Lý Thập Di liếc mắt thì nhìn thấy một người quen khác đang chen vào giữa cậu và Dung Lâm.
    
"Lý Thập Di?" Hạ Bình Xuyên gọi cậu, hất cằm nói, "Qua đây nói chuyện?"
Dung Lâm nghĩ Tư Sâm trước khi đi có dặn dò là phải bảo vệ người nhà của mình, nên y chắn trước mặt Lý Thập Di, lạnh lùng nói: "Hạ tổng, có chuyện gì?"
"Không sao đâu, đúng lúc em cũng có chuyện muốn nói với anh Hạ." Lý Thập Di đứng cả buổi trời nên cũng thấy hơi mệt, cậu lướt qua người Dung Lâm rồi nói với Hạ Bình Xuyên: "Đi thôi."
Khu vực nghỉ ngơi ở góc phòng tiệc dường như tách biệt khỏi tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, trở thành một nơi yên tĩnh riêng tư không bị quấy rầy.

Lý Thập Di tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, Hạ Bình Xuyên cũng ngồi xuống bắt chéo chân, bày ra ánh mắt có ý xem thường thể hiện quyền lực, nhưng quầng thâm dưới mí mắt cho thấy người này cùng lắm cũng chỉ là kiểu ngoài mạnh trong yếu mà thôi.
  
Lý Thập Di nhìn dáng vẻ của hắn, đột nhiên châm chọc nói: "Lê Quang không có ở đây, tôi có chút không quen với dáng vẻ này của anh đấy."
    
Tuy rằng cậu biết Hạ Bình Xuyên vẫn luôn có ác cảm với cậu, nhưng mà là ngại Lê Quang nên mới không biểu hiện rõ ràng như vậy, một con sói dù có ngụy trang như thế nào cũng không có khả năng trở thành một con cừu non.

"...!Đừng tưởng được Tư Sâm che chở thì tôi sẽ không động được cậu, nói cho tôi biết, Lê Quang đang ở đâu?" Nghe được cậu chủ động nhắc tới Lê Quang thì ánh mắt Hạ Bình Xuyên lộ ra vẻ dữ tợn mang theo sự đe dọa rợn người khiến người ta hoài nghi liệu một giây tiếp theo hắn có nhào tới ăn tươi nuốt sống người luôn hay không.

truyện ngôn tình
Lý Thập Di cười nhạo, hỏi ngược lại: "Anh Hạ là người chung chăn gối với Lê Quang còn không biết thì tôi làm sao có thể biết được, chẳng lẽ anh nghĩ tôi với anh ấy thân thiết hơn hai người sao?"
Hạ Bình Xuyên hơi ngưng lại, trong đầu không khỏi nhớ tới chuyện bọn họ đã từng làm, "Cậu câm miệng cho tôi!"
Lý Thập Di làm vẻ muốn đứng dậy, "Nếu thái độ của anh Hạ vẫn cứng rắn như vậy thì tôi thấy không có gì để nói nữa."
Hạ Bình Xuyên hít sâu một hơi rồi nghĩ đến Lê Quang lập tức cảm thấy đau đến thấu tim, hắn phải kiềm chế cảm xúc của mình, đáy mắt cuồn cuộn mây đen, "Em ấy là bạn của cậu, cậu cũng không muốn thấy chúng tôi ầm ĩ như thế đúng không?"
    
Lý Thập Di ngồi lại chỗ cũ, lắc đầu: "Là bạn bè tôi đương nhiên hi vọng anh ấy có thể làm những gì mình thích, nếu anh ấy cảm thấy không có anh sẽ vui vẻ hơn thì tôi đương nhiên sẽ ủng hộ anh ấy."

Nói đến cũng lạ, cậu cùng Lê Quang tính cách khác nhau thế mà lại cũng có thể trở thành bạn tốt, thấu hiểu, thông cảm và giúp đỡ lẫn nhau, giờ đây khi cậu đã tìm được tình cảm chân thành nên cũng không muốn Lê Quang cô đơn cả đời không nơi nương tựa.

"Anh nghĩ rằng những điều anh làm là tốt với anh ấy, vậy anh có bao giờ thử hỏi mong muốn của Lê Quang là gì chưa? Anh ấy yêu thích tự do, thích nhàn hạ không phải lo nghĩ điều gì, anh Hạ cũng không phải kẻ ngốc nên nói vậy chắc hẳn cũng hiểu được, anh sai ở chỗ là không nên nhốt anh ấy bằng chính sự ích kỷ của mình rồi coi anh ấy như con chim trong lồng được."
 
Lời này được nói ra từ người khác khiến Hạ Bình Xuyên hoảng sợ, "Em ấy chưa bao giờ nói với tôi những chuyện này, nếu tôi biết..."
   
Lý Thập Di nhìn hắn đang ôm đầu đau khổ, trầm ngâm nói: "Xem ra vấn đề giữa hai người quả thật rất nhiều, anh ấy không nói, còn anh cũng chưa bao giờ hỏi..."
 
Trước kia Lê Quang nhắc tới mâu thuẫn của bọn họ, Lý Thập Di chỉ nghĩ Hạ Bình Xuyên tính cách hung hăng, làm theo ý mình quen rồi, lại không nghĩ tới, một người thì khi gặp phải vấn đề chỉ biết rụt cổ trốn tránh còn miệng thì chỉ làm vật trang trí, còn một người là có thể dễ dàng giải quyết nhưng khi đụng tới người thương thì lại không thể xuống tay cạy cái miệng im ỉm không chịu hé răng kia.

Hai người này thật đúng là trời sinh một đôi, dây dưa nhiều năm như vậy, tình cảm vốn dĩ sâu đậm mà giờ đây ầm ĩ đến mức có nguy cơ sụp đổ luôn rồi. 
  
"Đột nhiên không muốn quan tâm hai người nữa..." Lý Thập Di trong lòng liếc nửa con mắt, không khỏi chửi thầm Lê Quang, già đầu rồi còn chơi cái trò gì mà anh đoán em đoán khiến cậu cạn lời.
  
Hạ Bình Xuyên nhắm mắt lại, hồi phục lại tâm tình, ngón tay chỉ vào người đang ở xa xa: "Thật ra tôi đã mở sẵn một đường lui nhưng Lê Quang vẫn không chịu xuất hiện, tôi lại luôn bị chuyện trong gia tộc vướng tay vướng chân, nếu không có chuyện lộn xộn và những người đó thì tôi đã đi tìm em ấy về từ lâu rồi."
    
Hạ Bình Xuyên lại nhớ tới Lê Quang khi còn bé, một con búp bê nhỏ bằng da thịt, một tay véo eo hắn một tay chỉ lên trời rồi hét to: "Em muốn tạo ra một đế chế kinh doanh lớn trong tương lai!" Đôi mắt lấp lánh như chứa hàng ngàn ngôi sao khiến cho Tiểu Bình Xuyên không thể rời mắt, âm thầm hạ quyết tâm. 
  
"Em ấy thật sự là một kẻ lừa đảo..." Hạ Bình Xuyên không khỏi thầm than một tiếng.
  
Sau đó hắn tiếp tục nói: "...!Người đó chính là người sẽ tiếp nhận vị trí của tôi sau khi tôi rời đi, nếu Lê Quang không muốn món quà tôi một tay tạo ra cho em ấy vậy thì tôi lập tức bỏ lại hết tất cả rồi cùng em ấy làm đôi uyên ương lánh xa trần thế, ngoại trừ em ấy ra thì cái gì tôi cũng không quan tâm."
Lý Thập Di không ngờ Hạ Bình Xuyên có thể thông suốt như vậy, sẵn sàng vứt bỏ tất cả chỉ cần duy nhất Lê Quang, cậu không khỏi nhìn hắn bằng con mắt khác xưa.

Danh lợi quyền lực là thứ rất khó buông xuống, hầu hết con người trên thế giới này đều đầu rơi máu chảy vì nó, nhưng dang vọng thực chất cũng chỉ là hư vô, ngoài tình cảm sống chết ra thì chẳng có thứ gì to lớn hơn.
 
Lý Thập Di cảm thấy, chỉ sợ là cả đời này Lê Quang cũng không thoát khỏi Hạ Bình Xuyên.
  
Nhưng mà cậu quả thật là không biết vị trí của Lê Quang nên cũng chỉ có thể tóm tắt dựa vào vài câu thường ngày của anh, cuối cùng đơn giản bỏ thêm củi, "Được rồi, tôi đã nói cho anh biết những gì anh ấy đã nói, nếu còn chậm trễ thì nói không chừng anh ấy sẽ bị những người khác bắt cóc đi đấy, đến lúc đó thì thân phận Lê phu nhân của anh cũng sẽ bị người khác chiếm mất thôi."
  
"Tuyệt đối không thể!"
Hạ Bình Xuyên cũng thuộc phái hành động, nhiều ngày trôi qua chờ tin tức chờ đến mức lo lắng, hắn cũng không nói thêm gì với Lý Thập Di mà trực tiếp đi qua bàn giao lại cho cấp dưới đi cùng hắn rồi sau đó vội vàng rời đi.

Lý Thập Di nhìn bóng lưng Hạ Bình Xuyên rời đi, thuận tay cầm lấy chiếc cốc từ trong tay người nào đó, cậu hớp một ngụm trà sữa nóng hổi, mùi hương trà sữa lan tỏa mọi ngóc ngách, "Ngon quá, ở đâu ra vậy?"
  
"Đặc biệt bảo nhà bếp làm cho em." Tư Sâm ngồi xuống, bóp bóp chân cho cậu, "Em mệt không?"  
  
Lý Thập Di dựa vào người hắn, thoải mái nói: "Còn tốt, vừa mới làm Nguyệt lão, cảm giác cũng không tệ."
Tư Sâm mỉm cười, thong thả ung dung nói: "Anh yêu em."
Lời tỏ tình tới bất ngờ nhưng cũng không đột ngột, Lý Thập Di híp mắt cười, đáy mắt trêu người, tựa như đang ban ơn nói: "Biết rồi, cho phép anh yêu em đó."
 
Tư Sâm đứng lên, ga lăng cúi đầu rồi duỗi tay ra nói: "Đi nhé?"
 
Lý Thập Di đặt tay lên lòng bàn tay hắn rồi lại được nắm chặt.
  

* * * * * *
Trong bữa tiệc tại nhà, Tư Tích Sơn đang đứng trên sân khấu, khách mời tụ tập ở đây cùng nhau thì thầm to nhỏ, Tư Phương Đình cùng đại tiểu thư nhà họ Thi -- Thi Du đứng cạnh nhau, ánh đèn chiếu lên người, trai xinh gái đẹp trông rất xứng đôi vừa lứa.

"Hôm nay là tiệc đính hôn của đứa con kém cỏi cùng tiểu thư nhà họ Thi, cảm tạ các vị đã nể mặt lão già này mà bớt chút thời gian bận rộn đến đây chứng kiến chuyện tốt của đứa con kém cỏi nhà tôi.

Từ xưa đến nay vẫn luôn là trước thành gia sau lập nghiệp, sau này đứa con kém cỏi này cũng cần mọi người giúp đỡ nhiều hơn..."
Bên dưới có người nói lời nịnh nọt, Tư Tích Sơn cười ha ha, quay đầu nhìn thông gia, "Đứa con kém cỏi này cùng ái nữ thật sự là duyên trời tác hợp, mối quan hệ của chúng ta thân càng thêm thân."
Người của nhà họ Thi nhìn hai đứa trẻ cũng cảm thấy rất là hài lòng.  
  
Tư Phương Đình miễn cưỡng cười, căn bản không để ý Tư Tích Sơn đang nói gì, con mắt cứ nhìn xung quanh muốn tìm bóng dáng của người nào đó.  
Tư Phương Đình tìm nửa ngày cũng không thấy người muốn nhìn thấy.

Dựa theo quy trình là tiếp theo sẽ đeo nhẫn đính hôn lên ngón tay cho nhà gái, Tư Phương Đình đặc biệt chống cự giơ nhẫn lên, ngón tay người phụ nữ nhấc lên nhưng chờ cả buổi trời cũng không thấy động tác tiếp theo của đối phương.
   
Tư Tích Sơn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở.  
  
Tư Phương Đình vẫn còn đang ngẩn người, trong đầu tất cả đều là giọng nói tiếng cười của Lý Thập Di, bất kể là trước kia hay là bây giờ, tất cả đều giống như một thước phim dần dần hiện lên, cũng là quá khứ khắc sâu trong tận đáy lòng, gã căn bản không cách nào hứa hẹn tương lai với một người phụ nữ khác, cho dù là giả.
   
Lúc này, giọng nói của Tư Sâm vang lên, âm giọng không cao nhưng rất có lực: "Xem ra em trai hình như không hài lòng với cuộc hôn nhân này lắm nhỉ."
Tư Tích Sơn nghe vậy mặt cũng biến sắc, giận dữ nói: "Anh nói bậy gì vậy hả!"   
  
Tư Sâm nắm tay Lý Thập Di cùng nhau đi lên sân khấu, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết chuyện gì xảy ra.  
  
Kể từ khi bọn họ xuất hiện, Tư Phương Đình đã luôn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt của bọn họ, phảng phất muốn nhìn xuyên qua một cái động.
  
"Các người..."
   
Lý Thập Di ánh mắt lạnh lùng, coi gã như không khí.

"Con nói gì mọi người đều hiểu, ba không cần phải giả vờ tức giận." Tư Sâm cũng chẳng để người cha này vào mắt, cũng không muốn phí lời.

Hắn nhìn Lý Thập Di đang chán nản, lén ngáp dài ngáp ngắn nên muốn nhanh chóng kết thúc trò hề này, không muốn tốn nhiều thời gian cho người không quan trọng.
   
Khách mời dù đứng hay ngồi cũng đều đang chờ xem kịch hay, hầu hết mọi người đều không thể hiểu nổi lão già Tư Tích Sơn này, con trai lớn thì ông ta không thèm giúp đỡ nhưng lại kiên quyết nâng đỡ đứa con riêng kém tài hơn kia, đây là ngại tài nguyên nhà họ Tư quá phong phú sao?
 
Có một số người biết chuyện nhưng cười không nói, vẻ mặt thích thú đánh giá những người trên sân khấu.
      
"Nếu em trai không muốn kết hôn với tiểu thư Thi thì không bằng tự giác lui về phía sau, nhường sân khấu cho chúng tôi được không?"
Nói xong, Tư Sâm đặt tay hai người lên ngực, giọng điệu thành kính, vẻ mặt nghiêm túc, hướng về những nhân vật nổi tiếng trong xã hội tuyên bố chủ quyền: "Như mọi người thấy đấy, đây là người yêu của tôi, mượn ngày tốt này coi như để mọi người quen nhau một chút."
Tiếng bàn tán xôn xao sôi nổi hơn, trong giới tràn ngập kiêu ngạo xa xỉ, phong cách phù phiếm chiếm ưu thế thì chuyện đàn ông yêu nhau cũng coi như không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng cũng chỉ có thể lén lút chơi đùa rồi đến tuổi trở về gia đình nối dõi mới là chính thống, thời gian lâu như thế cũng chỉ có hai nhà Lê Hạ là ngoại lệ.

Nhưng mà cũng có vài người nghe nói Dung Cảnh đã gật đầu đồng ý, Tư Sâm xưa nay đều giữ mình trong sạch, làm việc gì cũng kiên quyết tàn nhẫn, đưa ra quyết định sao có thể để cho người khác xen vào.

Trong lúc nhất thời hầu hết mọi người đều kinh ngạc nhưng cũng không có cảm xúc chán ghét khinh thường.

 
Phía dưới Wayne, người mà Tư Sâm quen biết đã lâu, vỗ tay đầu tiên, "Chúc mừng Tư tổng đã ôm được người đẹp về nhà!"
     
Không ai nghĩ rằng mọi chuyện lại thành ra thế này, khách mời chứng kiến cũng cũng không biết phải làm sao.
    
"Tôi không đồng ý," Tư Phương Đình lúc này mới phản ứng lại, hai mắt đỏ ngầu như muốn rỉ máu, "Tôi nói, tôi không đồng ý!" Gã bỏ lại người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, lao tới muốn kéo Lý Thập Di.

  
"Ồ? Cậu có tư cách gì phản đối?" Tư Sâm vươn tay ngăn lại, dáng người cao ráo đứng thẳng toát ra hơi lạnh, khiến cho người khác không nhịn được né tránh mũi nhọn của hắn.
    
"Bởi vì em ấy là của tôi, anh chỉ là kẻ cướp!" Tư Phương Đình nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn nứt ra, không có chút nhượng bộ nào.
  
Lý Thập Di xem thường, nhẹ giọng phỉ nhổ: "Anh mà xứng à?"
Những chuyện chôn sâu trong kí ức dần lộ ra như những bông hồng gai nở rộ, qua sự bào mòn của thời gian biến thành gỉ máu bẩn thỉu và hôi hám.

Tư Phương Đình thấy dáng vẻ cậu như muốn né mình còn không kịp, lòng như dầu sôi, đau lòng muốn nắm lấy người đã từng nắm chặt trong tay nhưng giờ lại như cát chảy chẳng thể nắm lấy.
  
"Xin lỗi, anh..."
    
Tư Tích Sơn làm sao còn không nghe ra nguyên nhân, nhìn tiết mục hai nam giành một nam khiến ông ta tức giận đến mức ôm ngực: "Nghiệt tử! Nghiệt tử!"
"Xem ra sự hợp tác của chúng ta đã kết thúc ở đây, hừ!" Gia đình họ Thi cũng bị mất mặt, tức giận nói ra những lời tàn nhẫn rồi mang theo Thi tiểu thư cùng những người khác tức giận rời đi.

Đội bảo an duy trì trật tự.
 
Tư Tích Sơn mặt mũi tối sầm, trải qua chuyện này, hợp tác với Thi gia hoàn toàn bị xóa sổ, một khi bê bối xảy ra thì thị trường chứng khoán nhất định sẽ biến động, có thể nói đây là một sự đả kích.

Nhưng Tư Tích Sơn đã trải qua nhiều sóng to gió lớn nên vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, vẫy tay nói với khách mời: "Hôm nay mặt mũi của lão già Tư Tích Sơn này đều bị hai đứa con bất hiếu vứt sạch sẽ rồi, tất cả là do tôi dạy dỗ không nghiêm, để cho mọi người chê cười rồi, không bằng hôm nay mọi người tự nhiên đi, đợi khi lập lại nguyên tắc lễ giáo của đình tôi sẽ đến cửa xin lỗi..." Còn có tiểu yêu tinh không biết từ đâu xuất hiện, sau đó nhất định phải trừng trị một trận, ông ta ngược lại muốn nhìn xem người dám trèo cao này có bao nhiêu lá gan!
Chỉ là ông ta còn chưa nói xong thì trong ngực một trận đau đớn kéo tới, hai mắt tối sầm rồi ngất đi.
  
Cảnh tượng náo động.

  
 
  
  


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện