Đêm mười lăm trăng tròn treo giữa không trung, bao phủ mặt đất mênh mang một màu bạc.Chu Chu kề sát trên lưng Tô Phi Hồng, không biết vì sao, hắn cảm thấy tim đập rất mau, hơn nữa trong đầu lại luôn hồi tưởng lại chuyện hai người làm trong dục trì. Khuôn mặt còn thấy có chút nóng rát, tiểu trư không biết hắn là xảy ra chuyện gì. Trước đây ở trên núi, hắn gặp phải chuyện tình không hiểu, cũng đều chạy đi hỏi Ngưu ca ca được. Nhưng hiện tại, Ngưu ca ca không ở đây, chỉ có Tô Phi Hồng, tựa hồ cũng chỉ có thể thỉnh giáo hắn.

“Vương gia, ta tim đập thật nhanh, trên mặt cũng rất nóng, trong óc luôn là hình ảnh hai chúng ta trong dục trì, ngươi áp lên ta, đây là chuyện gì vậy? Có phải khi ngươi áp ta đã dùng quá nhiều sức, đem đầu ta áp hỏng luôn rồi?” Chu Chu có chút do dự mở miệng, không biết rằng lời mình vừa nói ra suýt chút nữa đã khiến nhiếp chính vương gia đáng thương suýt té ngã.

“Khụ khụ, cái đó... không phải như vậy, cái này nói là trư trư ngươi đối với ta sản sinh tình cảm không tầm thường, không việc gì, ta thật cao hứng vì điều đấy.” Tô Phi Hồng ho khan hết hai tiếng, suy nghĩ một lát mới đưa ra cái đáp án mập mờ thế nào cũng được này. Không có cách nào, hắn không dám bỗng chốc nói trắng ra hết, sẽ hù doạ đến tiểu trư, khiến hắn chẳng cần nghe thêm gì nữa thì đã vội chạy trốn.

“Tình cảm không tầm thường?” Chu Chu chậm rãi nhấm nuốt cái từ này. Sau đó lẩm bẩm: “Ân, cũng có khả năng nga, ta cảm thấy rất sợ ngươi, cứ nghĩ đến ngươi muốn cắt của ta cái chân trước hoặc cắt cái lỗ tai để ăn, liền cảm thấy rằng thân thể đều run, ta cho tới bây giờ vẫn chưa từng có sợ ai tới vậy, ngay cả khi lũ yêu tinh bên ngoài đến xâm phạm Vụ Ẩn Sơn, ta suýt chút nữa thì mất mạng, cũng không cảm thấy đáng sợ như bây giờ.

Sắc mặt Tô Phi Hồng dưới ánh trăng biến hoá muôn màu muôn vẻ, vừa muốn nói, chợt nghe Chu Chu trên lưng hỏi: “Đúng rồi Vương gia, ngươi đã chuẩn bị trước cho tốt nồi xoong chưa? Sao không thấy ngài chuẩn bị nước sôi gì hết, hiện tại đã là buổi tối rồi, nói đi nói lại, ngươi là thích ăn thịt quay phải không?”

Vấn đề này khiến Tô Phi Hồng lơ mơ không thể nào hiểu nổi, không biết Chu Chu vì cái gì mà lại hỏi cái này, hắn quay lại đầu hỏi, nghe tới đáp án sau cùng, hắn liền bắt đầu cảm thấy muốn thổ huyết. Bởi vì Chu Chu rất thản nhiên nói: “Vì cái gì? Ngươi không phải muốn đêm nay ăn ta sao? Nói là muốn lấy chân trước hay cái lỗ tai, đúng rồi, ngươi dùng dao cũng dùng dao sắc một tý, lấy con dao nhỏ nhưng sắc cắt tứ chi cùng cái lỗ tai, như vậy ta cũng tránh khỏi bị đau nhức.”

Tô Phi Hồng không nói gì nhìn trăng trên trời, tuyệt vọng nói: “Chu Chu, ta biết ta sai rồi, ta không nên dối gạt ngươi, ta một chút đều không muốn ăn ngươi thịt hết. Đó là lí do mà, ta van ngươi, tại đây trăng thanh gió mát tạo nên một buổi tối vô cùng lãng mạn, ngươi sẽ không muốn cứ đảo qua đảo lại vấn đề này chứ, bị người hầu nào nghe được, rồi truyền ra nói đường đường là nhiếp chính vương gia mà lại ở trong phủ ăn thịt người, một đời thanh danh của ta rồi sẽ như nước chảy về đông mất.”

“A, thật vậy chăng? Ngươi không ăn thịt ta nữa?” Chu Chu ở trên lưng Tô Phi Hồng vô cùng vui vẻ hoan hô, sau đó kìm lòng không được hôn một cái lên mặt hắn. Trư yêu đơn thuần cũng không biết động tác này biểu đạt cái gì hết, hắn chỉ cảm thấy Tô Phi Hồng đối hắn thật sự là quá tốt, tốt đến mức hắn cũng không biết nên làm thế nào để biểu lộ cảm giác vui mừng của hắn. Hắn thậm chí suy nghĩ thầm trong lòng rằng nếu cứ như vậy, sẽ không cần đáp án gì nữa, không phi tiên được thì liền không phi tiên nữa, ở lại bên Tô Phi Hồng, có ăn có chơi, hơn nữa nhìn thấy hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái vui vẻ, thế này lại không thể so với làm tiên ư? Huống chi hiện tại lại nghe nói Tô Phi Hồng không ăn thịt hắn, yêu tinh ngốc vui mừng đến tâm hoa nộ phóng, nghĩ thầm trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao? Tô Phi Hồng này từ ngày gặp gỡ mình, lại biến thành ngốc nghếch thế này? Rõ ràng khoảng thời gian ban đầu khi hắn bắt mình, hắn tựa hồ rất lợi hại rất khôn khéo nha. Chu chu căn bản không biết là bản thân hắn đang lỗ vốn, lại còn đắc chí cho rằng hắn rất có lời, chiếm được tiện nghi thật là lớn.

Nhưng… hắn chợt nhớ tới một cái vấn đề trọng yếu, thế là liền dùng sức nhi ghé vào Tô Phi Hồng tập trung trên lưng, đem cái đầu nhỏ nhỏ nỗ lực cố vươn lên phía trước, hắn vốn muốn vươn đầu lên cùng Tô Phi Hồng mặt đối mặt, sau khi phát hiện cái động tác này thực sự vô cùng trắc trở, vẫn là chỉ có hươu cao cổ trên núi mới có tài năng vươn cổ dài đến thế, đó là lí do mà không thể làm gì khác hơn là cùng Tô Phi Hồng mặt dán mặt, sợ hãi hỏi: “Cái kia... Cái kia, nếu như... Nếu như ngươi không ăn thịt ta nữa, có đúng hay không... Có đúng hay không sau này sẽ không cho ta ăn đông ăn tây?”

Khoảng thời gian Tô Phi Hồng đối mặt với Chu Chu, ngực không tránh khỏi nhộn nhạo, thầm nghĩ trư trư này rốt cuộc cũng đã thông suốt hết, thế nhưng lập tức lại bị làm cho tức giận đến bốc khói, nghĩ thầm tình cảm mà Chu Chu tâm tâm niệm niệm chỉ có đồ ăn thôi sao? Hắn bất đắc dĩ mở miệng nói: “Chu Chu này, ngươi yên tâm, ngươi ở trong phủ ta đãi ngộ vẫn như cũ, à, không phải như cũ, mà là so với trước đây sẽ còn tốt hơn, sau này ngươi muốn ăn cái gì, cứ nói cho Thu Thoan, chỉ cần có thể làm được, đều làm cho ngươi ăn. Hiện tại, trăng thanh gió mát, bầu không khí đang rất tốt rất đẹp a, ngươi đừng nói những cái ăn uống gì đó mà đại sát phong cảnh như vậy có được không?”

Chu Chu lại xuất ra động tác quen thuộc, đem ngón tay ngậm ngậm trong miệng, rất chăm chú hỏi: “Chủ đề ăn uống thì sao chứ? Dân dĩ thực vi thiên* a, chúng ta mặc kệ là người hay động vật, đều không thể không ăn a, ngay cả tiểu thảo hay đại thụ, đều là hấp thụ từ bùn đất những thứ đông tây này nọ. Hừ, trăng thanh gió mát thì làm được gì, có thể làm ra cơm ăn sao? Ta đây mới không giống cái con thỏ kia, tất cả mọi người nói hắn thông minh, theo ý ta mà nói, hắn là tối ngu ngốc, mỗi ngày đều hướng ánh trăng mà cảm thán lẩm nhẩm cái gì mà Hằng Nga tỷ tỷ, trăng dù cho giống cái bánh nướng hơn nữa nữa, y cũng ăn không được vào miệng a, kể chi là Hằng Nga tỷ tỷ có thể ăn được sao? Cho dù là có thể ăn, nàng gầy như vậy, ăn vài miếng liền hết sạch, làm sao mà có thể so với lũ gấu chó, cả một lũ tròn vo, nếu như đem chân gấu cắt bỏ, rồi trét mật lên chưng, nhất định sẽ ăn ngon ăn ngon vô cùng.” Hắn vừa nói vậy, nước bọt đều chảy ra.

* Dân dĩ thực vi thiên: Nhân dân coi thức ăn như là trời, ý nói đồ ăn là nhất
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện