Lễ kỷ niệm của trường bắt đầu như một ngọn lửa cuồng nhiệt và sau một loạt các điều chỉnh sàng lọc, cuối cùng cũng bắt đầu.
Hạ Phong mặc một bộ vest trắng vừa vặn, tươm tất khiến cho hắn trông càng cao gầy, tươi sáng như ngọc, nhẹ nhàng tao nhã.
Bên cạnh hắn là trưởng bộ phận văn hóa giải trí Thẩm Mông Ca cũng rất nhã nhặn, hào sảng.
Hai người cùng nhau đứng trên sân khấu trông rất ăn ý xứng đôi vừa lứa.
Trong khán phòng chật kín người, Trương Du ngồi phía dưới hơi mất tập trung, thậm chí Tề Dĩnh đẩy y vài cái cũng không thấy phản ứng.
Y cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Phong đang đọc bài diễn văn khai mạc trên sân khấu, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Khi Lý Thập Di bước ra sân khấu, đồng tử y đột nhiên co rút lại, tim đập mạnh hai cái.
Y nín thở nhìn cậu.
Cậu mặc chiếc áo cổ chữ V màu đỏ đô kết với quần jean đen, bộ trang phục đơn giản tôn lên thân hình hoàn hảo và khí chất hào hoa của cậu, khiến cho người khác không thể rời mắt.
Khúc dạo đầu dần bắt đầu, ánh đèn sân khấu tập trung vào cậu, như thể cậu là người tồn tại duy nhất trên thế giới này.
"Cười nhạo kẻ nào ỷ sắc giương oai
Chẳng có trái tim sao xứng dung nhan này
Bàn linh ngân vang trong trẻo nơi màn trướng ánh đèn mờ nhạt
Ta và người vốn dĩ trời sinh một đôi
Không có người mới là nguyên tội
Không có tâm mới càng thêm xứng đôi
Người áo quần lam lũ, ta y trang hoa lệ
Sóng vai nhau bước qua cả núi sông
Người tiều tùy ta thay người trở nên rực rỡ
Là người nhấc bút điểm tô nhuốm màu giọt lệ nơi khóe mắt ta
Diễn ly hợp tương phùng bi hỉ vì ai?
Người đời quanh co bao hồi hiểu lầm, ta chỉ do người chi phối mà thôi
Hỏi thế gian còn gì hoàn mỹ hơn đây?
Lan hoa chỉ họa nên hồng trần tựa thủy
Ba thước hồng đài vạn sự hòa trong lời ca
Xướng lời cửu biệt sao chẳng chút bi thương
Mười dặm hồng trang rồi cũng thành tàn tro
Nguyện ai khắc ghi ai ở tuổi xuân tươi đẹp nhất này
Người khẽ dắt ta nhảy múa như bay
Người khẽ dẫn ta học được lui tiến
Hạnh phúc hay khổ đau ta vẫn bên người
Giơ tay nhấc chân đều không phạm quy củ
Đem ôn nhu khiêm nhường mãi khắc ghi
Người sai ta chẳng thể nào đúng
Người u mê còn ta khờ dại
Sao cam tâm để nỗi lòng không giải
Người xác xơ ta chưa từng úa tàn
Người mỏi mệt ta nào dám chán chường
Biết dùng gì sưởi ấm ngàn năm của người?
Phong tuyết mơ hồ vương vấn đuôi tóc bạc
Ngọn đèn rực rỡ ánh lên nếp nhăn nơi chân mày
Giá như người có thể rơi một giọt lệ
Giá như ta có thể bên người đến già
Dù có lụi tàn trong làn sương mịt mờ, cũng là ra đi một cách hoàn mỹ." (*)
Sau khi hát xong, dư âm vẫn còn kéo dài chưa dứt, giọng hát trầm ấm chứa chan tình cảm, vừa sâu lắng lại ngọt ngào.
Khúc nhạc cuối vàng lên đầy cảm xúc, mê hoặc lòng người, tác động sâu sắc đến tâm hồn người nghe.
Cậu nói bài hát này là dành cho một ai đó.
Dưới khán đài khán giả vang lên tiếng reo hò và huýt sáo.
Trái tim của Trương Du dường như bị một bàn tay nắm chặt, đau đến mức không thở nổi.
Cũng giống như ngày hôm đó, lần đầu tiên Lý Thập Di dứt khoát rời đi như thế, không ngoảnh lại, không để lại một khoảng trống nào.
Giống như y đã bị Lý Thập Di bỏ rơi, từ nay trở về sau trong mắt cậu sẽ không còn có y nữa.
Tay Tề Dĩnh bị nắm chặt đến phát đau, cô sửng sốt nhìn người đang muốn khóc bên cạnh, sau đó nghi hoặc nhìn người trên khán đài, trong đầu bất chợt hiện lên suy nghĩ.
Hạ Phong đứng sau bức màn, hắn đưa tay che mắt để người khác không nhìn thấy mình thất thố.
Câu nói cuối cùng của Lý Thập Di đã nói lên tất cả.
Chính là cậu đang nói với hắn, bản thân cậu đang rất nghiêm túc.
Niềm hạnh phúc tột độ này khiến hắn vô cùng choáng ngợp.
Cho dù thế giới rộng lớn như vậy, trong mắt hắn chỉ có thể chứa duy nhất một mình cậu, những người khác đều quăng xuống địa ngục.
Thẩm Mông Ca khẽ thở dài, nhưng cô cũng mừng cho Hạ Phong.
Hầu hết phụ nữ đều có trực giác rất nhạy bén, có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Vì vậy lúc cô hỏi, Hạ Phong cũng không giấu giếm mà nói cho cô nghe mọi chuyện.
Cô ngưỡng mộ con người của Hạ Phong, nhưng nhìn thấy tình yêu của Hạ Phong -- dù rằng không chấp nhận được chuyện này, nhưng cô vẫn tỏ ra tôn trọng hắn.
Lễ kỉ niệm diễn ra rất suôn sẻ, Hạ Phong cuối cùng cũng đọc diễn văn lễ bế mạc.
Hắn nhanh chóng thay quần áo, mặc kệ về sau thế nào, hắn nói một tiếng với Thẩm Mông Ca rồi sau đó vội vàng tìm kiếm người khiến hắn ngày nhớ đêm mong.
Thẩm Mông Ca nhìn theo bóng lưng háo hức của hắn, bất lực mỉm cười.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy cậu đang ngủ gật trên bàn bên ngoài khán phòng.
Ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu lên gương mặt cậu mang đến cảm giác nhẹ nhàng bình yên, làm lu mờ đi cảm giác xa lạ thường ngày.
Những sinh viên khác đi ngang qua cũng phải đi chậm lại chăm chú nhìn về phía cậu.
Hạ Phong thở chậm lại, thận trọng bước tới, nhưng vẫn vô tình đánh thức đối phương.
Lý Thập Di cau mày gãi gãi cổ, "...Có muỗi."
Hạ Phong dịu dàng cười, "Cuối thu rồi, làm gì có con muỗi nào chứ?"
Hạ Phong vui vẻ phủi nhẹ những chiếc lá rơi trên tóc cậu, lơ đãng nói: "Anh thích con số 0 lắm." Em khiến anh rất ngạc nhiên.
Lý Thập Di quay đầu, bĩu môi, "Đồ khùng, anh thích gì chứ." Chẳng qua là mấy chuyện râu ria nhỏ nhặt mà thôi.
Sự nhẹ nhàng bình yên của hai người cứ diễn ra như thế.
Trương Du vội vã đi tới nhưng rồi đột nhiên khựng lại, y phải công nhận rằng hai người thực sự rất đẹp đôi.
Nhìn biểu cảm của Lý Thập Di lúc này, đã bao lâu rồi y chưa được thấy? Hai tay y siết chặt rồi thả ra.
Tề Dĩnh đi theo phía sau nói: "Ồ, đó không phải là Lý Thập Di à? Có muốn đi qua chào hỏi một tiếng không?"
Trương Du hít sâu một hơi, chán nản nói: "...!Quên đi, đi thôi."
Hạ Phong đấu tranh tư tưởng rất lâu, không ngừng hồi tưởng về chuyện kia cùng với Lý Thập Di.
Vì thế lúc sau hắn lấy hết can đảm do dự nói: "Hôm nay nhà anh không có ai… Em, em...!có muốn đến đó không?" Hắn ngượng ngùng nói đến mức vành tai cũng đỏ bừng hết lên.
Lý Thập Di nhướng mày, có chút kinh ngạc trước sự chủ động của hắn, ghé vào lỗ tai hắn, trầm giọng hỏi: "Anh chắc chứ?"
Hạ Phong không dám nhìn lên, chỉ ấp úng "Ừm" một tiếng.
Hai mắt Lý Thập Di tối sầm lại giống như một vực sâu không đáy, khiến cho người khác cam tâm tình nguyện rơi vào.
Vì đối phương chủ động, cậu đương nhiên sẽ không từ chối.
Bọn họ bắt chuyến xe cuối cùng trong ngày để đi đến đó.
Trên đường về, Hạ Phong chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì cả, hàng ngàn ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn, hồi hộp, vui vẻ, ngại ngùng, chỉ là không có hối hận.
Lý Thập Di vẫn im lặng cho đến khi xuống xe.
Vẫn còn một quãng đường nữa phải đi, lúc đi ngang qua một hiệu thuốc, cậu dừng lại nói: "Hạ Phong, anh chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?"
Hạ Phong khó hiểu nhưng lập tức có phản ứng, mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Hắn lắc đầu nói "Không có."
Lý Thập Di đi vào hiệu thuốc, Hạ Phong chờ ở bên ngoài cúi đầu nhìn ngón chân, lúc sau cậu đi ra cầm một cái túi nhỏ nói: "Đi thôi."
Nhà Hạ Phong không quá lớn nhưng trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Lý Thập Di có lần tình cờ hỏi hắn, tại sao lại chọn trường đại học ở địa phương, hắn trả lời là vì bố mẹ không muốn hắn đi học quá xa nhà nên đã chọn trường ở đây.
Lý Thập Di thở dài nghĩ đến ba mẹ của mình.
Sau khi thay giày, Lý Thập Di nhìn xung quanh chốc lát rồi đi vào phòng ngủ của Hạ Phong.
Phòng ngủ cũng giống như con người của hắn, sạch sẽ tươm tất, mọi thứ được trang trí chỉnh chu gọn gàng, còn có một bé mèo đang nằm ở cạnh giường.
Lý Thập Di đi tới ôm bé mèo lên, ngồi ở mép giường nhìn hắn cười: "Rất trẻ con."
Hạ Phong xấu hổ gãi gãi mũi, "Mẹ anh mua cho."
Hắn đứng đó không biết phải làm sao, không khí trong phòng càng trở nên mờ ám, hắn không chịu nổi mà nói với Lý Thập Di: "Anh đi tắm trước." rồi vội vàng chạy đi.
Hạ Phong đứng dưới vòi hoa sen hít sâu một hơi, nhìn thân thể tươi trẻ mờ ảo trắng nõn trong gương, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, nếu người kia không thích thì phải làm sao đây.
Tim hắn hồi hộp đập thình thịch, lúc này hắn vẫn còn chút lo sợ.
Dù đã xem qua một ít tư liệu, cũng xem qua phim ảnh nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy hơi ghê tởm.
Nếu không yêu Lý Thập Di thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ tiếp xúc với mấy thứ này.
Dùng hai tay xoa nắn thân thể của chính mình, cẩn thận lau chùi từng bộ phận, thậm chí mấy ngày trước hắn còn bắt đầu ăn một chút đồ ăn thanh đạm, chính là vì ngày hôm nay.
Có gì đáng sợ chứ? Hạ Phong nhìn vào gương mỉm cười, sắp cùng người hắn yêu phát sinh quan hệ thân mật và không có bất kỳ điều gì có thể cản trở được.
Hắn quấn chặt khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt hơi né tránh.
"...Ừm anh xong rồi, em đi tắm đi."
Lý Thập Di đi đến bên hắn, hôn nhẹ lên trán hắn sau đó đi vào phòng tắm.
Làn da lộ ra có vẻ hơi lạnh, Hạ Phong rùng mình nằm xuống giường trước.
Hắn âm thầm chờ đợi, vừa vui vẻ lại thấp thỏm.
Lý Thập Di trần truồng bước ra từ phòng tắm, làn da trắng mịn như ngọc hơi ửng hồng vì hơi nước, thân hình cao ráo mảnh khảnh, cơ bắp mơ hồ hiện lên nhìn vô cùng đẹp đẽ dưới ánh đèn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Có người trong giới từng nói rằng nếu Lý Thập Di chịu nằm dưới thì cậu chắc chắn là một 0 hoàn hảo nhất, bởi vì không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cậu – mị lực quyến rũ ẩn sâu dưới khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy ma mị hút người, khiến người khác nhìn vào đều thấy phong tình chứa đựng trong đó.
Nhưng thực chất đó lại rất vô tình, cậu chính là đóa hoa lạnh lùng đẹp đẽ mà không một ai dám hái.
Hạ Phong cũng không thừa nhận mọi chuyện, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình ở trong tình thế thiệt thòi, dù là về mặt vật chất hay tình cảm.
Trong đầu Hạ Phong "bùm" một tiếng như pháo hoa đang bắn trên bầu trời.
Vì vậy lúc Lý Thập Di đi ra hắn đơ cả người.
Lý Thập Di nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người nọ, cậu đưa tay vỗ vỗ mặt hắn.
Hạ Phong lúc này mới hoàn hồn, cả người đỏ bừng vì xấu hổ, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại bày ra dáng vẻ thấy chết không sợ, "Em tới đi, đừng lo lắng cho anh."
Lý Thập Di thấp giọng lẩm bẩm, cũng không nói gì trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn không nhẹ nhàng như những nụ hôn trước đây, nó mang theo cảm giác hung hăng, lại rất cuồng nhiệt khiêu khích đầu lưỡi hắn, Hạ Phong dường như bị cậu lan tỏa, hắn bắt đầu nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi mạnh mẽ quấn quýt lấy nhau, thân thể hắn cũng không tự chủ được mà run lên.
Vuốt ve, dạo đầu, tiến vào, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, có vẻ cũng không khác gì những người khác.
Hạ Phong chỉ cảm thấy như được ánh mặt trời dịu dàng vỗ về, hắn nhẹ nhàng đón nhận, tựa như con thuyền lênh đênh trên biển, lên xuống chập trùng.
Đau đớn tột cùng rồi cũng vui sướng tột cùng, cao trào mang đến cảm xúc tột cùng, đầu óc như bay lên chín tầng mây, bọn họ quấn lấy nhau triền miên trong dục vọng.
Hai người trong phòng quấn chặt lấy nhau, không còn biết bên ngoài như thế nào, chỉ mê man chìm đắm trong cơn mê tình, tình yêu và dục vọng hòa lẫn vào nhau, lý trí đều trở nên mơ hồ.
Hôm nay có rượu hôm nay say, thôi thì tạm thời để bản thân phóng túng đi.
Cứ như vậy say mê chìm trong men tình.
Trước khi Hạ Phong chìm vào giấc ngủ hắn đã nghĩ, cậu cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuộc về hắn.
- ---–------------------
(*) Lời dịch bài hát Khiên Ti Hí mình xin phép mượn tạm tại:
https://youtube.com/watch?v=AT1Vj_ls-iA&feature=sha
https://www.youtube.com/watch?v=AT1Vj_ls-iA.
Hạ Phong mặc một bộ vest trắng vừa vặn, tươm tất khiến cho hắn trông càng cao gầy, tươi sáng như ngọc, nhẹ nhàng tao nhã.
Bên cạnh hắn là trưởng bộ phận văn hóa giải trí Thẩm Mông Ca cũng rất nhã nhặn, hào sảng.
Hai người cùng nhau đứng trên sân khấu trông rất ăn ý xứng đôi vừa lứa.
Trong khán phòng chật kín người, Trương Du ngồi phía dưới hơi mất tập trung, thậm chí Tề Dĩnh đẩy y vài cái cũng không thấy phản ứng.
Y cứ nhìn chằm chằm vào Hạ Phong đang đọc bài diễn văn khai mạc trên sân khấu, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Khi Lý Thập Di bước ra sân khấu, đồng tử y đột nhiên co rút lại, tim đập mạnh hai cái.
Y nín thở nhìn cậu.
Cậu mặc chiếc áo cổ chữ V màu đỏ đô kết với quần jean đen, bộ trang phục đơn giản tôn lên thân hình hoàn hảo và khí chất hào hoa của cậu, khiến cho người khác không thể rời mắt.
Khúc dạo đầu dần bắt đầu, ánh đèn sân khấu tập trung vào cậu, như thể cậu là người tồn tại duy nhất trên thế giới này.
"Cười nhạo kẻ nào ỷ sắc giương oai
Chẳng có trái tim sao xứng dung nhan này
Bàn linh ngân vang trong trẻo nơi màn trướng ánh đèn mờ nhạt
Ta và người vốn dĩ trời sinh một đôi
Không có người mới là nguyên tội
Không có tâm mới càng thêm xứng đôi
Người áo quần lam lũ, ta y trang hoa lệ
Sóng vai nhau bước qua cả núi sông
Người tiều tùy ta thay người trở nên rực rỡ
Là người nhấc bút điểm tô nhuốm màu giọt lệ nơi khóe mắt ta
Diễn ly hợp tương phùng bi hỉ vì ai?
Người đời quanh co bao hồi hiểu lầm, ta chỉ do người chi phối mà thôi
Hỏi thế gian còn gì hoàn mỹ hơn đây?
Lan hoa chỉ họa nên hồng trần tựa thủy
Ba thước hồng đài vạn sự hòa trong lời ca
Xướng lời cửu biệt sao chẳng chút bi thương
Mười dặm hồng trang rồi cũng thành tàn tro
Nguyện ai khắc ghi ai ở tuổi xuân tươi đẹp nhất này
Người khẽ dắt ta nhảy múa như bay
Người khẽ dẫn ta học được lui tiến
Hạnh phúc hay khổ đau ta vẫn bên người
Giơ tay nhấc chân đều không phạm quy củ
Đem ôn nhu khiêm nhường mãi khắc ghi
Người sai ta chẳng thể nào đúng
Người u mê còn ta khờ dại
Sao cam tâm để nỗi lòng không giải
Người xác xơ ta chưa từng úa tàn
Người mỏi mệt ta nào dám chán chường
Biết dùng gì sưởi ấm ngàn năm của người?
Phong tuyết mơ hồ vương vấn đuôi tóc bạc
Ngọn đèn rực rỡ ánh lên nếp nhăn nơi chân mày
Giá như người có thể rơi một giọt lệ
Giá như ta có thể bên người đến già
Dù có lụi tàn trong làn sương mịt mờ, cũng là ra đi một cách hoàn mỹ." (*)
Sau khi hát xong, dư âm vẫn còn kéo dài chưa dứt, giọng hát trầm ấm chứa chan tình cảm, vừa sâu lắng lại ngọt ngào.
Khúc nhạc cuối vàng lên đầy cảm xúc, mê hoặc lòng người, tác động sâu sắc đến tâm hồn người nghe.
Cậu nói bài hát này là dành cho một ai đó.
Dưới khán đài khán giả vang lên tiếng reo hò và huýt sáo.
Trái tim của Trương Du dường như bị một bàn tay nắm chặt, đau đến mức không thở nổi.
Cũng giống như ngày hôm đó, lần đầu tiên Lý Thập Di dứt khoát rời đi như thế, không ngoảnh lại, không để lại một khoảng trống nào.
Giống như y đã bị Lý Thập Di bỏ rơi, từ nay trở về sau trong mắt cậu sẽ không còn có y nữa.
Tay Tề Dĩnh bị nắm chặt đến phát đau, cô sửng sốt nhìn người đang muốn khóc bên cạnh, sau đó nghi hoặc nhìn người trên khán đài, trong đầu bất chợt hiện lên suy nghĩ.
Hạ Phong đứng sau bức màn, hắn đưa tay che mắt để người khác không nhìn thấy mình thất thố.
Câu nói cuối cùng của Lý Thập Di đã nói lên tất cả.
Chính là cậu đang nói với hắn, bản thân cậu đang rất nghiêm túc.
Niềm hạnh phúc tột độ này khiến hắn vô cùng choáng ngợp.
Cho dù thế giới rộng lớn như vậy, trong mắt hắn chỉ có thể chứa duy nhất một mình cậu, những người khác đều quăng xuống địa ngục.
Thẩm Mông Ca khẽ thở dài, nhưng cô cũng mừng cho Hạ Phong.
Hầu hết phụ nữ đều có trực giác rất nhạy bén, có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Vì vậy lúc cô hỏi, Hạ Phong cũng không giấu giếm mà nói cho cô nghe mọi chuyện.
Cô ngưỡng mộ con người của Hạ Phong, nhưng nhìn thấy tình yêu của Hạ Phong -- dù rằng không chấp nhận được chuyện này, nhưng cô vẫn tỏ ra tôn trọng hắn.
Lễ kỉ niệm diễn ra rất suôn sẻ, Hạ Phong cuối cùng cũng đọc diễn văn lễ bế mạc.
Hắn nhanh chóng thay quần áo, mặc kệ về sau thế nào, hắn nói một tiếng với Thẩm Mông Ca rồi sau đó vội vàng tìm kiếm người khiến hắn ngày nhớ đêm mong.
Thẩm Mông Ca nhìn theo bóng lưng háo hức của hắn, bất lực mỉm cười.
Cuối cùng, hắn cũng tìm thấy cậu đang ngủ gật trên bàn bên ngoài khán phòng.
Ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu lên gương mặt cậu mang đến cảm giác nhẹ nhàng bình yên, làm lu mờ đi cảm giác xa lạ thường ngày.
Những sinh viên khác đi ngang qua cũng phải đi chậm lại chăm chú nhìn về phía cậu.
Hạ Phong thở chậm lại, thận trọng bước tới, nhưng vẫn vô tình đánh thức đối phương.
Lý Thập Di cau mày gãi gãi cổ, "...Có muỗi."
Hạ Phong dịu dàng cười, "Cuối thu rồi, làm gì có con muỗi nào chứ?"
Hạ Phong vui vẻ phủi nhẹ những chiếc lá rơi trên tóc cậu, lơ đãng nói: "Anh thích con số 0 lắm." Em khiến anh rất ngạc nhiên.
Lý Thập Di quay đầu, bĩu môi, "Đồ khùng, anh thích gì chứ." Chẳng qua là mấy chuyện râu ria nhỏ nhặt mà thôi.
Sự nhẹ nhàng bình yên của hai người cứ diễn ra như thế.
Trương Du vội vã đi tới nhưng rồi đột nhiên khựng lại, y phải công nhận rằng hai người thực sự rất đẹp đôi.
Nhìn biểu cảm của Lý Thập Di lúc này, đã bao lâu rồi y chưa được thấy? Hai tay y siết chặt rồi thả ra.
Tề Dĩnh đi theo phía sau nói: "Ồ, đó không phải là Lý Thập Di à? Có muốn đi qua chào hỏi một tiếng không?"
Trương Du hít sâu một hơi, chán nản nói: "...!Quên đi, đi thôi."
Hạ Phong đấu tranh tư tưởng rất lâu, không ngừng hồi tưởng về chuyện kia cùng với Lý Thập Di.
Vì thế lúc sau hắn lấy hết can đảm do dự nói: "Hôm nay nhà anh không có ai… Em, em...!có muốn đến đó không?" Hắn ngượng ngùng nói đến mức vành tai cũng đỏ bừng hết lên.
Lý Thập Di nhướng mày, có chút kinh ngạc trước sự chủ động của hắn, ghé vào lỗ tai hắn, trầm giọng hỏi: "Anh chắc chứ?"
Hạ Phong không dám nhìn lên, chỉ ấp úng "Ừm" một tiếng.
Hai mắt Lý Thập Di tối sầm lại giống như một vực sâu không đáy, khiến cho người khác cam tâm tình nguyện rơi vào.
Vì đối phương chủ động, cậu đương nhiên sẽ không từ chối.
Bọn họ bắt chuyến xe cuối cùng trong ngày để đi đến đó.
Trên đường về, Hạ Phong chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói gì cả, hàng ngàn ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn, hồi hộp, vui vẻ, ngại ngùng, chỉ là không có hối hận.
Lý Thập Di vẫn im lặng cho đến khi xuống xe.
Vẫn còn một quãng đường nữa phải đi, lúc đi ngang qua một hiệu thuốc, cậu dừng lại nói: "Hạ Phong, anh chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chưa?"
Hạ Phong khó hiểu nhưng lập tức có phản ứng, mặt nhanh chóng đỏ bừng lên.
Hắn lắc đầu nói "Không có."
Lý Thập Di đi vào hiệu thuốc, Hạ Phong chờ ở bên ngoài cúi đầu nhìn ngón chân, lúc sau cậu đi ra cầm một cái túi nhỏ nói: "Đi thôi."
Nhà Hạ Phong không quá lớn nhưng trông rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Lý Thập Di có lần tình cờ hỏi hắn, tại sao lại chọn trường đại học ở địa phương, hắn trả lời là vì bố mẹ không muốn hắn đi học quá xa nhà nên đã chọn trường ở đây.
Lý Thập Di thở dài nghĩ đến ba mẹ của mình.
Sau khi thay giày, Lý Thập Di nhìn xung quanh chốc lát rồi đi vào phòng ngủ của Hạ Phong.
Phòng ngủ cũng giống như con người của hắn, sạch sẽ tươm tất, mọi thứ được trang trí chỉnh chu gọn gàng, còn có một bé mèo đang nằm ở cạnh giường.
Lý Thập Di đi tới ôm bé mèo lên, ngồi ở mép giường nhìn hắn cười: "Rất trẻ con."
Hạ Phong xấu hổ gãi gãi mũi, "Mẹ anh mua cho."
Hắn đứng đó không biết phải làm sao, không khí trong phòng càng trở nên mờ ám, hắn không chịu nổi mà nói với Lý Thập Di: "Anh đi tắm trước." rồi vội vàng chạy đi.
Hạ Phong đứng dưới vòi hoa sen hít sâu một hơi, nhìn thân thể tươi trẻ mờ ảo trắng nõn trong gương, trong lòng đột nhiên có chút lo lắng, nếu người kia không thích thì phải làm sao đây.
Tim hắn hồi hộp đập thình thịch, lúc này hắn vẫn còn chút lo sợ.
Dù đã xem qua một ít tư liệu, cũng xem qua phim ảnh nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác gì, ngược lại còn cảm thấy hơi ghê tởm.
Nếu không yêu Lý Thập Di thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ tiếp xúc với mấy thứ này.
Dùng hai tay xoa nắn thân thể của chính mình, cẩn thận lau chùi từng bộ phận, thậm chí mấy ngày trước hắn còn bắt đầu ăn một chút đồ ăn thanh đạm, chính là vì ngày hôm nay.
Có gì đáng sợ chứ? Hạ Phong nhìn vào gương mỉm cười, sắp cùng người hắn yêu phát sinh quan hệ thân mật và không có bất kỳ điều gì có thể cản trở được.
Hắn quấn chặt khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, ánh mắt hơi né tránh.
"...Ừm anh xong rồi, em đi tắm đi."
Lý Thập Di đi đến bên hắn, hôn nhẹ lên trán hắn sau đó đi vào phòng tắm.
Làn da lộ ra có vẻ hơi lạnh, Hạ Phong rùng mình nằm xuống giường trước.
Hắn âm thầm chờ đợi, vừa vui vẻ lại thấp thỏm.
Lý Thập Di trần truồng bước ra từ phòng tắm, làn da trắng mịn như ngọc hơi ửng hồng vì hơi nước, thân hình cao ráo mảnh khảnh, cơ bắp mơ hồ hiện lên nhìn vô cùng đẹp đẽ dưới ánh đèn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Có người trong giới từng nói rằng nếu Lý Thập Di chịu nằm dưới thì cậu chắc chắn là một 0 hoàn hảo nhất, bởi vì không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của cậu – mị lực quyến rũ ẩn sâu dưới khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy ma mị hút người, khiến người khác nhìn vào đều thấy phong tình chứa đựng trong đó.
Nhưng thực chất đó lại rất vô tình, cậu chính là đóa hoa lạnh lùng đẹp đẽ mà không một ai dám hái.
Hạ Phong cũng không thừa nhận mọi chuyện, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình ở trong tình thế thiệt thòi, dù là về mặt vật chất hay tình cảm.
Trong đầu Hạ Phong "bùm" một tiếng như pháo hoa đang bắn trên bầu trời.
Vì vậy lúc Lý Thập Di đi ra hắn đơ cả người.
Lý Thập Di nhìn vẻ mặt ngơ ngác của người nọ, cậu đưa tay vỗ vỗ mặt hắn.
Hạ Phong lúc này mới hoàn hồn, cả người đỏ bừng vì xấu hổ, hắn chỉ có thể nhắm mắt lại bày ra dáng vẻ thấy chết không sợ, "Em tới đi, đừng lo lắng cho anh."
Lý Thập Di thấp giọng lẩm bẩm, cũng không nói gì trực tiếp hôn xuống.
Nụ hôn không nhẹ nhàng như những nụ hôn trước đây, nó mang theo cảm giác hung hăng, lại rất cuồng nhiệt khiêu khích đầu lưỡi hắn, Hạ Phong dường như bị cậu lan tỏa, hắn bắt đầu nhiệt tình đáp lại, môi lưỡi mạnh mẽ quấn quýt lấy nhau, thân thể hắn cũng không tự chủ được mà run lên.
Vuốt ve, dạo đầu, tiến vào, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, có vẻ cũng không khác gì những người khác.
Hạ Phong chỉ cảm thấy như được ánh mặt trời dịu dàng vỗ về, hắn nhẹ nhàng đón nhận, tựa như con thuyền lênh đênh trên biển, lên xuống chập trùng.
Đau đớn tột cùng rồi cũng vui sướng tột cùng, cao trào mang đến cảm xúc tột cùng, đầu óc như bay lên chín tầng mây, bọn họ quấn lấy nhau triền miên trong dục vọng.
Hai người trong phòng quấn chặt lấy nhau, không còn biết bên ngoài như thế nào, chỉ mê man chìm đắm trong cơn mê tình, tình yêu và dục vọng hòa lẫn vào nhau, lý trí đều trở nên mơ hồ.
Hôm nay có rượu hôm nay say, thôi thì tạm thời để bản thân phóng túng đi.
Cứ như vậy say mê chìm trong men tình.
Trước khi Hạ Phong chìm vào giấc ngủ hắn đã nghĩ, cậu cuối cùng cũng đã hoàn toàn thuộc về hắn.
- ---–------------------
(*) Lời dịch bài hát Khiên Ti Hí mình xin phép mượn tạm tại:
https://youtube.com/watch?v=AT1Vj_ls-iA&feature=sha
https://www.youtube.com/watch?v=AT1Vj_ls-iA.
Danh sách chương