Tại gia đình họ Tư
Trong buổi họp mặt gia đình hiếm hoi, Ông Tư ngồi ở vị trí chủ đạo, vẻ mặt yêu thương đang ân cần hỏi han người đang ngồi bên cạnh, hỏi thăm công việc gần đây thế nào, nhưng với đứa con trai khác đang ngồi đối diện cách đó không xa thì ông mặc kệ không thèm quan tâm.
Tư Sâm bình tĩnh ăn xong, lấy khăn ăn lau miệng rồi đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ xuống khiến người khác phải ngước nhìn.
"Xin lỗi, tôi xong rồi, tôi còn có việc nên không quấy rầy nữa."
"Ngồi xuống!" Ông già nghiêm mặt nhìn hắn, dù đầu đã bạc trắng nhưng lời nói của ông vẫn rất uy nghiêm thể hiện vị thế của bậc bề trên, ông quát lớn, "Thật sự không biết do ai đã dạy dỗ, càng ngày càng không có phép tắc."
Tư Phương Đình ánh mắt như có như không liếc nhìn, làm ngơ trước bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Tư Sâm cao thâm khó dò liếc gã một chút rồi ngồi xuống, dáng người cao dài tựa lên lưng ghế, hai tay đan vào nhau, đường nét lạnh lùng cứng rắn toát ra khí chất không ai có thể sánh bằng.
Toàn bộ bàn ăn yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Rốt cuộc -
"Không ăn nữa!" Tư Tích Sơn đột nhiên đặt mạnh đũa xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, "Bực hết cả mình."
Tư Sâm vẫn thờ ơ ngồi yên, hắn rõ ràng rất ghét trở về đây, sắc mặt cũng không có một chút thay đổi nào.
"Lát nữa anh tới phòng làm việc của tôi." Tư Tích Sơn chắp tay sau lưng nói một câu rồi tức giận đùng đùng rời khỏi bàn ăn.
Tư Sâm không động đậy, quan hệ cha con giữa bọn họ cực kỳ căng thẳng, nếu không phải vì chút máu mủ trên người cùng thế lực phía sau người mẹ đã khuất thì e rằng lão già đó đã bỏ rơi hắn không thèm để ý rồi, bình thường cha con gặp mặt cũng chưa bao giờ hòa hợp.
Hiện tại nơi này chỉ còn lại hai người.
Tư Phương Đình cầm lấy nĩa chọc vào đáy đĩa, hai mắt u ám không rõ, "...!Anh đi tìm em ấy?"
Bọn họ đều biết "em ấy" là ai.
Một khoảng im lặng.
"Đừng động vào em ấy!" Lời nói kích động chứa đựng sự áp chế tức giận.
Tư Sâm cuối cùng có phản ứng, "Thứ nhất, đừng cố nói chuyện với anh cả của mình bằng cái giọng điệu ra lệnh đấy.
Thứ hai, em ấy không phải vật sở hữu của cậu, tôi có quyền theo đuổi một cách ngay thẳng.
Ngoài ra, đừng tưởng tôi không biết cậu đang làm chuyện mờ ám sau lưng tôi, đấu với tôi, cậu không xứng." Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang mười phần trọng lượng, hắn đối với đứa em trai này tràn đầy sự khinh thường.
Hắn nói xong thong thả sửa lại cổ áo rồi đứng dậy rời đi.
Tư Phương Đình vẻ mặt âm trầm, cầm chiếc nĩa bạc cắt xuống từng vết vào chiếc đĩa trước mặt.
Trong phòng làm việc, lão già đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tư Sâm gõ cửa báo trước rồi mới bình tĩnh bước vào.
Tư Tích Sơn ánh mắt sắc bén liếc nhìn từ trên xuống dưới người được gọi là con trai của mình, nếu không có người vợ đã chết của lão thì có lẽ đứa con trai này sẽ trở thành một đứa con đáng tự hào nhất của lão ta.
Hai cha con ầm ĩ đến mức độ này, đối với người đang ngày một yếu đi như lão không thể nói là không phiền muộn.
"Nghe nói gần đây anh đã trúng thầu một dự án lớn?"
Tư Sâm phớt lờ sự khách sáo của lão, "Ba, tôi còn có chuyện khác, không bằng cứ vào thẳng vấn đề đi."
"...!Được." Tư Tích Sơn âm trầm liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Đã như vậy thì tôi cũng muốn nói rõ, em trai của anh cũng không còn nhỏ, năng lực cũng rất xuất sắc.
Nó cũng quản lý những sản nghiệp của nhà họ Tư rất rõ ràng và thuận lợi, mà anh cũng có sự nghiệp riêng rồi, không bằng giao lại một nửa số cổ phần trong tay cho nó, anh thấy sao?" Điều này gần như gián tiếp quyết định người thừa kế.
Tư Sâm không có chút nào bất ngờ, ngay cả giọng điệu cũng không hề thay đổi, "Nếu cậu ta có năng lực thì tôi sẽ không bao giờ ngăn cản, nhưng nếu muốn tôi hai tay dâng tặng thì rất xin lỗi, tôi không phải thánh."
Có thể những người khác sẽ cảm thấy đau lòng hoặc tức giận vì sự thiên vị quá mức này, nhưng hắn là Tư Sâm, thật ngu ngốc khi đặt thời gian, sức lực và tình cảm cho những người không liên quan đến mình.
Hắn sống gần ba mươi năm, cũng chưa từng có sự rung động tình cảm mãnh liệt nào, chỉ có vài lần nhưng đều là bởi vì cùng một người.
"Anh!" Tư Tích Sơn rất tức giận, bàn tay đập mạnh lên chiếc bàn gỗ hồng đàn.
"Nếu ba cho rằng cậu ta rất giỏi thì thử thách nhỏ này cũng không là gì có phải không?"
"Bằng không, cậu ta không có bất kỳ tư cách giành với tôi..." Người.
————————————————
Buổi học hôm nay là trình bày thí nghiệm, sau nhiều lần thất bại thì Lý Thập Di cuối cùng cũng tổng hợp thành công một số hợp chất phân tử.
Trong tương lai, cậu có lẽ cũng sẽ đi theo phương hướng điều chế sinh hóa, bởi vậy cậu đã tham gia rất nhiều khóa học về lĩnh vực này, mà người hướng dẫn cũng có ý định hướng cậu đi theo con đường này.
Sau khi ghi chép đầy đủ kết quả thí nghiệm thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Cậu thay bộ quần áo bảo hộ màu xanh rồi tháo khẩu trang ra, không khí trong lành đột nhiên tràn vào phổi.
Mệt mỏi day day lông mày, cậu theo thói quen lấy điện thoại ra, tiện tay xóa vài tin nhắn không đáng kể rồi ngón tay dừng lại trên một tin nhắn được gửi tới hơn nửa giờ trước.
Cái tên mà cậu không còn xa lạ nữa.
Mấy ngày nay tâm trạng của cậu lặng lẽ có thay đổi, mỗi khi tâm trạng chán nản đó lại bao trùm lấy cậu, cậu thậm chí còn ép bản thân phải nghĩ đến điều gì đó vui vẻ hơn, không phải sống vì người khác mà là để bản thân trưởng thành hơn.
Một người thông minh sẽ biến những thất bại thành động lực trưởng thành.
Cậu không hề ngu ngốc, nguyên nhân sâu xa dẫn đến nỗi đau của cậu không gì khác chính là không buông bỏ được.
Quá khứ cuối cùng cũng sẽ trôi qua mà thứ duy nhất không thể vượt qua chỉ là quá khứ trong lòng cậu.
Cậu thực sự không thể giữ ký ức đó trong suốt quãng đời còn lại của mình được.
Đã qua nửa tiếng, Lý Thập Di do dự một lúc, cậu không biết người kia còn đợi không.
Cậu đi về phía cổng lớn.
Một chiếc ô tô đen lặng lẽ đậu ở đó, giống như chủ nhân của nó, trầm tĩnh khiêm tốn, nhưng mang lại cảm giác vững chắc và đáng tin cậy.
Đến gần rồi mới phát hiện, ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng trên người cậu.
Sau khi lên xe còn chưa kịp ngồi vững thì một bó hoa tulip được gói rất tinh xảo đã xuất hiện trước mặt cậu, những cánh hoa trắng tinh e ấp hé nở, tỏa ra hương thơm say lòng người.
Lý Thập Di tập trung nhìn, không biết có nên nhận hay không.
"Cầm đi" Tư Sâm ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, "Cách gói hoa có thể có chút sai sót, nhưng dù sao thì tôi cũng mới học nghề.
Sao vậy, em không thích sao?"
"...!Không phải, rất đẹp." Nói mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên cậu nhận được hoa tươi.
"Em có biết ý nghĩa của nó không?" Tư Sâm cười hỏi.
Lý Thập Di nghi hoặc lắc đầu, ý nói cậu không biết.
Tư Sâm nhìn cậu, "Ý nghĩa của hoa tulip -- thoát khỏi cô đơn, con người tự nhiên sẽ gặp được tình yêu vĩnh cửu."
Tay đang ôm bó hoa của Lý Thập Di chợt run lên.
Tình yêu vĩnh cửu từng là niềm mong đợi mãnh liệt nhất của cậu, nhưng đều bị hiện thực đánh bại hết lần này đến lần khác, từ trước đến nay cũng chưa từng có ai hứa cùng cậu lâu dài.
Tư Sâm khởi động xe, trên đường đi hắn thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu vài chuyện vụn vặt, rồi dùng sự dịu dàng tiến công để từng chút từng chút một gỡ xuống sự phòng bị của đối phương.
Tư Sâm đưa cậu tới một nhà hàng cao cấp dành cho các cặp đôi, khung cảnh tao nhã,
ánh nến lung linh trong đôi mắt chứa tình của các cặp yêu nhau tạo ra những đốm sáng mờ ảo, lan tỏa một bầu không khí ngọt ngào và mơ hồ.
Lý Thập Di chần chừ đứng ở cửa cau mày nhìn mọi thứ xung quanh, có phần không thoải mái, "Tại sao lại đưa tôi tới đây?"
"Trải nghiệm những việc chưa từng làm cũng là một niềm vui trong đời không phải sao? Tư Sâm buồn cười nhìn cậu, "Ví dụ như -- một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến."
"Cứ ung dung đi vào như vậy à?" Lý Thập Di tâm tình buồn bực cũng dịu đi một chút, hỏi hắn.
Cậu không biết đàn ông vào đó có bị dè bỉu hay không, mà người càng có địa vị cao sẽ coi thể diện của họ là thứ quan trọng hơn những thứ khác.
Các cặp đồng tính dù bất cứ ở đâu hầu như luôn là mục tiêu dòm ngó của những đối tượng khác, mọi người luôn thích tò mò soi mói những người khác với họ.
"Ánh mắt của người khác thì liên quan gì đến chúng ta, chẳng ai cao quý hơn ai hết.
Nếu đã như vậy thì không có gì đáng sợ." Hắn hiểu rõ trong lòng đối phương vẫn e ngại đối mặt với ánh mắt kỳ quái của người khác, giống như miệng càng nói không quan tâm, thật ra trong lòng lại vô cùng để ý, đây là bản năng của con người.
Nhưng chỉ cần thực hiện được bước đầu tiên, phần còn lại sẽ không còn là trở ngại.
Mà hắn sẽ từ từ dẫn dắt người kia cho đến khi người ấy hoàn toàn mở rộng lòng mình.
Tư Sâm đặt bàn tay phẳng phiu trước mặt cậu và uyển chuyển làm động tác mời, "Em có bằng lòng cùng tôi ăn tối không, quý ông của tôi?"
Lý Thập Di nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt mình một lúc lâu, đột nhiên thấy có chút đau răng, "...!Bây giờ hỏi thì có phải là quá muộn rồi không, đi thôi." Sau đó cậu bước vào cánh cửa xoay phía trước.
Tư Sâm không kiềm chế được mỉm cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn càng tăng thêm sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, hắn thả tay xuống đi theo phía sau cậu.
Vừa bước vào, Lý Thập Di đã gần như chuẩn bị tinh thần bị ánh mắt của những người khác dò xét.
Có thể là do tâm lý hình thành lên suy nghĩ như vậy, nhưng ngược lại thực tế cũng không đến nỗi nào.
Đa số chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn rồi lại đắm chìm trong thế giới tình yêu của riêng họ, vài ánh mắt chỉ mang theo chút nghi ngờ nhưng cũng không nhìn quá lâu, cũng không có nhiều lời xì xào bàn tán.
Lý Thập Di âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người phục vụ trẻ mặc bộ đồng phục đen trắng dẫn bọn họ đến chỗ ngồi đã đặt trước.
Trên bàn ăn trải một chiếc khăn bàn kẻ sọc màu nhạt, giá nến lập lờ cháy sáp hương màu hoa hồng, rơi ngoài khung cửa sổ là một dải sông rộng mênh mang, màu trắng sắc vàng từ những ngọn đèn trên du thuyền phủ bóng xuống mặt nước dập dờn trong vắt tựa như rải lên một lớp vàng vụn, dưới ngọn gió khẽ đưa sáng lên lấp lánh
Khung cảnh đẹp đẽ, âm nhạc du dương, nhưng đồ ăn hình như thì không ngon lắm --
"...Rất khó ăn.
" Lý Thập Di nếm thử cái gọi là món ăn chính của nhà hàng, nhưng rồi cậu lập tức chán ghét.
"Em có thể đưa tôi đi thưởng thức một chút, ừm là những món em thấy là rất ngon không?" Tư Sâm nhìn khuôn mặt sinh động của cậu dưới ánh nến, trong lòng càng mềm mại hơn.
Hắn đang chờ mong có một ngày đối phương có thể ở trước mặt hắn cởi bỏ đề phòng cùng bó buộc, thật sự lộ ra móng vuốt của chú mèo rừng nhỏ.
Lý Thập Di nheo mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, "...!Được rồi."
Tư Sâm sờ sờ đầu cậu.
Giữa chừng, Tư Sâm đi nhà vệ sinh.
Ở một góc hẻo lánh, có hai người đang lặng lẽ đứng đằng sau gốc cây cảnh tươi tốt.
Wayne trêu chọc hắn, "Tư tổng nhớ kiểm tra số tiền mà tôi bị tổn thất trong ngày hôm nay đó."
Tư Sâm "Ừ" một tiếng, "Sắp xếp cũng không tệ, miễng cưỡng qua cửa." Trong lúc nói chuyện tầm mắt hắn vẫn như cũ vững vàng hướng về phía người đang ở cách đó không xa.
"Nếu không qua cửa được thì cậu không trả tiền à? Cậu thực sự ngày càng phá vỡ ấn tượng của tôi về cậu đó..." Wayne thở dài, người này mới vừa rồi còn cười dịu dàng mà giờ ở trước mặt hắn lập tức trở về nguyên hình, người khó rung động trong tình cảm quả nhiên là đáng sợ nhất, đặc biệt là những người như Tư Sâm.
Tư Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái rồi bỏ lại câu cuối cùng:
"Đầu bếp ở đây nên đổi đi, khó ăn."
Wayne lườm mắt đáp lại hắn..
Trong buổi họp mặt gia đình hiếm hoi, Ông Tư ngồi ở vị trí chủ đạo, vẻ mặt yêu thương đang ân cần hỏi han người đang ngồi bên cạnh, hỏi thăm công việc gần đây thế nào, nhưng với đứa con trai khác đang ngồi đối diện cách đó không xa thì ông mặc kệ không thèm quan tâm.
Tư Sâm bình tĩnh ăn xong, lấy khăn ăn lau miệng rồi đứng dậy, bóng dáng cao lớn phủ xuống khiến người khác phải ngước nhìn.
"Xin lỗi, tôi xong rồi, tôi còn có việc nên không quấy rầy nữa."
"Ngồi xuống!" Ông già nghiêm mặt nhìn hắn, dù đầu đã bạc trắng nhưng lời nói của ông vẫn rất uy nghiêm thể hiện vị thế của bậc bề trên, ông quát lớn, "Thật sự không biết do ai đã dạy dỗ, càng ngày càng không có phép tắc."
Tư Phương Đình ánh mắt như có như không liếc nhìn, làm ngơ trước bầu không khí căng thẳng giữa hai người.
Tư Sâm cao thâm khó dò liếc gã một chút rồi ngồi xuống, dáng người cao dài tựa lên lưng ghế, hai tay đan vào nhau, đường nét lạnh lùng cứng rắn toát ra khí chất không ai có thể sánh bằng.
Toàn bộ bàn ăn yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Rốt cuộc -
"Không ăn nữa!" Tư Tích Sơn đột nhiên đặt mạnh đũa xuống, sắc mặt vô cùng khó coi, "Bực hết cả mình."
Tư Sâm vẫn thờ ơ ngồi yên, hắn rõ ràng rất ghét trở về đây, sắc mặt cũng không có một chút thay đổi nào.
"Lát nữa anh tới phòng làm việc của tôi." Tư Tích Sơn chắp tay sau lưng nói một câu rồi tức giận đùng đùng rời khỏi bàn ăn.
Tư Sâm không động đậy, quan hệ cha con giữa bọn họ cực kỳ căng thẳng, nếu không phải vì chút máu mủ trên người cùng thế lực phía sau người mẹ đã khuất thì e rằng lão già đó đã bỏ rơi hắn không thèm để ý rồi, bình thường cha con gặp mặt cũng chưa bao giờ hòa hợp.
Hiện tại nơi này chỉ còn lại hai người.
Tư Phương Đình cầm lấy nĩa chọc vào đáy đĩa, hai mắt u ám không rõ, "...!Anh đi tìm em ấy?"
Bọn họ đều biết "em ấy" là ai.
Một khoảng im lặng.
"Đừng động vào em ấy!" Lời nói kích động chứa đựng sự áp chế tức giận.
Tư Sâm cuối cùng có phản ứng, "Thứ nhất, đừng cố nói chuyện với anh cả của mình bằng cái giọng điệu ra lệnh đấy.
Thứ hai, em ấy không phải vật sở hữu của cậu, tôi có quyền theo đuổi một cách ngay thẳng.
Ngoài ra, đừng tưởng tôi không biết cậu đang làm chuyện mờ ám sau lưng tôi, đấu với tôi, cậu không xứng." Giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang mười phần trọng lượng, hắn đối với đứa em trai này tràn đầy sự khinh thường.
Hắn nói xong thong thả sửa lại cổ áo rồi đứng dậy rời đi.
Tư Phương Đình vẻ mặt âm trầm, cầm chiếc nĩa bạc cắt xuống từng vết vào chiếc đĩa trước mặt.
Trong phòng làm việc, lão già đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Tư Sâm gõ cửa báo trước rồi mới bình tĩnh bước vào.
Tư Tích Sơn ánh mắt sắc bén liếc nhìn từ trên xuống dưới người được gọi là con trai của mình, nếu không có người vợ đã chết của lão thì có lẽ đứa con trai này sẽ trở thành một đứa con đáng tự hào nhất của lão ta.
Hai cha con ầm ĩ đến mức độ này, đối với người đang ngày một yếu đi như lão không thể nói là không phiền muộn.
"Nghe nói gần đây anh đã trúng thầu một dự án lớn?"
Tư Sâm phớt lờ sự khách sáo của lão, "Ba, tôi còn có chuyện khác, không bằng cứ vào thẳng vấn đề đi."
"...!Được." Tư Tích Sơn âm trầm liếc hắn một cái, gật đầu nói: "Đã như vậy thì tôi cũng muốn nói rõ, em trai của anh cũng không còn nhỏ, năng lực cũng rất xuất sắc.
Nó cũng quản lý những sản nghiệp của nhà họ Tư rất rõ ràng và thuận lợi, mà anh cũng có sự nghiệp riêng rồi, không bằng giao lại một nửa số cổ phần trong tay cho nó, anh thấy sao?" Điều này gần như gián tiếp quyết định người thừa kế.
Tư Sâm không có chút nào bất ngờ, ngay cả giọng điệu cũng không hề thay đổi, "Nếu cậu ta có năng lực thì tôi sẽ không bao giờ ngăn cản, nhưng nếu muốn tôi hai tay dâng tặng thì rất xin lỗi, tôi không phải thánh."
Có thể những người khác sẽ cảm thấy đau lòng hoặc tức giận vì sự thiên vị quá mức này, nhưng hắn là Tư Sâm, thật ngu ngốc khi đặt thời gian, sức lực và tình cảm cho những người không liên quan đến mình.
Hắn sống gần ba mươi năm, cũng chưa từng có sự rung động tình cảm mãnh liệt nào, chỉ có vài lần nhưng đều là bởi vì cùng một người.
"Anh!" Tư Tích Sơn rất tức giận, bàn tay đập mạnh lên chiếc bàn gỗ hồng đàn.
"Nếu ba cho rằng cậu ta rất giỏi thì thử thách nhỏ này cũng không là gì có phải không?"
"Bằng không, cậu ta không có bất kỳ tư cách giành với tôi..." Người.
————————————————
Buổi học hôm nay là trình bày thí nghiệm, sau nhiều lần thất bại thì Lý Thập Di cuối cùng cũng tổng hợp thành công một số hợp chất phân tử.
Trong tương lai, cậu có lẽ cũng sẽ đi theo phương hướng điều chế sinh hóa, bởi vậy cậu đã tham gia rất nhiều khóa học về lĩnh vực này, mà người hướng dẫn cũng có ý định hướng cậu đi theo con đường này.
Sau khi ghi chép đầy đủ kết quả thí nghiệm thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Cậu thay bộ quần áo bảo hộ màu xanh rồi tháo khẩu trang ra, không khí trong lành đột nhiên tràn vào phổi.
Mệt mỏi day day lông mày, cậu theo thói quen lấy điện thoại ra, tiện tay xóa vài tin nhắn không đáng kể rồi ngón tay dừng lại trên một tin nhắn được gửi tới hơn nửa giờ trước.
Cái tên mà cậu không còn xa lạ nữa.
Mấy ngày nay tâm trạng của cậu lặng lẽ có thay đổi, mỗi khi tâm trạng chán nản đó lại bao trùm lấy cậu, cậu thậm chí còn ép bản thân phải nghĩ đến điều gì đó vui vẻ hơn, không phải sống vì người khác mà là để bản thân trưởng thành hơn.
Một người thông minh sẽ biến những thất bại thành động lực trưởng thành.
Cậu không hề ngu ngốc, nguyên nhân sâu xa dẫn đến nỗi đau của cậu không gì khác chính là không buông bỏ được.
Quá khứ cuối cùng cũng sẽ trôi qua mà thứ duy nhất không thể vượt qua chỉ là quá khứ trong lòng cậu.
Cậu thực sự không thể giữ ký ức đó trong suốt quãng đời còn lại của mình được.
Đã qua nửa tiếng, Lý Thập Di do dự một lúc, cậu không biết người kia còn đợi không.
Cậu đi về phía cổng lớn.
Một chiếc ô tô đen lặng lẽ đậu ở đó, giống như chủ nhân của nó, trầm tĩnh khiêm tốn, nhưng mang lại cảm giác vững chắc và đáng tin cậy.
Đến gần rồi mới phát hiện, ánh mắt của người đàn ông vẫn dừng trên người cậu.
Sau khi lên xe còn chưa kịp ngồi vững thì một bó hoa tulip được gói rất tinh xảo đã xuất hiện trước mặt cậu, những cánh hoa trắng tinh e ấp hé nở, tỏa ra hương thơm say lòng người.
Lý Thập Di tập trung nhìn, không biết có nên nhận hay không.
"Cầm đi" Tư Sâm ánh mắt mang theo ý cười dịu dàng, "Cách gói hoa có thể có chút sai sót, nhưng dù sao thì tôi cũng mới học nghề.
Sao vậy, em không thích sao?"
"...!Không phải, rất đẹp." Nói mới nhớ, hình như đây là lần đầu tiên cậu nhận được hoa tươi.
"Em có biết ý nghĩa của nó không?" Tư Sâm cười hỏi.
Lý Thập Di nghi hoặc lắc đầu, ý nói cậu không biết.
Tư Sâm nhìn cậu, "Ý nghĩa của hoa tulip -- thoát khỏi cô đơn, con người tự nhiên sẽ gặp được tình yêu vĩnh cửu."
Tay đang ôm bó hoa của Lý Thập Di chợt run lên.
Tình yêu vĩnh cửu từng là niềm mong đợi mãnh liệt nhất của cậu, nhưng đều bị hiện thực đánh bại hết lần này đến lần khác, từ trước đến nay cũng chưa từng có ai hứa cùng cậu lâu dài.
Tư Sâm khởi động xe, trên đường đi hắn thỉnh thoảng sẽ hỏi cậu vài chuyện vụn vặt, rồi dùng sự dịu dàng tiến công để từng chút từng chút một gỡ xuống sự phòng bị của đối phương.
Tư Sâm đưa cậu tới một nhà hàng cao cấp dành cho các cặp đôi, khung cảnh tao nhã,
ánh nến lung linh trong đôi mắt chứa tình của các cặp yêu nhau tạo ra những đốm sáng mờ ảo, lan tỏa một bầu không khí ngọt ngào và mơ hồ.
Lý Thập Di chần chừ đứng ở cửa cau mày nhìn mọi thứ xung quanh, có phần không thoải mái, "Tại sao lại đưa tôi tới đây?"
"Trải nghiệm những việc chưa từng làm cũng là một niềm vui trong đời không phải sao? Tư Sâm buồn cười nhìn cậu, "Ví dụ như -- một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến."
"Cứ ung dung đi vào như vậy à?" Lý Thập Di tâm tình buồn bực cũng dịu đi một chút, hỏi hắn.
Cậu không biết đàn ông vào đó có bị dè bỉu hay không, mà người càng có địa vị cao sẽ coi thể diện của họ là thứ quan trọng hơn những thứ khác.
Các cặp đồng tính dù bất cứ ở đâu hầu như luôn là mục tiêu dòm ngó của những đối tượng khác, mọi người luôn thích tò mò soi mói những người khác với họ.
"Ánh mắt của người khác thì liên quan gì đến chúng ta, chẳng ai cao quý hơn ai hết.
Nếu đã như vậy thì không có gì đáng sợ." Hắn hiểu rõ trong lòng đối phương vẫn e ngại đối mặt với ánh mắt kỳ quái của người khác, giống như miệng càng nói không quan tâm, thật ra trong lòng lại vô cùng để ý, đây là bản năng của con người.
Nhưng chỉ cần thực hiện được bước đầu tiên, phần còn lại sẽ không còn là trở ngại.
Mà hắn sẽ từ từ dẫn dắt người kia cho đến khi người ấy hoàn toàn mở rộng lòng mình.
Tư Sâm đặt bàn tay phẳng phiu trước mặt cậu và uyển chuyển làm động tác mời, "Em có bằng lòng cùng tôi ăn tối không, quý ông của tôi?"
Lý Thập Di nhìn chằm chằm vào bàn tay trước mặt mình một lúc lâu, đột nhiên thấy có chút đau răng, "...!Bây giờ hỏi thì có phải là quá muộn rồi không, đi thôi." Sau đó cậu bước vào cánh cửa xoay phía trước.
Tư Sâm không kiềm chế được mỉm cười, khóe mắt hiện lên nếp nhăn càng tăng thêm sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành, hắn thả tay xuống đi theo phía sau cậu.
Vừa bước vào, Lý Thập Di đã gần như chuẩn bị tinh thần bị ánh mắt của những người khác dò xét.
Có thể là do tâm lý hình thành lên suy nghĩ như vậy, nhưng ngược lại thực tế cũng không đến nỗi nào.
Đa số chỉ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn rồi lại đắm chìm trong thế giới tình yêu của riêng họ, vài ánh mắt chỉ mang theo chút nghi ngờ nhưng cũng không nhìn quá lâu, cũng không có nhiều lời xì xào bàn tán.
Lý Thập Di âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Người phục vụ trẻ mặc bộ đồng phục đen trắng dẫn bọn họ đến chỗ ngồi đã đặt trước.
Trên bàn ăn trải một chiếc khăn bàn kẻ sọc màu nhạt, giá nến lập lờ cháy sáp hương màu hoa hồng, rơi ngoài khung cửa sổ là một dải sông rộng mênh mang, màu trắng sắc vàng từ những ngọn đèn trên du thuyền phủ bóng xuống mặt nước dập dờn trong vắt tựa như rải lên một lớp vàng vụn, dưới ngọn gió khẽ đưa sáng lên lấp lánh
Khung cảnh đẹp đẽ, âm nhạc du dương, nhưng đồ ăn hình như thì không ngon lắm --
"...Rất khó ăn.
" Lý Thập Di nếm thử cái gọi là món ăn chính của nhà hàng, nhưng rồi cậu lập tức chán ghét.
"Em có thể đưa tôi đi thưởng thức một chút, ừm là những món em thấy là rất ngon không?" Tư Sâm nhìn khuôn mặt sinh động của cậu dưới ánh nến, trong lòng càng mềm mại hơn.
Hắn đang chờ mong có một ngày đối phương có thể ở trước mặt hắn cởi bỏ đề phòng cùng bó buộc, thật sự lộ ra móng vuốt của chú mèo rừng nhỏ.
Lý Thập Di nheo mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, "...!Được rồi."
Tư Sâm sờ sờ đầu cậu.
Giữa chừng, Tư Sâm đi nhà vệ sinh.
Ở một góc hẻo lánh, có hai người đang lặng lẽ đứng đằng sau gốc cây cảnh tươi tốt.
Wayne trêu chọc hắn, "Tư tổng nhớ kiểm tra số tiền mà tôi bị tổn thất trong ngày hôm nay đó."
Tư Sâm "Ừ" một tiếng, "Sắp xếp cũng không tệ, miễng cưỡng qua cửa." Trong lúc nói chuyện tầm mắt hắn vẫn như cũ vững vàng hướng về phía người đang ở cách đó không xa.
"Nếu không qua cửa được thì cậu không trả tiền à? Cậu thực sự ngày càng phá vỡ ấn tượng của tôi về cậu đó..." Wayne thở dài, người này mới vừa rồi còn cười dịu dàng mà giờ ở trước mặt hắn lập tức trở về nguyên hình, người khó rung động trong tình cảm quả nhiên là đáng sợ nhất, đặc biệt là những người như Tư Sâm.
Tư Sâm lạnh lùng liếc hắn một cái rồi bỏ lại câu cuối cùng:
"Đầu bếp ở đây nên đổi đi, khó ăn."
Wayne lườm mắt đáp lại hắn..
Danh sách chương