Chương 30
Một lát sau, một ông lão và một cô gái đã rảo bước lên núi, chính là hai người anh đã gặp sáng hôm qua.
Ngô Bình hơi nhíu mày, người ngoài xuất hiện thì anh không thể tập quyền tiếp nữa, bèn chuẩn bị rời đi trước.
Nào ngờ ông lão kia lại bước thẳng về phía anh, lịch sự chào, “Tôi là Chu Viễn Sơn, xin chào cậu! Hôm qua chúng tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã khinh thường cậu, mong cậu thứ lỗi”.
Ngô Bình nhìn ông lão ấy, biết đối phương hẳn đã nhìn ra tu hành của mình.
Truyền thừa của anh bắt nguồn từ một nền văn minh tiên tiến hơn trong thời tiền sử, không nhiều người tu hành hiện nay biết rõ về nó. Nhưng anh cảm thấy tu vi của ông lão này khá thấp, trong cơ thể không có chân khí, chỉ có một loại năng lượng mơ hồ, ấy là kình lực.
“Không sao, chúng ta không quen biết, khó có thể nói là khinh thường”, anh đáp.
Ông lão bèn kéo cô gái kia đến và nói, “Đây là cháu gái tôi, Thanh Nghiên. Hôm qua cậu nói rằng con bé có nguy cơ chết trẻ, tôi xin cậu hãy cứu mạng con bé!”
Ngô Bình nhìn nhìn cô gái nọ, đoạn bảo, “Chỉ cần xoa bóp và tập luyện theo phương pháp mới, sẽ có thể hồi phục trong khoảng một tháng”.
Ông lão cả mừng, “Xin cậu hãy nhân từ, ra tay cứu giúp con bé!”
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi, “Hai người sống ở gần đây chứ?”
Chu Viễn Sơn vội đáp, “Không xa, xe đỗ ngay dưới chân núi”.
Anh gật đầu, “Vậy đưa tôi đến nhà hai người đi, ở đây không tiện”.
Ông lão vội vàng đồng ý, làm người dẫn đường, rồi cả ba cùng nhau xuống núi.
Quả nhiên có một chiếc ô tô đỗ trong công viên. Đó là một chiếc xe sang trọng đáng giá hơn triệu bạc, có cả tài xế. Ông lão ngồi ở ghế phó lại, Ngô Bình và cô gái tên Chu Thanh Nghiên ngồi ghế sau.
“Tôi vẫn chưa hỏi quý tính đại danh của cậu”, Chu Viễn Sơn nói.
“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp, đoạn nhìn sang Chu Thanh Nghiên, thấy khí chất của đối phương khá lạnh lùng, là mẫu người đẹp khác hẳn Đường Tử Di.
Chu Thanh Nghiên đang căng thẳng lắm. Cô nàng biết cao thủ ở cảnh giới Khí rất khủng khiếp, chỉ cần một chiêu thôi cũng có thể lấy mạng cao thủ như ông nội! Ngồi cạnh người như vậy, có cảm giác như học sinh tiểu học ngồi cạnh thầy giáo nghiêm khắc vậy, thấp thỏm khôn nguôi.
“Anh Ngô à, nghe nói anh là cao thủ cảnh giới Khí, chỉ cần phóng lá hái hoa cũng có thể làm người khác bị thương, là thật sao ạ?”, Chu Thanh Nghiên phá vỡ sự im lặng, hỏi vấn đề mà mình tò mò đã lâu.
Ngô Bình nghĩ ngợi, “Làm được, nhưng khá khó. Mục đích chính của tu sĩ luyện cảnh giới Khí là đả thông kinh lạc toàn thân, không ai chuyên về luyện tập những thứ mà cô nói. Có thể dùng phi tiêu, sao phải dùng đến lá chứ?”
Chu Thanh Nghiên đỏ mặt, biết câu hỏi của mình thật không chuyên nghiệp.
Chu Viễn Sơn vội lên tiếng, “Cậu Ngô à, tôi đã luyện võ từ năm mười ba tuổi, khổ luyện cả đời nhưng hiện vẫn ở cảnh giới Lực, không thể đột phá đến cảnh giới Khí. Xin hỏi nguyên nhân nằm ở đâu?”
Trước đó Ngô Bình đã quan sát Chu Viễn Sơn, anh bảo, “Tu luyện cảnh giới Khí cần phải có thầy chỉ điểm. Nếu có người chỉ điểm, ông có thể đạt đến cảnh giới Khí bất cứ lúc nào”.
Chu Viễn Sơn mừng rỡ, “Xin hỏi cậu Ngô có thể chỉ điểm cho tôi không?”