Hồ Cửu nhìn ánh mắt của Lục Thạc, trong lòng vô cùng thất vọng.
Quả thực anh làm cô khổ quá nhiều, hiện tại trăm lời cũng không giải thích được.
“Lục Thạc, tuy Hồ Cửu không phải là quá xuất sắc, nhưng ly hôn không phải chuyện có thể quyết định vội vàng như vậy.” Lục Chỉ cảm thấy có chút áy náy với Hồ Cửu.
Anh dù sao cũng rất tốt với Lục Thạc, Lục Chỉ cảm thấy tuy con rể không bằng người, nhưng cũng có điểm tốt.
Chưa kể người Hồ gia đến tìm anh, hẳn là được coi trọng.
“Cho anh một tháng.
Nếu sau một tháng em vẫn muốn ly hôn… anh tôn trọng quyết định của em.” Hồ Cửu trầm ngâm nói.
Anh thở dài một hơi, còn Lục Thạc nghe anh nói vậy thì lòng hơi trùng xuống, nhưng cô vẫn bỏ lên phòng.
“Hồ Cửu, có thể con bé dạo này nhiều việc, có khi quá stress cũng nên.” Lục Chỉ nói đỡ cho con gái mình.
Tuy ông không quá hài lòng nhưng quả thực Hồ Cửu đối với cha con ông khá tốt.
“Cha, con hiểu.
Dù thế nào con cũng tôn trọng quyết định của cô ấy.” Nói xong Hồ Cửu còn nhìn theo hướng Lục Thạc vừa đi.
“Thôi thôi, chuyện người trẻ ta không nói gì.
Chỉ là… chuyện gì cũng nên suy nghĩ kỹ, đừng để bản thân hối hận.” Lục Chỉ cũng thở dài khuyên nhủ.
Hồ Cửu cũng hiểu ý Lục Chỉ, anh nhìn Lục Chỉ cười gượng một chút.
“Cha yên tâm, con hiểu.
Con còn có việc, vài ngày tới con ít về nhà, cha chăm sóc Lục Thạc nhiều một chút.” Hồ Cửu nói xong thì rời đi.
Anh cũng muốn để Lục Thạc thoải mái một chút, cũng để người âm thầm theo bảo vệ cho cô.
Dù sao anh cũng còn nhiều việc cần làm trong khoảng thời gian này.
Nghĩ gì đó, anh lấy điện thoại gọi cho Hữu Thủ.
“Để người bảo vệ Lục Thạc cùng Lục Chỉ.
Tôi muốn họ an toàn tuyệt đối.” Hồ Cửu nghiêm giọng tuyên bố.
“Vâng.” Hữu Thủ đầu dây bên kia nghe giọng của Hồ Cửu, cảm thấy có chuyện, vì vậy nhanh chóng sắp xếp.
Sau khi phân phó xong việc, Hồ Cửu thở dài lên xe rời đi, anh về lại căn cứ của mình, giờ này có lẽ các tài liệu anh cần đã có sẵn.
Lúc này Hoàng Đàn gọi đến.
“Long chủ, Ngài xem có thể đến biệt thự Bạch Nguyệt không?” Hoàng Đàn giọng nói lo lắng.
“Được.
Nhưng có chuyện gì sao?” Vừa hỏi Hồ Cửu vừa quay đầu xe đổi hướng.
“Có một tốp người mới vừa tấn công vào đây.
Tuy tôi đã thiết lập trận pháp, nhưng dường như kẻ kia rất am hiểu trận pháp cùng các bí thuật.” Hoàng Đàn nghiêm trọng báo.
“Cầm cự, đợi tôi.” Hồ Cửu nhanh chóng đi đến.
Phía bên này Hoàng Đàn chỉ huy người vừa đánh chống đỡ, vừa biến hóa trận pháp phía ngoài.
Hắn ta biết kẻ kia có thực lực hơn hắn rất nhiều, trận pháp này cùng lắm chỉ duy trì hơn mười lăm phút mà thôi.
“Cầu trời Long chủ đến nhanh, nếu không thì thảm rồi.” Hoàng Đàn lo lắng lẩm bẩm.
Ầm, ầm…
Tiếng động rất lớn vang lên làm mọi người giật mình.
Thật sự Dung Vị chỉ vừa về chưa đầy một ngày mà hết tốp người này đến nhóm người khác tìm đến.
Hoàng Đàn cũng quá khổ rồi.
“Có chuyện gì vậy?” Dung Vị ra ngoài hỏi.
“Anh nhìn đi.” Hoàng Đàn cũng không giấu giếm.
Dù sao nguy hiểm đến bước cuối cũng cần có Dung Vị phối hợp.
“Đây là…” Dung Vị nhìn một màn trước mặt vô cùng kinh hãi: “Trận pháp”
“Xem ra anh cũng hiểu biết.” Hoàng Đàn không ngừng tạo hàng loạt thủ ấn phức tạp.
Miệng lẩm bẩm gì đó.
“Những người này đến tìm tôi?” Dung Vị hỏi một câu vô nghĩa.
Ánh mặt hiện lên sự không tin được, anh ta còn lờ mờ thấy hình dáng của tên tội phạm to lớn trong tù đã hành hạ anh ta.
Nhất thời cả người cứng đờ.
“Anh làm ơn đừng hỏi vô nghĩa có được không hả? Tôi ở đây bảo vệ anh đó, không tìm anh thì họ đến chơi với tôi chắc.
Tôi còn chưa có nhiều bạn đến vậy đâu.” Hoàng Đàn thấy biểu cảm của Dung Vị thì hơi tặc lưỡi nói.
“Hắn tới rồi.” Dung Vị ngơ ngác lẩm bẩm.
Những hình ảnh anh ta bị tên to xác kia làm nhục hiện về, hắn ta hết đè ép Dung Vị trong phòng giam đặc biệt, lại trực tiếp thô bạo xâm phạm anh.
Có thể hình dung khoảng thời gian đó Dung Vị như một người tình nhân cho tên kia xả hết bao nhiêu buồn bực.
Từng ngóc ngách trong nhà giam kia, không chỗ nào mà anh ta không bị tên kia làm nhục.
Nghĩ đến đây, Dung Vị run rẩy cả người.
Hoàng Đàn thấy một màn này vô cùng bất ngờ, không phải sợ tới mức run rẩy chứ.
“Này, này… anh nghe tôi nói, nếu nhỡ trận pháp bị phá hủy, anh nhanh chóng đưa cha mẹ anh đi theo cửa sau.
Đừng đi ra ngoài, mà phía bên trái có một cánh cửa, tạm thời ở đó chờ Hồ Cửu tới.” Hoàng Đàn gấp rút dặn dò.
Dù sao hắn ta cũng không đảm bảo có thể cầm cự được đến lúc Hồ Cửu đến, cánh cửa kia nhìn có vẻ dẫn ra ngoài nhưng thực chất là một nơi ẩn nấp tạm thời, chỉ có người chủ khu biệt thự như hắn mới rõ nhất.
“Này… anh bị sao đấy.
Nghe tôi nói không?” Hoàng Đàn tiếp tục kêu Dung Vị..
Quả thực anh làm cô khổ quá nhiều, hiện tại trăm lời cũng không giải thích được.
“Lục Thạc, tuy Hồ Cửu không phải là quá xuất sắc, nhưng ly hôn không phải chuyện có thể quyết định vội vàng như vậy.” Lục Chỉ cảm thấy có chút áy náy với Hồ Cửu.
Anh dù sao cũng rất tốt với Lục Thạc, Lục Chỉ cảm thấy tuy con rể không bằng người, nhưng cũng có điểm tốt.
Chưa kể người Hồ gia đến tìm anh, hẳn là được coi trọng.
“Cho anh một tháng.
Nếu sau một tháng em vẫn muốn ly hôn… anh tôn trọng quyết định của em.” Hồ Cửu trầm ngâm nói.
Anh thở dài một hơi, còn Lục Thạc nghe anh nói vậy thì lòng hơi trùng xuống, nhưng cô vẫn bỏ lên phòng.
“Hồ Cửu, có thể con bé dạo này nhiều việc, có khi quá stress cũng nên.” Lục Chỉ nói đỡ cho con gái mình.
Tuy ông không quá hài lòng nhưng quả thực Hồ Cửu đối với cha con ông khá tốt.
“Cha, con hiểu.
Dù thế nào con cũng tôn trọng quyết định của cô ấy.” Nói xong Hồ Cửu còn nhìn theo hướng Lục Thạc vừa đi.
“Thôi thôi, chuyện người trẻ ta không nói gì.
Chỉ là… chuyện gì cũng nên suy nghĩ kỹ, đừng để bản thân hối hận.” Lục Chỉ cũng thở dài khuyên nhủ.
Hồ Cửu cũng hiểu ý Lục Chỉ, anh nhìn Lục Chỉ cười gượng một chút.
“Cha yên tâm, con hiểu.
Con còn có việc, vài ngày tới con ít về nhà, cha chăm sóc Lục Thạc nhiều một chút.” Hồ Cửu nói xong thì rời đi.
Anh cũng muốn để Lục Thạc thoải mái một chút, cũng để người âm thầm theo bảo vệ cho cô.
Dù sao anh cũng còn nhiều việc cần làm trong khoảng thời gian này.
Nghĩ gì đó, anh lấy điện thoại gọi cho Hữu Thủ.
“Để người bảo vệ Lục Thạc cùng Lục Chỉ.
Tôi muốn họ an toàn tuyệt đối.” Hồ Cửu nghiêm giọng tuyên bố.
“Vâng.” Hữu Thủ đầu dây bên kia nghe giọng của Hồ Cửu, cảm thấy có chuyện, vì vậy nhanh chóng sắp xếp.
Sau khi phân phó xong việc, Hồ Cửu thở dài lên xe rời đi, anh về lại căn cứ của mình, giờ này có lẽ các tài liệu anh cần đã có sẵn.
Lúc này Hoàng Đàn gọi đến.
“Long chủ, Ngài xem có thể đến biệt thự Bạch Nguyệt không?” Hoàng Đàn giọng nói lo lắng.
“Được.
Nhưng có chuyện gì sao?” Vừa hỏi Hồ Cửu vừa quay đầu xe đổi hướng.
“Có một tốp người mới vừa tấn công vào đây.
Tuy tôi đã thiết lập trận pháp, nhưng dường như kẻ kia rất am hiểu trận pháp cùng các bí thuật.” Hoàng Đàn nghiêm trọng báo.
“Cầm cự, đợi tôi.” Hồ Cửu nhanh chóng đi đến.
Phía bên này Hoàng Đàn chỉ huy người vừa đánh chống đỡ, vừa biến hóa trận pháp phía ngoài.
Hắn ta biết kẻ kia có thực lực hơn hắn rất nhiều, trận pháp này cùng lắm chỉ duy trì hơn mười lăm phút mà thôi.
“Cầu trời Long chủ đến nhanh, nếu không thì thảm rồi.” Hoàng Đàn lo lắng lẩm bẩm.
Ầm, ầm…
Tiếng động rất lớn vang lên làm mọi người giật mình.
Thật sự Dung Vị chỉ vừa về chưa đầy một ngày mà hết tốp người này đến nhóm người khác tìm đến.
Hoàng Đàn cũng quá khổ rồi.
“Có chuyện gì vậy?” Dung Vị ra ngoài hỏi.
“Anh nhìn đi.” Hoàng Đàn cũng không giấu giếm.
Dù sao nguy hiểm đến bước cuối cũng cần có Dung Vị phối hợp.
“Đây là…” Dung Vị nhìn một màn trước mặt vô cùng kinh hãi: “Trận pháp”
“Xem ra anh cũng hiểu biết.” Hoàng Đàn không ngừng tạo hàng loạt thủ ấn phức tạp.
Miệng lẩm bẩm gì đó.
“Những người này đến tìm tôi?” Dung Vị hỏi một câu vô nghĩa.
Ánh mặt hiện lên sự không tin được, anh ta còn lờ mờ thấy hình dáng của tên tội phạm to lớn trong tù đã hành hạ anh ta.
Nhất thời cả người cứng đờ.
“Anh làm ơn đừng hỏi vô nghĩa có được không hả? Tôi ở đây bảo vệ anh đó, không tìm anh thì họ đến chơi với tôi chắc.
Tôi còn chưa có nhiều bạn đến vậy đâu.” Hoàng Đàn thấy biểu cảm của Dung Vị thì hơi tặc lưỡi nói.
“Hắn tới rồi.” Dung Vị ngơ ngác lẩm bẩm.
Những hình ảnh anh ta bị tên to xác kia làm nhục hiện về, hắn ta hết đè ép Dung Vị trong phòng giam đặc biệt, lại trực tiếp thô bạo xâm phạm anh.
Có thể hình dung khoảng thời gian đó Dung Vị như một người tình nhân cho tên kia xả hết bao nhiêu buồn bực.
Từng ngóc ngách trong nhà giam kia, không chỗ nào mà anh ta không bị tên kia làm nhục.
Nghĩ đến đây, Dung Vị run rẩy cả người.
Hoàng Đàn thấy một màn này vô cùng bất ngờ, không phải sợ tới mức run rẩy chứ.
“Này, này… anh nghe tôi nói, nếu nhỡ trận pháp bị phá hủy, anh nhanh chóng đưa cha mẹ anh đi theo cửa sau.
Đừng đi ra ngoài, mà phía bên trái có một cánh cửa, tạm thời ở đó chờ Hồ Cửu tới.” Hoàng Đàn gấp rút dặn dò.
Dù sao hắn ta cũng không đảm bảo có thể cầm cự được đến lúc Hồ Cửu đến, cánh cửa kia nhìn có vẻ dẫn ra ngoài nhưng thực chất là một nơi ẩn nấp tạm thời, chỉ có người chủ khu biệt thự như hắn mới rõ nhất.
“Này… anh bị sao đấy.
Nghe tôi nói không?” Hoàng Đàn tiếp tục kêu Dung Vị..
Danh sách chương