn bộ là cẩu thí, nói xàm, vì sao một lòng ta chỉ ở trên người Nộn Thảo, nhìn ai cũng không hứng thú lên được?
Đoàn người đi suốt một ngày đêm, đến KIm Thành, cũng là nơi Nam Cung Thừa Phong vẫn thường đến, khách *** nổi danh nhất trong thành này là “Vân Tập khách ***”, lần nào đến đây hắn cũng ở lại khách *** này, bởi vậy lão bản và bọn tiểu nhị đều là quen biết.
Lập tức bao hết một tiểu viện, an bài thỏa đáng nhân mã, Nam Cung Thừa Phong mới cẩn thận cho người khiên Nộn Thảo vào phòng chữ thiên, lại phân phó Nguyệt Nha Nhi đi mời đại phu nổi danh nhất trong thành.
Đại phu đó cũng là người quen cũ của Nguyệt Nha Nhi, y thuật cực kì cao minh. Vừa nghe Nguyệt Nha Nhi nói ái nhân của Nam Cung Thừa Phong bị thương, không ói hai lời lập tức xách hòm thuốc theo tới.
Phòng của Nam Cung Thừa Phong và Nguyệt Nha Nhi đều ở lầu trên, khai hai người vừa đến, đám tiểu nhị thần thần bí bí tụ lại, nóikhẽ với Nguyệt Nha Nhi: “Ta cũng biết là Tiểu vương gia ái mã như mạng, nhưng lại không nghĩ tới là đã ái đến độ này rồi, lại cùng ăn cùng ở với ngựa, lão thiên a, chẳng lẽ không ngại con ngựa kia dơ bẩn sao? Hắn sẽ không cùng ngựa ngủ chung một giường chứ?”
Nguyệt Nha Nhi khụ khụ hai tiếng, cũng không thể trả lời, chỉ có thể nói: “Ngươi biết cái gì? Con ngựa đó không phải bình thường, là thần mã, ân, về chuyện cùng ngủ, trước đây thật chưa từng phát sinh, nhưng đêm nay thì đúng vậy.”
Tiểu nhị kia kinh hãi nói: “Không thể nào đâu, ta nghe nói ngựa đều là đứng ngủ, cái này… Tiểu vươn gia này muốn đồng sàng cộng chẩm với ngựa, hắn không sợ con ngựa kia ngủ không yên, nửa đêm nhấc chân đạp chết hắn sao? Hơn nữa vạn nhất nửa đêm nó muốn đi tiểu thì biết làm sao? Còn có, nếu nó mộng du nữa? Không phải là sẽ đem Tiểu vương gia đạp chết sao?”
Nguyệt Nha Nhi nghĩ thầm ngươi làm gì hỏi nhiều thứ như vậy, không nhịn được nói: “Nói bậy bạ gì đó? Ta đã nói nó là thần mã, làm sao có thể có mấy thói quen hạ cấp đó?” Nói xong nghĩ thầm điều này cũng không sai, Nộn Thảo là yêu tinh, cũng không khác thần mã lắm a.
Tiểu nhị kia ngượng cười một tiếng, sờ sờ mũi nói: “Ta đây không phải vì quan tâm Tiểu vương gia sao? Vạn nhất hắn bị thương trong khách *** của chúng ta, chúng ta làm sao gánh nổi.” Nói xong đưa Nguyệt Nha Nhi cùng đại phu đến trước cửa phòng, rồi lại cười cười quay đi.
Nam Cung Thừa Phong canh giữ bên cạnh Nộn Thảo, sợ người khác thấy một con ngựa nằm trên giường thì hoài nghi, nên buông màn giường xuống. Lúc này nghe tiếng cửa mở, vội vàng xoay người, đón đại phu vào nói: “Lãnh đại phu, ngươi đã tới? Lần này lại làm phiền ngươi, nội tử[vợ, bà xã] vì chuyện của ta mà bị nội thương không nhẹ, ngươi xem thử có thể trị được không?”
“Tiểu vương gia thú thê từ khi nào? Sao ta lại không biết?”
Lãnh Yên cười lớn, hắn tuổi còn trẻ, bởi vậy vẫn nói chuyện ngang hàng với Nam Cung Thừa Phong. vừa nói, vừa ngồi xuống bên giường.
Nam Cung Thừa Phong cũng cười nói: “Không có, đây chỉ mới là hứa hôn? Hôn lễ chờ khi về phủ mới cử hành, đến lúc đó chắc chắn Lãnh đại phu sẽ nhận được thiếp mời.”
Lãnh Yên cười nói: “Vậy cũng không dám, ta chỉ là kẻ bình dân, không dám trèo cao.” Nói xong giương mắt nhìn vào trong màn, tuy rằng thấy không rõ lăm, nhưng vẫn cảm thấy người trong màn hình thể quá lớn, nghĩ thầm Tiểu vương gia này lại thú một vị phu nhân lực lưỡng như thế, thì ra hắn thích loại này, hơi có chút bất ngờ. Vì vậy nói: “Xin phu nhân đưa tay ra, để ta giúp ngươi bắt mạch.”, vừa nói vừa lấy ra một sợi tơ đỏ.
Qua một hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Lãnh Yên nói thêm một lần, lại nghe Nam Cung Thừa Phong ôn nhi nói với người tỏng màn: “Nộn Thảo, không sao, Lãnh đại phu không phải người ngoài, ngươi đưa một chân ra cho hắn xem.”
Lãnh Yên liếc mắt nhìn Nam Cung Thừa Phong, thầm nghĩ: chân? Tiểu vương gia này lại gọi tay vợ hắn như thế? Quả nhiên là ái mã thành si, ai làm phu nhân của hắn cũng thật xui xẻo. Vừa nghĩ, đã thấy màn giường lay động vài cái, sau đó từ bên trong một cái móng ngựa vươn ra.
Lãnh Yên hét to một tiếng “A”, đứng dậy lui vào bước, chỉ vào cái móng ngựa hỏi Nam Cung Thừa Phong: “Đây… đây là tay ngọc của phu nhân sao? Sao lại… sao lại phát triển thành hình cái móng ngựa?” Không đợi nói xong, cái chân kia đột nhiên thu lại, đại khái có lẽ người bên trong cũng xấu hổ.
Nam Cung Thừa Phong lườm một cái nói: “Ta không phải đã nói rồi sao? Bảo Nộn Thảo vươn một chân ra, ngươi ngạc nhiên cái gì?” Nói xong xốc màn giường lên, nói với Lãnh Yên: “Hiện tại ngươi rõ ràng chưa? Nộn Thảo là một con ngựa, không phải người, bớt nói nhảm, mau xem thương thế cho hắn, ta gấp đến độ không còn biện pháp rồi.”
Lãnh Yên chán nản, sắc mặt biến đổi vài lần, phất tay nói: “Nam Cung Thừa Phong, ngươi thực sự là không có thuốc chữa nữa rồi, lại muốn thành thân với một con ngựa, có phải ngươi thấy Hoàng thượng cùng Thái hậu tốt với ngươi quá, cho nên muốn tìm cớ cho bọn họ làm thịt ngươi không a?” Sau đó xoay người sang chỗ khác nói: “Xin lỗi, ngươi muốn điên thì tự mình điên đi, ta không phải thú y. Nguyệt Nha Nhi, trên sườn núi cách mười dặm phía thành đông có một vị thú y, có người nói y thuật cực kì cao minh, trâu ngựa gà vịt ở đây bị bệnh đều được đưa đến cho hắn trị, chỉ cần chưa hết cách, hắn đều có thể chữa cho hảo, tiền xem bệnh cũng ít hơn ta.”
Nam Cung Thừa Phong vội vàng kéo hắn nói: “Chuyện đến nước này, ta cũng không gạt ngươi nữa, Nộn Thảo là một yêu tinh, vài ngày trước bị một đạo sĩ thúi đánh ra nguyên hình, còn bị trọng thương, ngay cả năng lực khôi phục hình người cũng không còn. Ân, ngươi nói chuyện này nên tùm ngươi hay tìm thú y?”
Lãnh Yên nghi hoặc liếc hắn một cái, Nam Cung Thừa Phong rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đem sự tình kể ra toàn bộ.
Lãnh Yên coi như là một dị nhân, biết chân tướng rồi cũng không quá ngạc nhiên chỉ là khó xử nói: “Đây thật là làm khó ta, trước nay vốn là người tìm nhân y thú tìm thú y, yêu tinh vậy phải tìm y nào a? Quên đi, để ta thử xem.”
Nam Cung Thừa Phong cười nói: “Cứ như âậy đi, thương tích đạo sĩ kia làm ra, thú y cũng chưa chắc trị được.”
Lãnh Yên tiến đến, trừng cái móng ngựa của Nộn Thảo một lát, khụ khụ hai tiếng nói: “Nộn Thảo, ngươi nói ho ta biết mạch động ở đâu a? Ta không rõ lắm cấu tạo cơ thể ngựa, thực sự không biết làm sao hạ thủ.”
Trên mặt Nộn Thảo hiện lên một tia đỏ ửng, Lãnh Yên quay đầu nói với Nam Cung Thừa Phong: “Đừng nói, tiểu yêu tinh này của ngươi sắc mặt thật trắng, xấu hổ rồi lại rất động nhân.”
Nam Cung Thừa Phong đảo mắt:”Ta van ngươi, đó là lông trắng, không phải sắc mặt có được không? Ngay cả chút thường thức như vậy cũng không biết? Ngươi cũng quá kém.”
Lãnh Yên không để ý tới Nam Cung Thừa Phong châm chọc, mắt thấy Nộn Thảo không chịu chỉ ra mạch đập ở đâu, đoán Nộn Thảo tám phần mười là không biết. Đành phải tự mình động thủ, cầm móng của Nộn Thảo sờ tới sờ lui, cũng may bốn chân của Nộn Thảo lông đen bóng, một chút cũng không bẩn, bằng không Lãnh Yên ái khiết đã dứt khoát phất áo bỏ đi rồi.
Sờ soạng hồi lâu còn chưa mò ra, Nam Cung Thừa Phong bắt đầu nghi ngờ nhìn hắn, bĩu môi nói: “Này, không phải là ngươi đang ăn đậu hủ Nộn Thảo nhà ta chứ?”
Lãnh Yên nổi giận, oán hận nói: “Ngươi xem ta là loại hạ cấp nào, nếu là một tuyệt sắc giai nhân, nói ta ăn đậu hũ còn nghe được, một con ngựa, ta ăn đậu hũ cái rắm a.”
Một hồi lâu cuối cùng cũng cùng tìm được mạch, đừng nói, mặc dù là thân ngựa, nhưng vì Nộn Thảo đã thành yêu, cho nên mạch đập cũng không khác người thường lắm.
Lãnh Yên bắt mạch một lúc, mới thản nhiên nói: “Bị chút nội thương, điều trị một chút là được rồi, hắn thoạt nhìn cũng không phải dễ chọc, đạo sĩ kia không giết hắn, có lẽ cũng vì đã trọng thương, cho nên không giết được hắn.”
Nộn Thảo rụt rụt cổ lại một chút, chầm chậm nói: “Ta… ta là không còn cách nào, đạo sĩ đó đến bức ta, muốn giết ta, ta chỉ có thể triệu hồi Mã Tào[chuồng ngựa], cùng hắn đánh một hồi, sau đó ta bị đánh về nguyên hhình, nhưng hắn cũng bị trọng thương.”
Hắn nói xong, Lãnh Yên cùng Nam Cung Thừa Phong đều hiếu kì hỏi: “Mã Tào là ai?”
“Chính là… chính là phi kiếm của ta, ta tự mình luyện, Ngưu ca ca bảo ta tự đặt tên cho phi kiếm, ta gọi nó là Mã Tào.”
Nộn Thảo nói xong, Nam Cung Thừa Phong cùng Lãnh Yên suýt nữa ngã úp mặt, nghĩ thầm mã yêu này soa lại thành thật như vậy, phi kiếm lại đặt tên là Mã Tào, đây… đây cũng quá khó nghe rồi a.
Lãnh Yên viết đơn thuốc, Nguyệt Nha Nhi liền đi bốc thuốc, Nam Cung Thừa Phong thấy Nộn Thảo ngủ, nên cùng Lãnh Yên nói chút chuyện phiếm. Nghe ý hắn nói, tựa hồ không muốn ở chỗ này, hình như có cừu gia vào thành tìm hắn, cho nên Nam Cung Thừa Phong liền thừa cơ mời Lãnh Yên về phủ làm đại phu, nguyên nhân là hắn hào hiệp, hơn nữa sau này Nộn Thảo có bệnh, vạn nhất lại khôi phục nguyên hình thì không cần phải đi tìm người khác, bằng không lại phải lừa gạt người khác, còn phải trả tiền giữ bí mật.
Lãnh Yên vui vẻ đồng ý, quay về thu thập một chút, sau đó liền theo Nam Cung Thừa Phong lên đường. Đi vài ngày, đã trở lại Vương phủ.
Thương thế Nộn Thảo đã trị gần khỏi hẳn, thế nhưng vẫn không khôi phục hình người.
Nam Cung Thừa Phong ngực gấp a, lo lắng qua rồi, dục hỏa lại bắt đầu bốc lên, chỉ có điều mỗi ngày nhìm con ngựa trắng nằm bên cạnh, làm sao cũng không dậy nổi hứng thú, dù sao hắn cũng không có sở thích nhân thú tố ái.
Hắn ngày cầu đêm mong, cầu mong cho Nộn Thảo mau mau khôi phục hình người, sau đó lập tức có thể lao lên giường ăn sạch sẽ rồi.
Sáng suy nghĩ đêm liền nằm mộng, đêm hôm đó, hắn nằm mơ thấy mình và Nộn Thảo cùng ân ái trên giường, mặc dù là mộng, nhưng cũng khiến Nam Cung Thừa Phong hưng phấn một trận, đến lúc mở mắt ra, liền cảm thấy hai chân một mảnh dính dính ướt ướt, nhưng vật lớn kia vẫn chưa an phận. Chuyện này cũng không thê trách hắn, từ lúc quen biết Nộn Thảo, Nghiễm Trạch Tiểu Vương gia đã cấm dục hơn một tháng rồi.
Còn đang ca thán mình mệnh khổ, chợt nghe một thanh âm mềm mại êm tai nói: “Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?”
Hắn nhìn lại, liền thấy Nộn Thảo mở một đôi mắt to đen lay láy nhìn hắn, đôi môi non hồng khép khép mở mở… Chờ một chút, đôi môi non hồng? Nam Cung Thừa Phong giật mình một cái, dụi mắt tập trung nhìn lại, hắn suýt nữa cười ha ha, nghĩ thầm trời không quên ta a, rốt cuộc ngay trước khi ta chết nghẹn Nộn Thảo đã khôi phục hình người. Không nói hai lời liền lập tức lao tới.
Hắn cười làm tóc gáy trên người Nộn Thảo đều dựng đứng lên, run run hỏi: “Chủ… chủ nhân, vì sao… vì sao ánh mắt của ngươi nhìn thật giống con… con chồn trộm được gà trên núi bên cạnh… A, chủ nhân, ngươi… ngươi sao lại lột của ta… A, hảo dương…”
Nguyệt Nha Nhi ngủ sát vách nghe thấy động tĩnh trong phòng, lăn lông lốc dậy, kéo theo quần áo chạy vội ra ngoài, lớn tiếng hô: “Gia, ngươi… ngươi nhịn thêm một chút nữa đi, chờ thêm mấy ngày nữa là Nộn Thảo có thể khôi phục hình người rồi, chuyện… chuyện đó cùng làm với một con ngựa, khó coi lắm… A… ” Hét thảm một tiếng, Nguyệt Nha Nhi đáng thương bị đá ra cửa, sau lưng hắn là tiếng gầm giận dữ của Nam Cung Thừa Phong: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Nộn Thảo khôi phục hình người rồi, dám phá hư chuyện tốt của ta, ngày mai sẽ đem ngươi tặng cho Dạ Hiên.”
Nguyệt Nha Nhi dang hai tay hai chân nằm thành hình chữ đại[大] trong sân, hai mắt rưng rưng, câu cuối cùng nói được trước khi ngất xĩu là: “Ô ô ô, ta… ta không biết Nộn Thảo khôi phục hình người rồi a, cái… cái đó sao vừa nói khôi phục đã khôi phục rồi a? Ô ô ô…”
Ngày hôm sau, hai người tựa vào nhau ngủ lần lượt mở mắt ra, da thịt trần trụi cọ sát, làm Nộn Thảo kinh hô một tiếng, mặt đỏ ửng, tiếp theo liền trốn vào trong cái ổ chăn.
Nam Cung Thừa Phong cười hắc hắc, xốc chăn của Nộn Thảo lên: “Được rồi, còn xấu hổ cái gì a, đã bị ta ăn trọn rồi, từ nay về sau chúng ta là phu thê, Nộn Thảo a, mấy ngày này ta sẽ chuẩn bị lễ thành thân, ngươi ngoan ngoãn ở nhà đừng chạy lung tung, tránh cho gặp phải tên đại sĩ thúi kia, hắn lại muốn thương tổn ngươi. Đợi Dạ Hiên đem được pháp bảo từ chỗ Quốc sư về rồi, chúng ta có thể quang minh chính đại chiêu cáo với thiên hạ quan hệ của ta và ngươi.”
“Thành… thành thân?” Nộn Thảo rụt cổ: “Thế nhưng chủ nhân, chúng ta… chúng ta không thể thành thân, ta… ta là yêu tinh, nếu như… nếu như hành phòng[sinh hoạt vợ chồng] rồi, sẽ không thể phi tiên, hơn nữa… lại có thể mang thai, cái… cái này rất xấu hổ, cho nên ta… ta… ta không muốn thành thân, không muốn cùng chủ nhân hành phòng, chúng ta cứ làm chuyện thú vị như tối qua thôi không được sao?”
Mã yêu đáng thương vì tính cách ngoan ngoãn, cho nên những khi xem tiểu thuyết đến đoạn ngại ngùng, đều vội vã lật nhanh qua, cho nên ngay cả hấp thụ tinh nguyên là gì hắn cũng không biết, càng không cần nói tới cái gì gọi là hành phòng.
Thấy Nam Cung Thừa Phong trừng lớn hai mắt, Nộn Thảo không biết mình nói sai chỗ nào, vội vã khẩn trương nói: “Kỳ thực… kỳ thực ta… ta cũng có thể không phi tiên, ta… ta thích chủ nhân, ta nguyện ý ở cùng một chỗ với chủ nhân, thế nhưng… thế nhưng hành phòng rồi thực sự sẽ mang thai, ta… ta có chút sợ, cho nên chúng ta không hành phòng có được không?” Hắn chờ mong nhìn Nam Cung Thừa Phong, trông mong đối phương gật đầu.
“Thế… thế nhưng… chuyện tối hôm qua chúng ta làm mà ngươi nói rằng rất thú vị, là hành phòng a.”
Nam Cung Thừa Phong hít một hơi thật sâu, tiểu mã yêu ngốc ngốc đáng thương của hắn a, vậy mà lại không biết hành phòng là chuyện gì.
Có điều hiện tại chuyện hắn muốn biết không phải như vậy: “Nộn Thảo, ngươi nói ngươi hành phòng rồi sẽ mang thai, đây… đây là chuyện gì? Là… là ngươi sinh hài tử, hay là ta sinh?” Ngoan ngoan, cái này nhất định phải hỏi rõ ràng, nếu như là Nộn Thảo sinh, vậy đương nhiên là chuyện không thể tốt hơn, nhưng nếu là mình sinh, nương a, quá kinh khủng rồi. Tuy rằng… tuy rằng tinh nguyên là mình bắn vào trong Nộn Thảo, nhưn đối phương là yêu tinh, cái gì cũng có thể xảy ra a.
“Đương nhiên… đương nhiên là ta sinh a, ta là yêu tinh, ngươi đâu phải.” Nộn Thảo bắt đầu lăn vòng vòng trên giường, còn thiếu chút nữa là khóc ra: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Ta thụ thai rồi làm sao bây giờ? Chủ nhân, ta…ta không muốn a, ta… ta trước đây đã thấy một con ngựa mẹ vì sinh ngựa con mà chết. Oa oa oa, chủ nhân, ta không muốn chết, ta không muốn rời xa chủ nhân, ta không phi tiên nữa còn không được sao? Oa oa oa…”
Nam Cung Thừa Phong vội vàng ôm lấy Nộn Thảo, cố sức trấn an hắn, sau đó lại cẩn thận hỏi han: “Cái kia, Nộn Thảo nếu như thụ thai, sẽ sinh ra ngựa con hay sinh ra hài tử?”
Cái này phải lưu tâm một chút, sinh ra ngựa con có chút không được bình thường, tuy rằng ngựa con của mã yêu cùng một người anh tuấn cao to uy vũ bất phàm như mình sinh ra nhất định sẽ thần tuấn phi phàm, thế nhưng… thế nhưng vẫn không bằng hài tử.
“Ta đang hình người, đương nhiên sinh ra bảo bảo cũng là hình người rồi.” Nộn Thảo nước mắt lưng tròng nói: “Chủ nhân, ta… ta không muốn sinh bảo bảo, ta sợ chết, ta không muốn sinh bảo bảo… “
Nam Cung Thừa Phong vội vàng dỗ dành: “Hảo hảo hảo, chúng ta không cần hài tử, cùng lắm thì sau này khi hành phòng chúng ta dùng biện pháp nào đó…” Ngoài miệng hắn thì nói như vậy, trong lòng lại lo lắng, thầm nghĩ làm cái này có thể dùng biện pháp gì a, nếu như thật có biện pháp tránh, nữ nhân còn sinh nhiều hài tử như vậy sao a.
“Ân, sau này nhất định phải dùng biện pháp nga, mỗi lần làm xong, ngươi… ngươi lấy cái đó ra rồi mới bắn, dù sao cũng không thể để tinh nguyên lại bên trong ta.” Nộn Thảo trịnh trọng nói.
Nam Cung Thừa Phong nào có lý lẽ phản bác, liên tục gật đầu biểu thị mình biết rồi.
Cứ như vậy qua vài ngày, Nam Cung Dạ Hiên từ Hoàng thành trở về, đưa mấy thứ Nam Cung Thừa Phong cần cho hắn, đồng thời nói cho hắn cách dùng pháp bảo, sau đó nói: “Quốc sư nói, mấy pháp bảo này không lấy mạng người, thế nhưng đạo sĩ dù pháp lực cao cường tới đâu cũng phải chịu thua, mất hết pháp lực, trừ phi hắn là đạo sĩ đã sắp phi tiên, cho nên Đường ca, ngươi cứ yên tâm dùng đi.” Nói xong lại lẩm bẩm: “Ân, ta cảm thấy rất kì quái, Quốc sư vừa nghe ta kể chuyện của ngươi, lập tức căm phẫn, theo lý mà nói, đạo sĩ và hắn coi như là người cùng đường a, hắn đâu cần phải tức giận như thế, còn nói cái gì mà lũ bại hoại thích xen vào chuyện người khác, chia rẻ uyên ương, nhất định phải hung hăng trừng phạt.” Hắn bỗng nhiên kề sát vào tai Nam Cung Thừa Phong nói nhỏ: “Đường ca, ngươi nói, Quốc sư có khi nào là thích con gà trống tinh trong phủ hắn rồi không?”
Nộn Thảo không ở gần đó, nếu ở bên cạnh, nghe được ba chữ gà trống tinh, nhất định sẽ bắt Nam Cung Thừa Phong đưa vào kinh nhận người thân.
Nam Cung Thừa Phong thì sau khi suy nghĩ một lát, bỗng nhiên âm trầm cười trộm, nói: “Thật tốt quá, nếu Quốc sư cũng thích yêu tinh, vậy chuyện của ta và Nộn Thảo sẽ là nước chảy thành sông rồi, hắn nhất định sẽ nói tốt cho Nộn Thảo nhà ta trước mặt Hoàng huynh và Thái hậu.” Hắn vừa nói vừa giở một quyển hoàng lịch ra trước mặt Nam Cung Dạ Hiên: “Ngươi xem xem, ba tháng sau là ngày đại cát tốt nhất trong năm, ta dự định ngày đó cùng Nộn Thảo thành thân, ngươi thấy thế nào?”
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một nha đầu chạy đến, kinh hoảng nói: “Không hay rồi Vương gia, Nộn Thảo… Nộn Thảo vừa nãy ra chuồng ngựa trộm cỏ khô, kết quả không biết trong chuồng ngựa có thứ gì, hắn… hắn nôn đến thiên hôn địa ám, không biết có phải trúng độc không.”
Sắc mặt Nam Cung Thừa Phong đại biến, đứng lên chạy vội ra ngoài, vừa chạy vừa mắng nha đầu kia: “Ngươi mau đi tìm Lãnh Yên a, bảo hắn qua xem Nộn Thảo, làm sao ăn cỏ lại sinh bệnh chứ?”
Nam Cung Dạ Hiên đi bên cạnh hắn, buồn bực nói: “Ta nói Đường ca, trong ấn tượng của ta, Nghiễm Trạch Vương phủ của ngươi là tiền vàng nứt vách đổ tường, thế nào, lẽ nào ta đã nghĩ sai rồi? Ngươi ngay cả chút cỏ khô cũng tiếc không cho Nộn Thảo? Làm hắn phải đi ăn vụng, lão thiên a… đây… đây cũng quá quá đáng rồi?”
“Ngươi biết cái gì? Nộn Thảo thích ăn cây cỏ, không chịu ăn thức ăn của người bình thường, ta… trên bàn cơm của ta hằng ngày đều có một mâm cỏ xanh cho hắn rồi, hắn còn thấy thiếu, cho nên ta không có biện pháp, để hắn mau chóng thích ứng với cuộc sống của nhân loại, ta mới phải ra hạ sách này, không cho hắn ăn cỏ.”
Hai huynh đệ vừa đi vừa nói, lúc này Lãnh Yên cũng chạy tới, vội la lên: “Sao như sắp ngất đi vậy, nôn đến như vậy sao? Mau đưa vào phòng, để ta chẩn bệnh.”
Nộn Thảo yếu ớt nhìn về phía Nam Cung Thừa Phong, hai mắt rưng rưng nói: “Có thể là tên đạo sĩ kia hạ thứ gì vào cơ thể ta, hôm nay phát tác, ta… ta khó chịu đến chết rồi, chủ nhân, ta… ta có thể không bao giờ… có thể ở cùng một chỗ với ngươi nữa, oa oa oa, ta… ta đột nhiên rất sợ, ta sợ phải rời xa chủ nhân…”
Nam Cung Thừa Phong nắm tay Nộn Thảo, vừa theo hạ nhân bước nhanh tới vừa thâm tình nói: “Yên tâm đi Nộn Thảo, không có việc gì, có dù có chuyện, bất luận ngươi đi đâu, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, ta đều đi cùng ngươi, cho nên không cần sợ, a…” Hắn nói xong, liền nổi giận đùng đùng nhìn về phía Lãnh Yên, hạ giọng hỏi tội: “Uy, ngươi không phải đã nói sẽ không có việc gì sao? Sao hôm nay lại như vậy?”
“Tất cả chờ vào phòng rồi nói có được không?”
Lãnh Yên cũng thấy kì quái, thầm nghĩ không đúng a, trước đây lúc chẩn bệnh hoàn toàn không thấy dấu hiệu của chuyện này a, thứ gì lại có thể lợi hại như vậy, vừa đi vừa nghi hoặc.
Vào phòng, Nam Cung Thừa Phong đỡ Nộn Thảo nằm xuống giường, Lãnh Yên chăm chú bắt mạch, sau đó thân thể hắn đột nhiên chấn động, sắc mặt đại biến, hai mắt bắn ra tia nhìn ‘không thể tin nổi’.
Nam Cung Thừa Phong trong chốc lát tâm trầm xuống, gào lên một tiếng, phẫn nộ nói: “Đạo sĩ thối chết tiệt, ta muốn làm thịt hắn, ta nhất định phải làm thịt hắn…”
Chưa kịp gào xong, đã bị Lãnh Yên kéo ngồi xuống, hừ một tiếng nói: “Ngươi làm thịt ai đó? Muốn làm thịt vậy tự làm thịt mình trước đi.” Sau đó lại tiếp tục để tay trên cổ tay Nộn Thảo, lại chăm chú bắt mạch một hồi, sau đó trên mặt hắn lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, quay sang nói với những hạ nhân khác: “Các ngươi đều đi xuống đi, ta và Vương gia có chuyện nói.”
Hạ nhân tất cả đều lui ra, Lãnh Yên nhìn Nam Cung Thừa Phong, nhún nhún vai nói: “Vương gia, ta… ta thực sự là phải chúc mừng ngươi hay nên… Ai, nói thế nào đây, chuyện này thật là quá khó tin rồi, ta chỉ e ngươi không chấp nhận nổi, hãy nghe ta nói…”
Không đợi hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong bỗng nhiên nhớ tới những điều trước đây Nộn Thảo đã nói, không khỏi buột miệng thốt ra: “Nộn Thảo hắn… hắn không phải là mang thai chứ?”
Lãnh Yên kinh hãi nói: “Di, làm sao ngươi biết? Rõ ràng là hỉ mạch, ta còn không thể tin được, ngươi lại biết.” Nói xong, chợt thấy tay áo bị người kéo, nhìn lại, chỉ thấy Nộn Thảo ngọ ngoạy đứng lên, hai mắt lất phất nước, kinh ngạc nói: “Không… không có khả năng là sinh bảo bảo…” Hắn lại bò đến bên người Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân… chủ nhân không phải mỗi lần ngươi đều… đều bắn bên ngoài sao? Ngươi đã nói chúng ta không có tiểu bảo bảo mà.”
Nam Cung Thừa Phong xấu hổ, dù là da mặt dày như hắn, chuyện tình ái bị Nộn Thảo nhắc đến trước mặt Lãnh Yên, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, mã yêu lại ngây thơ thuần khiết đến lợi hại, căn bản không biết mình nói có bao nhiêu trắng trợn.
Lãnh Yên cũng chỉ có thể ho khan vài tiếng, giả vờ không nghe thấy gì quay sang hướng khác, ha ha cười nói: “Vương gia, ngươi và Nộn Thảo chậm rãi nói đi, ta ra ngoài trước.”
Nam Cung Thừa Phong vội vã đỡ Nộn Thảo, cười nói: “Nộn Thảo không cần lo lắng, tuy rằng mỗi lần làm ta đều bắn bên ngoài, thế nhưng ngươi chắc còn nhớ chứ, lần đầu chúng ta làm không có dùng biện pháp gì, hay chính là lần đó, trong bụng ngươi đã có tiểu bảo bảo rồi.” Hắn vuốt ve cái bụng nhỏ trắng như tuyết của Nộn Thảo, say sưa nói: “Nộn Thảo, ngươi không vui sao? Ở đây, là cốt nhục của gta và ngươi, là tiểu sinh mệnh do hai chúng ta kết hợp sinh ra, nó nhỏ như vậy, cần chúng ta che chở cho nó, nó ở trong bụng ngươi, là rất vui vẻ rất yên lòng, nghĩ thầm đây là mụ mụ của ta, còn người bên ngoài đang nói kia là ba ba của ta, Nộn Thảo, ngươi nghĩ đến cảnh tượng đó, không cảm thấy vui mừng sao?”
Nộn Thảo nghi hoặc nhìn Nam Cung Thừa Phong: “Thế nhưng… thế nhưng bảo bảo bây giờ còn chưa thành hình mà? Nó hẳn là không biết được nhiều thứ như vậy đúng không?”
Hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong lập tức không nói được nữa, khi nãy hắn chỉ là muốn khơi dậy yêu thương của Nộn Thảo đối với tiểu sinh mệnh này cho nên ăn nói lung tung, bây giờ tỉ mỉ ngẫm lại, cũng đúng, còn chưa được hai tháng, có khi còn chưa thành hình, càng không cần nói đến tư tưởng suy nghĩ gì đó.
“Ân, cũng không biết lúc ngươi áp trên người ta, có đè đến bảo bảo không.” Nộn Thảo vuốt ve cái bụng nhỏ, mã yêu thiên tính thiện lương thoáng cái đã bị Nam Cung Thừa Phong tác động, lập tức lo lắng cho bảo bảo, hắn kéo kéo tay áo Nam Cung Thừa Phong: “Chủ nhân, sau này chúng ta không nên hành phòng nữa, sẽ đè đến bảo bảo.”
“A?” Nam Cung Thừa Phong trong lòng nghĩ không phải chứ? Còn chưa đến ba tháng mà, quyền lợi của ta đã bị tước đoạt? Vì vậy vội vàng nói Nộn Thảo không cần khẩn trương như vậy, kỳ thực còn có thể dùng những tư thế không đè đến bảo bảo, không ngờ Nộn Thảo lại kiên quyết không chịu, nói cái gì mặc dù không đè đến, nhưngg cái thứ vừa to vừa dài gì đó cũng sẽ đâm trúng bảo bảo, làm gì cũng không chịu cho Nam Cung Thừa Phong đụng tới mình nữa.
Nam Cung Thừa Phong lúc này rốt cuộc gặp tội, vì con của mình, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, nhưng mỗi ngày đối diện Nộn Thảo mình yêu thương, mùi vị nhìn được mà ăn không được là thống khổ biết bao nhiêu a. Hiện tại một lòng hắn đều đặt hết lên người Nộn Thảo, nữ nhân dung mạo tuyệt đẹp cũng câu không ra được nửa điểm hứng thú, Nam Cung Thừa Phong hận, một bụng oán khí toàn bộ phát tiết lên đầu cổ nhân: hừ hừ, là tên hỗn đản nào nói thê không bằng thiếp thiếp không bằng kỹ kỹ không bằng trộm trộm không bằng trộm không được, lại nói cái gì lão bà mang thai hài tử là thật tốt, a phi, toàn bộ là cẩu thí, nói xàm, vì sao một lòng ta chỉ ở trên người Nộn Thảo, nhìn ai cũng không hứng thú lên được?
Danh sách chương