Chương 31
Xe chạy được hai mươi phút thì đỗ lại trước một biệt thự ngoại ô. Phong cảnh ở đây rất đẹp, bên ngoài trồng đầy cây cảnh, còn có nước chảy quanh biệt thự, nên lối ra vào duy nhất là cây cầu đá cổ.
Có thể nhìn ra Chu Viễn Sơn rất giàu, căn biệt thự này có giá ít nhất mấy chục triệu.
Xuống xe, Chu Viễn Sơn đích thân mở cửa cho Ngô Bình, mời anh đến phòng khách.
Lúc này vẫn chưa đến năm giờ sáng, trời còn tối, người làm vẫn chưa thức dậy. Thế nên Chu Thanh Nghiên đã đích thân pha trà cho Ngô Bình. Ngay cả ấm trà cũng là ấm tử sa thượng hạng.
Ngô Bình uống mấy tách trà xong, bỗng nói với Chu Viễn Sơn, “Ông lánh đi một lát đi”.
Chu Viễn Sơn không dám hỏi nhiều, lập tức rời khỏi phòng khách.
Vậy là phòng khách chỉ còn Ngô Bình và Chu Thanh Nghiên. Cô ấy vô cùng căng thẳng.
Ngô Bình ra hiệu cho cô ấy ngồi xuống, đoạn nói, “Tôi sẽ khai thông kinh mạch phổi cho cô. Cô cần c ởi quần áo ra, không được mặc gì cả”.
Chu Thanh Nghiên vô thức che mặt, gương mặt thanh tú lộ vẻ hoảng sợ.
Ngô Bình khẽ cười, “Yên tâm, tôi sẽ che mắt mình bằng vải đen. Bảo cô c ởi quần áo chỉ vì muốn tiện cho việc dùng châm thôi. Sự ngăn cách của vải quần áo sẽ khiến độ chính xác của châm giảm đáng kể”.
Nghe anh bảo sẽ bịt mắt, Chu Thanh Nghiên thở phào, “Vậy thì được”.
Cô ấy tìm một miếng vải đen, gấp lại thật dày và đích thân bịt mắt cho Ngô Bình.
Ngô Bình nói thầm, cô cứ bịt chặt vào, tôi có đôi mắt nhìn thấu, bịt hay không cũng chẳng khác biệt gì.
Bịt vải xong, Chu Thanh Nghiên mới bắt đầu c ởi quần áo ra, đầu tiên sơ mi trắng, sau đó là áo ngực.
Ngô Bình đã mở năng lực nhìn thấu vạn vật từ lâu. Xuyên qua mảnh vải đen, anh thấy Chu Thanh Nghiên đã trút bỏ quần áo, vóc dáng rất đẹp, làn da trắng ngần. Anh nhìn mà thấy máu sục sôi.
Anh cố tỏ ra bình tĩnh lấy bộ châm ra, tay phải lấy một cây ngân châm, tay trái vươn về phía trước, vờ nói, “Tôi phải xác định vị trí trước, khó tránh khỏi việc mạo phạm, xin thứ lỗi”.
Chu Thanh Nghiên đỏ bừng mặt, vì hồi hộp nên hơi thở gấp gáp, lồ ng ngực phập phồng lên xuống. Cảnh tượng dữ dội ấy đập vào mắt khiến Ngô Bình có phản ứng.
“Thôi được”, Chu Thanh Nghiên run rẩy nói. Cô ấy cảm thấy nếu Ngô Bình đã không nhìn thấy, vậy sờ s0ạng vài cái cũng không sao.
Bàn tay của Ngô Bình vươn ra, đã ấn nhầm chỗ.
Cơ thể mảnh mai run lên, Chu Thanh Nghiên khẽ hừ giọng.
Ngô Bình không dám giở trò gì, bàn tay lập tức dịch ra chính giữa, sau đó dời xuống, ấn vào nơi gần đại tràng, lập tức đâm kim châm vào vị trí giữa dạ dày.
Anh lập tức lấy bộ kim châm thứ hai, lần lượt đâm theo đường đi của kinh thủ thái âm phế
Một lúc sau, anh chạm đến bờ vai gầy của Chu Thanh Nghiên, xương quai xanh vô cùng xinh đẹp. Anh không kìm được bèn sờ thêm vài lần, đầu ngón tay chạm lên làn da mịn màng, mềm mại âm ấm, cảm giác rất tuyệt.