Nhìn Lục Thạc, anh lại có vẻ áy náy, chỉ vì anh không ở cạnh cô trong nhiều năm, chỉ vì anh thất bại mà đám người bọn họ mặc nhiên chà đạp, sỉ nhục cô.
Đây là có phải là sự thất bại lớn nhất của anh?
Hồ Cửu ánh lên tia lửa.
Anh sẽ biến thành phố Gia này trở thành một nơi trong sạch nhất, tạo ra một thế lực lớn nhất, hùng hậu nhất để Lục Thạc có thể dựa vào, cũng có thể an toàn mà vùng vẫy tự do.
“Đừng lo.”
Hồ Cửu lái xe đến khu Bạch Nguyệt, cha mẹ Dung Vị vẫn chưa ngủ, hai người già vẫn thao thức.
Từ khi họ nghe tin còn trai có thể ra tù, họ dường như đứng ngồi không yên, vui mừng bất ngờ còn có đau xót đang xen.
“Đây là…” Lục Thạc hơi không hiểu.
“Em vào đi, ở đây ấm người một chút, sau đó anh sẽ để Hữu Thủ đưa em về.” Hồ Cửu nhẹ nhàng mở cửa, ôm cô chặt trong lòng.
Lúc này, Dung Thất nhìn thấy Hồ Cửu ôm Lục Thạc đi vào thì hơi bất ngờ, Tuyết Ngụy vội đi ra giúp một tay.
Cùng là phụ nữ, bà nhìn qua cũng biết được kia là có chuyện gì đo không hay.
“Ông vào nấu tí nước ấm đi, pha tí trà.” Tuyết Ngụy nhanh chóng nói với Dung Thất.

“Con đưa Lục Thạc vào phòng đi, vẫn còn trống một phòng ở trên đó.” Tuyết Ngụy quay sang ra hiệu cho Hồ Cửu.
“Vâng, con cảm ơn.” Hồ Cửu cười rồi đưa Lục Thạc vào thẳng phòng.
Lục Thạc có chút bất ngờ, cha mẹ Dung Vị vậy mà ở đây.
Vào phòng, Hồ Cửu để Lục Thạc xuống giường.
“Anh sẽ để mẹ nuôi chuẩn bị cho em ít đồ.

Đừng sợ.” Anh vỗ vỗ tay cô, muốn cô không quá lo lắng.
“Cha mẹ Dung Vị… hai bác…” Lục Thạc muốn hỏi thăm nhưng chợt nhớ gì đó, cũng im bặt.
Cô từng nghe tới cha mẹ Dung Vị ở khu ổ chuột, cô nhiều lần muốn giúp đỡ, nhưng mỗi lần cô muốn đến khu ổ chuột lại có đám côn đồ ở đó.

Có lẽ lúc đó sinh lòng sợ hãi, cô cũng định quá một đoạn thời gian sẽ quay lại.
Vậy mà cô cũng quên đi…
Nói cô không áy náy sao được chứ?
“Không sao, cha mẹ nuôi rất tốt, em có thể xem đây là nhà chồng của mình.” Hồ Cửu cười cười nói.
“Cha mẹ nuôi?” Lục Thạc hỏi lại.
“Đúng vậy.

Cứ xem như là nhà cha mẹ chồng thôi.” Hồ Cửu cười nhấn mạnh từ ‘cha mẹ chồng’.
Lục Thạc hơi xấu hổ.
“Tôi đồng ý gả cho anh sao?” Cô hơi khó chịu nói.
Lúc trước quả thực quen anh, muốn lấy anh là chuyện cô muốn, cũng là Lục gia muốn.

Cô cảm thấy anh lúc đó phong quang vô hạn, tự tin cuốn hút.
Nhưng hiện tại, Hồ Cửu thực sự không còn như trước, bản thân cô cảm thấy hơi thất vọng.

Nghĩ tới lúc nguy cấp cũng chỉ có anh ở bên cạnh cô, bảo vệ cô, sẵn sàng làm mọi thứ.

Cô lại cảm thấy yên lòng đến lạ.
“Cộc, cộc.”
Tiếng gõ cửa làm cho Lục Thạc thoát khỏi suy nghĩ của mình.
“Hồ Cửu, đồ này tuy hơi cũ nhưng có thể vừa với Lục Thạc, con đưa cho vợ con đi.” Tuyết Ngụy nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn mẹ nuôi.” Anh cười nhìn mẹ nuôi của mình.
“Dưới nhà mẹ cũng làm chút cháo ấm, ăn một chút cho ấm người.” Bà lại tiếp lời.
Lục Thạc hơi xấu hổ cuối xuống.
“Con chào bác…” Cô lên tiếng.
Dù sao người ta cũng giúp đỡ mình, cô không thể xem như không có gì được.
“Con nằm nghỉ một chút đã.

Con là vợ Hồ Cửu, xem như là con của nhà này, đừng quá khách khí.” Tuyết Ngụy vội nói.
Bà sợ Lục Thạc lại thấy ngại nên cũng nhanh chóng kiếm cớ rời đi, trả lại không gian cho hai người.
“Đó là mẹ chồng của em.” Hồ Cửu ngắn gọn nói.
Tuyết Ngụy đi đến cửa, nghe câu nói này trong lòng ấm áp hẳn.
“Tôi chưa đồng ý.

Năm đó cũng chưa đăng ký kết hôn.” Lục Thạc cúi đầu nói.
“Đúng, khi nào em muốn chúng ta sẽ đi.” Hồ Cửu cười cười.
“Không muốn.” Lục Thạc quay mặt về chỗ khác, mặt cô đã đỏ tới mang tai.
Đây là đang trêu ghẹo cô sao?
“Anh muốn cho em một lễ cưới lớn nhất thành phố Gia này, đừng nói là thành phố Gia, mà phải nói là oanh động các phương.” Anh khẳng định, đồng thời mang theo ánh mắt hy vọng.

“Đừng nói những điều không thể, chuyện kia tôi vẫn chưa tính sổ với anh đâu.” Lục Thạc cứng miệng nói.
“Anh đi đi, tôi xuống sau.

Hai bac chờ dưới nhà.” Lục Thạc xua tay nói.
“Sao lại phải đi?” Hồ Cửu khó hiểu hỏi.
“Tôi muốn thay đồ.” Cô giận dỗi nói.
“Anh không ở lại được?” Nghe vậy anh lại cười xảo trá.
“Không được, đi nhanh!” Lục Thạc quát lên.
“Em nhớ gọi cho cha vợ, cha lo lắng cho em.” Trước khi ngoan ngoãn ra ngoài, Hồ Cửu không quên nhắc.
Trong lòng anh thật không cam tâm nha, dù gì đó cũng là vợ anh, vợ thay đồ chồng ở cùng phòng cũng không có sai mà.
Xuống phòng khách, anh thấy hai người già ngồi cạnh nhau nhìn xa trông ngóng.
“Cha mẹ nuôi.

Hai người nghỉ ngơi một chút, đừng lo lắng.” Anh biết họ trông chờ ai, trông chờ điều gì.
“Hồ Cửu, thực sự Dung Vị được thả sao?” Nếp nhăn trên mặt Dung Thất như run theo từng câu nói của ông.
“Đúng vậy, sáng sớm mai cậu ấy sẽ về với chúng ta.” Lòng Hồ Cửu cũng vô cùng nôn nao.
“Tốt rồi.

Ông trời có mắt.” Tuyết Ngụy như muốn khóc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện