Dương Đào đứng ở góc nhà kho, chỗ để quả đào, nhìn cái sọt trống không, hoàn toàn ngây dại.

Mới đây hắn còn ôm tâm tình hớn hở đi đến, tưởng tượng ra cảnh Thu Thiên thấy quả đào trong lòng ngực mình, biểu tình một bộ hưng phấn như thế nào, còn chạy như bay qua phía mình, tâm hắn cũng muốn mềm mại. Khóe miệng thậm chí còn lộ ra một nụ cười thật to ngày thường tuyệt đối không cho phép. Chính là khi hắn đến gần cái sọt, mới phát hiện, trong sọt không còn một quả đào nào, chỉ còn lại có mấy cái lá đào màu xanh lục còn dính vào khuông để.

“Này...... Là chuyện gì vậy?” Dương Đào đứng trước cái sọt tự nói, nghĩ đến kho hàng này đồ vật này nọ cũng không ít, vậy mà chỉ thiếu mấy quả đào, tên trộm nào mà đui mù như vậy.

Kỳ thật nếu là trước đây, quả đào mùa xuân tuy rằng là vật hiếm lạ, nhưng Dương Đào cũng sẽ không quá quan tâm, lúc trước bằng hữu tặng hắn mấy thứ này, hắn cũng chỉ ăn qua cho biết, không ham thích đặc biệt gì. Nhưng hiện tại không giống a. Trong phòng còn có một hầu tinh bức thiết chờ ăn quả đào, nhớ tới hắn ngày đó dựa ở cửa sổ nhìn năm cây hoa đào có thể chảy xuống một đám nước miếng, ‘hành động vĩ đại’ như vậy, Dương Đào quả thực không dám tưởng tượng, tay không trở về sẽ dẫn đến đối phương phản ứng bạo ngược như thế nào. Hắn rất có thể đem mình coi như quả đào ăn luôn đi.

Thật sâu hấp thêm khí, quả đào đã không còn là chuyện có thật, nhưng hắn cũng không thể cứ như vậy trở về, nói giỡn, mấy món đồ cổ chắc không thể sửa nhanh như vậy đi. Hắn phải ở trong này chờ một chút, đợi đến lúc hừng đông hẵn trở về, sau đó hắn sẽ nghĩ biện pháp đem Thu Thiên ra ngoài. Như vậy mặc dù Thu Thiên phát hỏa, cũng sẽ không xuống tay với mấy món đồ cổ vô giá.

Dương Đào đối với suy nghĩ của mình thực vừa lòng, cảm thấy hắn thật đúng là không phụ mỹ danh “Gian thương” hai chữ.

Đáng thương cho Thu Thiên, hắn hoàn toàn chẳng hay biết gì chuyện đã xảy ra ở kho hàng. Hắn hãy còn ôm ấp ảo tưởng tốt đẹp về quả đào mà ra sức công tác. Cuối cùng, tại thời điểm tia nắng đầu tiên trong ngày theo cửa sổ chiếu vào, một con ngọc thiềm cuối cùng trên tay hắn cũng tu bổ tốt. Hắn thậm chí hảo tâm đem các kiện bảo bối thả lại trên cái bác cổ, đương nhiên, bộ trà cụ tử sa kia vẫn để trên bàn.

Thắt lưng duỗi ra thật mạnh một cái, Thu Thiên thò đầu ra ngoài nhìn sắc trời, kỳ quái lẩm bẩm: “Di? Sao quả khế còn chưa quay về? Ngày cũng sáng rồi, bất quá để hắn đi lấy một quả đào mà thôi, cũng không phải bứng cả gốc đào về đây, khó khăn như thế sao?”

Hắn khó hiểu lại nhoài người nhìn sang, vẫn không có ai xuất hiện trên lối đi.

Tâm bỗng nhiên giật mạnh, không thể nào, quả khế không phải đã xảy ra chuyện đi? Không đúng, không đúng, hắn giữa trán sung mãn, ấn đường chuyển hồng, quyết không phải đoản mệnh, ngộ tai chi tượng. Thu Thiên an ủi chính mình, phiền táo bước đi thong thả ra khỏi phòng, bên ngoài đã có nha hoàn mang nước rửa mặt hướng bên này mà đến. Hiển nhiên các nàng còn không biết thiếu gia nhà mình tối hôm qua một đêm chưa ngủ.

Thân ảnh Dương Đào cuối cùng theo chỗ rẽ ngoặt xuất hiện, Thu Thiên cuối cùng há to mồm kêu lên vui mừng tiến ra đón, một bên chìa tay một bên oán giận nói:

” Uy, ngươi rất vô dụng đi, cho ngươi đi lấy một quả đào mà thôi, thế nhưng lâu như vậy, ta chờ vội muốn chết. Tốt lắm, quả đào mau đưa cho ta, vài thứ kia ta đều sửa xong rồi, ta đang khát muốn chết”.

Hắn kéo tay trái Dương Đào. Không có? Lại kéo tay phải: Vẫn là không có.

Cuối cùng không kiên nhẫn hai tay đều kéo: Vẫn không có.

Hoang mang nâng lên ánh mắt: ” Quả đào đâu?”

Thu Thiên hỏi, sau đó bỗng nhiên như là nhớ cái gì cười nói: ” Tốt lắm, ngươi không cần giấu. Quả đào có nhiều lông, giấu vào quần áo, ngươi cũng không sợ nhột.”

Hắn vươn cánh tay nhỏ bé trắng noãn, bất chấp tất cả hướng vào trong lòng ngực Dương Đào sờ soạng. Hành vi lớn mật này làm cho đám tiểu tư nha hoàn nãy giờ lặng yên quan sát hai người đều hút một ngụm lãnh khí thật sâu: Hảo...... Động tác thật lớn mật a.

“Thu Thiên, ngươi xác định xung quanh đây chỉ có mình ngươi là hầu tử tinh hay sao?”

Dương Đào bắt lấy tay Thu Thiên, tiểu gia khỏa này lần mò trên người hắn làm hắn nhanh phát nhiệt, dục vọng trong cơ thể chưa bao giờ chạy loạn như vậy, hận không thể đem hắn phóng lên giường làm cái loại này sự tình. Dương Đào bị ý nghĩ của chính mình dọa cho kinh hách, vội vàng lắc lắc đầu, sau đó dựa theo cái cớ đã nghĩ tốt trước đó làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi Thu Thiên.

“Ta...... Ta không biết a, dù sao từ Vụ ẩn sơn xuống dưới cũng chỉ có mình ta là hầu tử tinh”. Thu Thiên đưa tay gảy gảy đầu: ” Xảy ra chuyện gì? Quả đào ngươi rốt cuộc giấu đi nơi nào? Mau cho ta.”

Một bàn tay hắn không yên phận lại vói tới, bất quá ngay sau đó đã bị Dương Đào nắm lấy, hơn nữa cả người đều bị kéo đến một bên. Dương Đào kề vào lỗ tai hắn, dùng giọng điệu thực nghiêm túc nói nhỏ:

” Quả đào bị thâu, một viên cũng không thừa lại, chỉ còn vài cái lá, cho nên ta mới hỏi ngươi phụ cận có phải hay không có một con hầu tử cùng hạ sơn như ngươi, ta nghĩ, có thể đối vật phẩm khác trong kho hàng không mảy may ra tay, hẳn là không phải nhân loại”.

“Cái gì?”

Thu Thiên phát ra một tiếng hét thảm, “Ngươi ngươi ngươi...... Ngươi là nói còn có một con hầu tinh, hắn...... Hắn đem quả đào đều trộm đi?”

Hắn hổn hển nhảy dựng lên: “Phản phản, thật là phản, không biết xấu hổ, dùng thủ đoạn thâu đi như thế, quả khế, ngươi nhất định phải đem bằng hữu của ngươi kêu cái gì Quan Sơn mời đến đây, phải đem tên hầu tử không biết xấu hổ mặt dày này bắt lại, dám trộm đồ vật này nọ, làm cho gia tộc hầu tử yêu tinh cho chúng ta mất mặt”.

Thu Thiên hoàn toàn quên hắn cũng là hầu tử tinh, hơn nữa mới rồi vừa nghe gặp Quan Sơn danh nhân liền sợ tới mức chật vật mà chạy.

Dương Đào buồn cười nhìn hắn phản ứng quá kích, kỳ thật trong lòng hắn đại khái có tính toán, quả đào này, tám phần là bị mấy người hầu tham ăn thâu đi rồi. Hắn tuy rằng bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm nghị), nhưng một ít tiểu sự cũng không so đo, huống chi đám gia khỏa còn có nương hắn làm chỗ dựa, hắn cũng lười đi lập uy, này cũng không thể trách hắn, ai có thể dự đoán được trong phủ có thể có một hầu tử tinh yêu đào như mạng chứ.

” Này...... Này không tốt. Dù sao cũng là đồng tộc huyết mạch thôi”.

Dương Đào ôm Thu Thiên đã muốn bắt đầu vì quả đào mà gào khóc, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn an ủi: “Tốt lắm tốt lắm, đợi thêm mấy tháng nữa, quả đào đến mùa, đến lúc đó ngươi thích ăn, ta mua mấy khuông lớn lại đây, cho ngươi ăn thỏa thích có được không?”

” Sao còn phải đợi tới mấy tháng”.

Thu Thiên kêu thảm thiết, nghĩ thầm, muốn ăn mỹ vị sao lại gian nan như vậy. Hắn dứt khoát buông Dương Đào ra, bôn trở về phòng, động tác kiên quyết kia dọa Dương Đào không ít, không biết dưới cơn thịnh nộ hầu tử tinh sẽ làm ra chuyện tình kinh thiên địa quỷ thần khiếp gì, ông trời, đồ cổ của hắn không thể lại gặp tai họa a. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Dương Đào.

Nói thật ra, tuy rằng biết quả đào đến miệng đã bị bay mất Thu Thiên sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng Dương Đào cũng không nghĩ tới hắn nổi cáu thành như vậy, Thu Thiên ở trong thư phòng khoanh chân mà ngồi, song chưởng ở trước ngực hợp thành hình tròn. tiếp theo giữa hai bàn tay hợp thành hình tròn của Thu Thiên nổi lên một viên cầu, tình cảnh này không biết hình dung như thế nào cho hảo, thật giống như là Thu Thiên đang nắm trong tay một thủy tinh cầu bình thường. Sau đó chuyện tình làm Dương Đào trợn mắt há hốc mồm đã xảy ra.

Chỉ thấy trong thủy tinh cầu nho nhỏ kia bắt đầu bày ra cảnh vật trong thành, sau đó một đạo lại một đạo cảnh vật xẹt qua. Dương Đào cuối cùng nhịn không được phát ra âm thanh:

” Thiên a, này...... Này rất thần kỳ đi, Thu Thiên ngươi đây là đang làm gì?” Vừa dứt lời, chợt nghe Thu Thiên nghiến răng nghiến lợi đằng đằng sát khí nói:

” Ta muốn tìm ra con khỉ tinh kia, ta cùng với hắn quyết đấu, quyết định khuông quả đào kia rốt cuộc nên thuộc về ai.”

Dương Đào trên đầu nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, thật đáng sợ, Thu Thiên thật sự rất đáng sợ, chỉ là một khuông quả đào, có thể đến mức như vậy sao? Hắn im lặng nhìn bên trong thủy tinh cầu kia, một loạt cảnh vật quen thuộc bay vút qua. Trong lòng đoán Thu Thiên có lỡ tay tìm được một con khỉ tinh khác hay không. Nhưng mà ngay sau đó, trong lòng hắn bỗng nhiên chụp đến một cỗ điềm xấu dự cảm. Hắn còn chưa kịp ra tiếng cảnh báo, mặt đất bỗng nhiên chấn động kịch liệt, tiếp theo tiếng sấm liên tục ở trên đầu bọn họ nổ vang. Thanh âm thật lớn làm cho Dương Đào trong nháy mắt mất thính giác.

“Thu Thiên......”

Thời điểm xà ngang cùng với một trận bụi mù ầm ầm nện xuống, Dương Đào đã quên đối phương là yêu tinh, hắn dùng sức lao người về phía trước, đem Thu Thiên đổ sang một bên, cứ như vậy, hắn rốt cuộc sẽ không tránh khỏi vận mệnh bị xà ngang đánh trúng, chỉ có thể đem mắt nhắm lại, cười khổ chờ đợi đau nhức đến.

“Đông”, một lúc, đau nhức như dự đoán không có phát sinh, Dương Đào mở mắt ra, đã thấy cái xà ngang kia đang gào thét hướng phương xa bay đi, sau đó một bàn tay nhỏ bé mềm nhẵn như ngọc nắm chặt hắn, bên tai là tiếng hô kinh hoàng của Thu Thiên:

” Ngươi là ngu ngốc a, đây là kiếp lôi ngươi có biết hay không? Vậy mà đến chắn thay ta, ngươi là nhân loại a......” Còn chưa nói xong, hắn liền túm Dương Đào chật vật chạy ra khỏi phòng.

Không trung âm âm trầm trầm, mây đen che kín, làm cho người ta rất khó tin tưởng, ngay tại một khắc trước, nơi này thời tiết vẫn là ánh nắng tươi sáng xuân ý hoà thuận.

Thu Thiên thần sắc ngưng trọng, một bàn tay nắm thành nắm tay hướng trời cao, sau đó năm ngón tay thon dài chậm rãi mở ra, sắc mặt ngưng trọng nói từng chữ một: “Sơn đào hồng hoa mãn thượng đầu, thục giang xuân thủy phách sơn lưu, hữu đào vô hoa phương như ý, hữu hoa vô đào khiếu nhân sầu” (*). Vừa dứt lời một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa hình dạng hồng nhạt duyên dáng chậm rãi xuất hiện ở trong tay Thu Thiên.

Vừa mới bắt đầu Dương Đào còn thật sự lắng nghe, nhưng nghe đến hai câu cuối cùng, định lực mà hắn luôn luôn kiêu ngạo ầm ầm sụp xuống, tư thế thập phần bất nhã té ngã trên mặt đất, ngay cả đầu đụng phải thân cây, nổi lên một cục u to tướng hắn cũng không phát giác, đủ cho thấy trình độ khiếp sợ của hắn. Không chỉ có phi kiếm từ hư không xuất hiện, mà còn vì Thu Thiên tự ý sửa thơ của Lưu Vũ Tích để thủ oai.

(*)( ta chưa tìm được bài thơ gốc nên không biết dịch như thế nào cho hay, chỉ biết là bị Thu Thiên không chỉ đạo thơ mà còn chỉnh sửa lung tung, ta sẽ bổ sung sau nhé ^^)

Xung quanh nhìn xem, lão Thiên a, thi nhân đáng thương sẽ không tức đến nỗi trong quan tài nhảy ra tìm hầu tử tinh lấy mạng đi, bất quá nhìn xem chung quanh, tinh không vạn lí tinh lang lảnh Càn Khôn ( trời trong mây trắng nắng hồng, nói chung sáng sủa ^^), làm sao có quỷ chứ, từ từ...... Tinh không vạn lí lang lảnh Càn Khôn? Dương Đào ngơ ngác nhìn bầu trời xanh lam nháy mắt biến trong, cảm thụ gió mát nhẹ nhẹ, lại một lần nữa ngây dại.

“A a a, hảo đáng giận, đây là gia khỏa nào đến chỉnh ta, đối ta phóng kiếp lôi, các ngươi lại vô thanh bỏ chạy, là đùa giỡn hầu đại gia ta có phải hay không......”

Thu Thiên kiếm chỉ không trung, lớn tiếng rít gào, một bộ ngộ thiên thí thiên ngộ gặp thần thí thần, khí khái anh hùng vô địch. (ngộ: gặp; thí: giết)

Trên đám mây một lục y nữ tử hừ một tiếng nói: ” Tỷ tỷ, hầu tử tinh này rất đáng giận, tự mình dùng pháp lực tu sửa đồ vật còn chưa nói, thế nhưng còn dám vận dụng hơn một nửa nguyên thần đi tìm hầu tử tinh khác, thực làm cho người ta khả nhẫn không thể nhẫn, bất quá dùng kiếp lôi uy hiếp hắn, hai chúng ta đã là xuống tay khoan dung, hắn thế nhưng còn dám kêu gào, nói chúng ta đùa giỡn hắn, phi, về điểm đạo hạnh này của hắn, nếu không phải là đùa giỡn, hắn chết đều không có chỗ chôn thân a”.

Lục y nữ tử thì thào tức giận, bạch y nữ tử mỉm cười lắng nghe, đôi mắt đẹp phiêu xuống phía dưới một cái, chỉ thấy hầu tử tinh đanh đá còn đang bất mãn kêu to, miệng nàng cong lên, mềm mại hừ một tiếng, tay vung lên, một đạo kiếp lôi màu lam đánh ra. Chỉ nghe giữa không trung “Lộng sát” một tiếng, Thu Thiên đáng thương còn không có kịp đem phi kiếm giơ lên, đã bị bổ ngay chính diện, nhất thời một thân áo trắng tuyệt mỹ thiên hạ liền biến thành một cục than, tóc nổ lép bép dựng thẳng lên trời, mùi khét bay tá lả, buồn cười nói không nên lời.

Bất quá Dương Đào không có cười, khi mắt nhìn thấy lôi điện màu lam bổ tới trên người Thu Thiên, hắn kinh hãi tim cũng ngừng đập, không còn quan tâm đến an nguy của bản thân, rống lên một tiếng tiến lên, ôm lấy Thu Thiên nói:

“Ngươi xảy ra chuyện gì Thu Thiên ngươi......đừng nói là bị kiếp lôi này đánh một chút liền chết đi? Ngươi là yêu tinh a, ngươi là ngàn năm...... Ngô ngô ngô......”

Thu Thiên một bàn tay gắt gao che miệng Dương Đào, chột dạ nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng hung tợn quát:

“Ngươi thật ngu ngốc, chỉ sợ người khác không biết ta là yêu tinh có phải hay không? Còn hô to như vậy”. Sau đó cánh tay hắn run lên đem cái ” quả đào núi” đến, miệng mắng: “Phi, ngươi là cái đồ vô tích sự, một chút cũng không biết thay chủ nhân đỡ tai nạn, ta đem ngươi kêu ra là để chơi hay sao? Ngươi là phi kiếm chết bầm, lúc trước ta tại sao lại luyện ra ngươi cơ chứ”.

Dương Đào kinh ngạc nhìn Thu Thiên thì thào mắng phi kiếm, nhưng cái càng làm cho hắn kinh ngạc một màn lại xuất hiện, chỉ thấy phi kiếm kia ở trong tay Thu Thiên không an phận uốn éo vài cái, sau đó một cái giọng nhỏ tức giận vang lên:

“Phi, ngươi còn có mặt mũi nói ta, nếu không phải ngươi đem đầu ta cắm xuống phía dưới, ta đến nỗi phản ứng không kịp sao? Kiếp lôi đều ở trước mắt, còn không biết bất cứ lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác, thật không biết hai chúng ta ai mới vô tích sự a, lúc trước phi kiếm người ta không phải chỉ luyện một cái là luyện ra, chỉ có ngươi, ỷ vào chính mình có điểm tiểu thông minh biết tu sửa đồ vật này nọ, cho ta vào kiếm lô những mười hai lần, nếu ta cũng được đối đãi phi kiếm của các huynh đệ khác, ta có thảm như vậy hay sao? Ngươi còn có mặt mũi nói ta......”

” Phi, ngươi còn có mặt mũi đưa ra chuyện này a, phi kiếm người ta trước khi thành hình đều ngoan ngoãn bất động, chỉ có ngươi chỗ nào cũng xoay tới xoay đi, cũng không dựa theo thiết kế của ta, cho ngươi vào kiếm lô mười hai lần đã là khai ân, theo tính tình này của ngươi, hẳn là cho vào hai mươi bốn lần, không, hai trăm bốn mươi lần mới đúng......”

“Phi......”

“Phi......”

“Phi......”

“Phi......”

Dương Đào ngơ ngác nhìn một người một kiếm ngay tại chỗ này mắng mỏ lẫn nhau, sau một lúc lâu, thẳng đến khi giữa không trung một cái thanh âm tiếu ý mỹ lệ truyền đến:

” Ngu ngốc, còn không tranh thủ thời gian đem con khỉ đanh đá kia túm vào trong nhà chỉnh đốn một chút, ngươi thật sự muốn cho người ta đều biết hắn là yêu tinh sao?”

Hắn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng túm Thu Thiên chuồn lẹ vào phòng ngủ, cũng may là ban ngày, Dương Đào từ trước đến nay tính cách quái gở, cho nên phòng ngủ lúc này không có người, hắn mới có thể dẫn Thu Thiên đi vào ôn tuyền sau phòng ngủ, bên tai còn nghe một yêu một kiếm thao thao bất tuyệt đối mắng, hắn không thể nhịn được nữa, một cước liền đem Thu Thiên đạp xuống.

Giữa không trung mây trắng, lục y nữ tử thu hồi kết giới, than thở: “Con khỉ này thật sự là hết nói, đến phi kiếm hắn cũng có thể ầm ĩ một trận, tỷ tỷ, ngươi vì cái gì chỉ bổ hắn hai đạo kiếp lôi, ngươi hẳn là nên bổ vài đạo, hảo hảo giáo huấn hắn một chút chứ”.

Nói xong đã thấy bạch y nữ tử ôn nhu cười nói: ” Quên đi quên đi, ngươi không phát hiện thiếu gia kia hành động lỗ mãng sao? Cũng may ta đánh kiếp coi như ôn hòa, nếu không, chỉ bằng dư điện trên người Thu Thiên, cũng đủ làm cho hắn muôn đời muôn kiếp không trở lại được ” vấn thế gian tình thị hà vật, trực giao sinh tử tương hứa a”. Hai kẻ chưa nhận thức tâm ý chính mình mới có thể như thế, chúng ta cần gì phải thi thủ đoạn độc ác chứ.”

Nhắc tới việc này, lục y nữ tử cũng nhịn không được cười nói: ” Đúng vậy đúng vậy, xem ra ta còn ta còn phải lĩnh giáo, hai chữ tình yêu năng lực to lớn như thế, hầu tử tinh ngày thường cũng coi như là một yêu tinh thông minh, nhưng gặp gỡ người này cũng không ngoại lệ biến thành ngu ngốc, xem ra cũng là một gia khỏa rất khôn ngoan âm trầm a, chậc chậc, cũng dám hướng tới một người mới vừa chịu qua kiếp lôi nhào tới, không bị dư điện giật chết hắn thật sự có thể coi là mạng lớn......” Tỷ muội hai người vừa nói cười, một bên ngay tại biển mây đi xa dần.

===

Về tên gọi phi kiếm của Thu Thiên, ta không biết nên gọi nó là ‘ cây đào núi ‘ hay ‘quả đào núi’, thôi thì chọn đại một cái, dù sao cũng đủ thấy trình độ ham ăn của em Thiên nhà mình…ặc ặc…đừng bóp cổ ta …nhà Dương Đào. Các nàng thấy có gì sai thì hú ta một tiếng hén. ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện