Chu Chu càng nói càng thương tâm, nước mắt tập trung thành chuỗi thi nhau tuôn rơi. Rõ ràng là cảm thấy rất buồn cười, nhưng chẳng hiểu vì sao trong thâm tâm Tô Phi Hồng lại nổi lên thương hại. Hắn thở dài, lấy khăn tay để trên bàn chùi nước mắt cho Chu Chu rồi nói: “Trở nên nổi bật, đắc đạo thành tiên, đấy đều là chuyện ước ao của bao nhiêu người mà không đạt được, lại phải chịu biết bao chua xót. Còn ngươi, trư chẳng phải là thích ăn thích ngủ nhất sao, cùng lắm thì cuối năm chịu một đao, tiếp theo còn có thể đầu thai làm người mà tiêu dao khoái hoạt. Còn thành tinh thì thôi rồi, để tu đạo, bản năng đều bị cướp đoạt, vậy thì còn gì là thú vị?” Hắn cười cười nói nói, bản thân hắn, hoá ra lại tập trung lắng nghe những gì trư yêu nói, lại còn nổi lên cảm giác đồng bệnh tương liên mà thương cảm.
“Ta... Ta còn muốn ăn một khối khoai sọ kia, có được không?” đôi mắt trông mong của Chu Chu tập trung nhìn Tô Phi Hồng, trong miệng lại chảy ra một đạo nước bọt dài, làm cho hắn cười ngất. Vốn cho rằng nói ra được tiếng lòng mình có thể làm trư yêu xúc động, hai người còn có thể từ từ tâm tình tận sâu vấn đề, ai biết hắn trông mong nhiều như vậy, lại đổi lấy một câu nói như thế kia của đối phương.
“Ăn đi ăn đi, cái đầu heo đáng giận này.” Tô Phi Hồng phiền muộn lại cầm lên một khối to khoai sọ thượng đường, nhét vào miệng Chu Chu, một bên căm giận nói: “Tuy nói ngươi chỉ là đầu heo, kể cả hiện tại đã thành yêu, tư tưởng suy nghĩ cũng nên tiến hoá một ít chứ, không cầu ngươi có thể đạt được trình độ cao như ta, nhưng tối thiểu, cũng mong ngươi được như những người bình thường, cũng nên tập trung suy ngẫm về đường đi lối lại cũng như nhân sinh. Huống chi ngươi bây giờ còn đang ở hoàn cảnh thập phần nguy hiểm, ta là địch nhân của ngươi, thử nhìn xem, đối mặt ta, ngươi nghĩ được gì ngoại trừ việc ăn, ngươi.. …..”
Chu Chu được ăn liền tâm trí nở hoa, hoàn toàn coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai. Tô Phi Hồng nói đến miệng khô lưỡi khô, mới phát hiện ra suốt vừa rồi đều là hắn tự lẩm bẩm. Hắn quá mệt mỏi, thế là đem hết cái đám trên bàn đổ hết trước mặt Chu Chu, nghĩ thầm cái trư yêu này thật không có tiền đồ, hừ, ta cùng hắn nói nói vậy để làm gì, nhỡ đâu hắn bắt đầu để ý hoàn cảnh, bắt đầu ra sức chạy trốn, thoát được khỏi cái lưới này, ta chẳng phải là rủi ro hay sao? Một bàn thức ăn nháy mắt đã bị Chu Chu ăn hết sạch sẽ. Tô Phi Hồng bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm: “vốn còn không muốn ăn, cái này là tối thích ăn mà lại không ăn, ta ngày hôm nay thật có vấn đề, đối một con trư, lại là yêu trư mà đối tốt như vậy, truyền ra ngoài còn không khiến người ta cười đến rụng răng hay sao?”.. Hắn nghĩ tới đây, mang theo quyết tâm hiện rõ lên khuôn mặt, lạnh lùng nói: “Đã ăn no rồi, mau quay về nằm ngốc dưới tàng cây cho ta, nếu thấy một tia dị động nào, ta lập tức tương ngươi làm thịt nhắm rượu.”
Trả lời hắn chính là một trận “Hô hô hô” thanh âm. Tô Phi Hồng cúi đầu vừa nhìn. Giỏi ghê, cái trư yêu kia thế mà đã ngủ, hơn nữa còn duy trì cái móng truớc khoác lên đùi hắn tạo thành một tư thế ngủ thật mất tự nhiên, cái đầu heo to tướng áp lên khiến Tô Phi Hồng cả đùi đều đau. Quay lại giương mắt nhìn bàn, ngay cả nước cũng không còn, hoá ra cái trư yêu này sau khi ăn thật nhiệt tình, phát hiện thực sự không còn gì để ăn ngay lập tức liền xoay qua ngủ.
Tô Phi Hồng tức giận đẩy đại hoa trư ra, thấy một đôi mắt y tí hí mở ra, hắn ác thanh ác khí quát lớn: “Bản vương đối với ngươi thật tốt quá, khiến ngươi không biết thân biết phận phải không? Mau cút ngay về dưới tàng cây mà ngủ cho ta, bằng không cẩn thận ta trở mặt.” Hắn rống xong, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cũng cảm thấy kỳ quái, từa hồ hắn dối với trư yêu này nảy sinh điểm cảm tình gì đó. Dường như, liên rống vài câu đều nghĩ có chút không được tự nhiên, lẽ nào bởi vì hắn cùng ta có điểm tương tự giống nhau?
Đôi mắt ti hí của đại hoa trư lập tức lại nhắm lại, những lời này của Tô Phi Hồng ý tứ gì hắn không cần biết, trong óc cũng chẳng suy nghĩ gì, nhưng trong đó có điểm hắn nghe rõ. Chỉ cần có chữ này, đó chính là cảm thấy mỹ mãn nữa, ở đâu mà ngủ hay không ngủ không cần biết? Thế là hắn hai móng trước ròi khỏi cái đùi Tô Phi Hồng, lung lay lúc lắc tiêu sái quay về hoa quế dưới tàng cây, đem thân thể cuộn tròn thành một đống, chỉ trong nháy mắt, tiếng ngáy đều đều nhẹ nhàng lại vang lên.
“Ngươi đúng chỉ là cái não trư, ta là đang rống ngươi....” Tô Phi Hồng khẩu khí răn dạy chưa được nửa câu, lại nghe được tiếng ngáy quen thuộc, khiến hắn nhất thời suy sụp, đối với con trư này thật hết cái để nói. Phất phất tay, mệnh lệnh phó nhân thu dọn bàn ăn. Hắn cũng thẳng hướng phòng mình mà đi, mặt trời gay gắt chói chang như vậy, nghỉ ngơi một hồi cho thoải mái.
Nằm sát vào tường bên rìa tháp thượng, một cỗ mát lạnh tựa băng khiến thật thích ý. Tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng Tô Lý quốc nằm ở phía nam, lúc này lại là lúc tập trung nhiệt. Tới giữa hè, khí trời không phải chỉ dùng hai chữ khốc-liệt mà hình dung đâu, cũng may quốc gia giàu có, tuyệt đại bộ phận bách tính đều có thể đào một hầm băng, để khi đến mùa hè, liền xuất ra băng để giải nhiệt.
Bên cạnh có nha hoàn nhẹ nhàng phe phẩy quạt, gió thoảng qua xuy xuy mát trên người, càng thích ý không gì sánh được. Nhưng Tô Phi Hồng lại cảm thấy khó chịu. Sao lại khó chịu vậy, trước đây chưa từng có chuyện này. May là hầu hạ hắn chính là thiếp thân nha hoàn, lại biết chính mình phe phẩy quạt cũng không sai, bằng không mà thay người khác, chỉ sợ là đã bị doạ không nhẹ.
“Vương gia, người xảy ra chuyện gì?” Thu Thoan thực sự nhịn không được nữa, vương gia cứ lật qua lật lại như vậy, đã qua nửa canh giờ rồi, giờ ngủ trưa cũng sắp qua rồi, hắn hôm nay đây là xảy ra chuyện gì.. Sau một khắc, nàng nhìn thấy vương gia nhà mình ngồi dậy, buồn bực nói: “Quái lạ, ta tại sao lại nghĩ tới nó chứ, chẳng qua chỉ là một con heo”
“Ta... Ta còn muốn ăn một khối khoai sọ kia, có được không?” đôi mắt trông mong của Chu Chu tập trung nhìn Tô Phi Hồng, trong miệng lại chảy ra một đạo nước bọt dài, làm cho hắn cười ngất. Vốn cho rằng nói ra được tiếng lòng mình có thể làm trư yêu xúc động, hai người còn có thể từ từ tâm tình tận sâu vấn đề, ai biết hắn trông mong nhiều như vậy, lại đổi lấy một câu nói như thế kia của đối phương.
“Ăn đi ăn đi, cái đầu heo đáng giận này.” Tô Phi Hồng phiền muộn lại cầm lên một khối to khoai sọ thượng đường, nhét vào miệng Chu Chu, một bên căm giận nói: “Tuy nói ngươi chỉ là đầu heo, kể cả hiện tại đã thành yêu, tư tưởng suy nghĩ cũng nên tiến hoá một ít chứ, không cầu ngươi có thể đạt được trình độ cao như ta, nhưng tối thiểu, cũng mong ngươi được như những người bình thường, cũng nên tập trung suy ngẫm về đường đi lối lại cũng như nhân sinh. Huống chi ngươi bây giờ còn đang ở hoàn cảnh thập phần nguy hiểm, ta là địch nhân của ngươi, thử nhìn xem, đối mặt ta, ngươi nghĩ được gì ngoại trừ việc ăn, ngươi.. …..”
Chu Chu được ăn liền tâm trí nở hoa, hoàn toàn coi lời hắn nói như gió thoảng bên tai. Tô Phi Hồng nói đến miệng khô lưỡi khô, mới phát hiện ra suốt vừa rồi đều là hắn tự lẩm bẩm. Hắn quá mệt mỏi, thế là đem hết cái đám trên bàn đổ hết trước mặt Chu Chu, nghĩ thầm cái trư yêu này thật không có tiền đồ, hừ, ta cùng hắn nói nói vậy để làm gì, nhỡ đâu hắn bắt đầu để ý hoàn cảnh, bắt đầu ra sức chạy trốn, thoát được khỏi cái lưới này, ta chẳng phải là rủi ro hay sao? Một bàn thức ăn nháy mắt đã bị Chu Chu ăn hết sạch sẽ. Tô Phi Hồng bất đắc dĩ cười cười, nghĩ thầm: “vốn còn không muốn ăn, cái này là tối thích ăn mà lại không ăn, ta ngày hôm nay thật có vấn đề, đối một con trư, lại là yêu trư mà đối tốt như vậy, truyền ra ngoài còn không khiến người ta cười đến rụng răng hay sao?”.. Hắn nghĩ tới đây, mang theo quyết tâm hiện rõ lên khuôn mặt, lạnh lùng nói: “Đã ăn no rồi, mau quay về nằm ngốc dưới tàng cây cho ta, nếu thấy một tia dị động nào, ta lập tức tương ngươi làm thịt nhắm rượu.”
Trả lời hắn chính là một trận “Hô hô hô” thanh âm. Tô Phi Hồng cúi đầu vừa nhìn. Giỏi ghê, cái trư yêu kia thế mà đã ngủ, hơn nữa còn duy trì cái móng truớc khoác lên đùi hắn tạo thành một tư thế ngủ thật mất tự nhiên, cái đầu heo to tướng áp lên khiến Tô Phi Hồng cả đùi đều đau. Quay lại giương mắt nhìn bàn, ngay cả nước cũng không còn, hoá ra cái trư yêu này sau khi ăn thật nhiệt tình, phát hiện thực sự không còn gì để ăn ngay lập tức liền xoay qua ngủ.
Tô Phi Hồng tức giận đẩy đại hoa trư ra, thấy một đôi mắt y tí hí mở ra, hắn ác thanh ác khí quát lớn: “Bản vương đối với ngươi thật tốt quá, khiến ngươi không biết thân biết phận phải không? Mau cút ngay về dưới tàng cây mà ngủ cho ta, bằng không cẩn thận ta trở mặt.” Hắn rống xong, bỗng nhiên cảm thấy không được tự nhiên, cũng cảm thấy kỳ quái, từa hồ hắn dối với trư yêu này nảy sinh điểm cảm tình gì đó. Dường như, liên rống vài câu đều nghĩ có chút không được tự nhiên, lẽ nào bởi vì hắn cùng ta có điểm tương tự giống nhau?
Đôi mắt ti hí của đại hoa trư lập tức lại nhắm lại, những lời này của Tô Phi Hồng ý tứ gì hắn không cần biết, trong óc cũng chẳng suy nghĩ gì, nhưng trong đó có điểm hắn nghe rõ. Chỉ cần có chữ này, đó chính là cảm thấy mỹ mãn nữa, ở đâu mà ngủ hay không ngủ không cần biết? Thế là hắn hai móng trước ròi khỏi cái đùi Tô Phi Hồng, lung lay lúc lắc tiêu sái quay về hoa quế dưới tàng cây, đem thân thể cuộn tròn thành một đống, chỉ trong nháy mắt, tiếng ngáy đều đều nhẹ nhàng lại vang lên.
“Ngươi đúng chỉ là cái não trư, ta là đang rống ngươi....” Tô Phi Hồng khẩu khí răn dạy chưa được nửa câu, lại nghe được tiếng ngáy quen thuộc, khiến hắn nhất thời suy sụp, đối với con trư này thật hết cái để nói. Phất phất tay, mệnh lệnh phó nhân thu dọn bàn ăn. Hắn cũng thẳng hướng phòng mình mà đi, mặt trời gay gắt chói chang như vậy, nghỉ ngơi một hồi cho thoải mái.
Nằm sát vào tường bên rìa tháp thượng, một cỗ mát lạnh tựa băng khiến thật thích ý. Tuy rằng đã là mùa xuân, nhưng Tô Lý quốc nằm ở phía nam, lúc này lại là lúc tập trung nhiệt. Tới giữa hè, khí trời không phải chỉ dùng hai chữ khốc-liệt mà hình dung đâu, cũng may quốc gia giàu có, tuyệt đại bộ phận bách tính đều có thể đào một hầm băng, để khi đến mùa hè, liền xuất ra băng để giải nhiệt.
Bên cạnh có nha hoàn nhẹ nhàng phe phẩy quạt, gió thoảng qua xuy xuy mát trên người, càng thích ý không gì sánh được. Nhưng Tô Phi Hồng lại cảm thấy khó chịu. Sao lại khó chịu vậy, trước đây chưa từng có chuyện này. May là hầu hạ hắn chính là thiếp thân nha hoàn, lại biết chính mình phe phẩy quạt cũng không sai, bằng không mà thay người khác, chỉ sợ là đã bị doạ không nhẹ.
“Vương gia, người xảy ra chuyện gì?” Thu Thoan thực sự nhịn không được nữa, vương gia cứ lật qua lật lại như vậy, đã qua nửa canh giờ rồi, giờ ngủ trưa cũng sắp qua rồi, hắn hôm nay đây là xảy ra chuyện gì.. Sau một khắc, nàng nhìn thấy vương gia nhà mình ngồi dậy, buồn bực nói: “Quái lạ, ta tại sao lại nghĩ tới nó chứ, chẳng qua chỉ là một con heo”
Danh sách chương