Vương Lam Ứng quả thực là người có năng lực, ông ta lăn lộn ở quan trường bao năm, chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi.

Nhưng chính vì vậy mà ông ta vẫn xem như là người có tâm nhất.
Chính vì vậy Hồ Cửu cũng không ngại bảo vệ ông ta tốt một chút, huống hồ kẻ đối đầu với ông ta lần này thực lực quá mạnh, e rằng Vương Lam Ứng khó mà ứng phó được.
“Dương Minh Thành bên kia ông cũng nên đề phòng.” Hồ Cửu nhắc nhở.
“Cậu ấy còn trẻ cũng có chút thực lực.” Vương Lam Ứng cảm thán đánh giá.
Hồ Cửu nhìn ông ta cảm thấy người này cũng tốt, quả là không vì quyền lực mà đánh giá thấp người khác.
“Lăn lộn bao năm, tôi cũng không cần dạy ông cách đề phòng người.

Nhưng mà ông nên cẩn thận hơn.


Ngoài Hữu Thủ ra, đừng tin ai.” Hồ Cửu nhắc nhở.
Vương Lam Ứng gật đầu tỏ vẻ đáp ứng.
“Có việc cần cứ liên hệ Hữu Thủ.” Hồ Cửu đi ra đến cửa thì dừng lại nói thêm.
“Tôi đã biết, cảm ơn Ngài.” Vương Lam Ứng khách khí đáp lời.
Hồ Cửu cùng Hữu Thủ đi ra ngoài, anh đã cảm ứng được một chút gì đó hắc ám ở đây.

Nhìn bốn bề đều là văn phòng đang làm việc, Hồ Cửu cảm nhận rõ có người đang làm gì đó mới toát ra luồng sát khí đen tối này.
Lần theo manh mối, Hồ Cửu đứng trước phòng Phó Chủ tịch thành phố.
“Dương Minh Thành?” Hồ Cửu nhếch miệng cười.
“Thú vị rồi đấy.” Anh chậm rãi gõ cửa.
Bên trong vẫn không hề có động tĩnh gì, dường như là không có ai, nhưng Hồ Cửu cảm nhận rõ ràng nhất.

Sát khi này chính là khí tức ở trận pháp hai khu biệt thự kia, cũng có thể nói Hoàng Đàn cùng Dương Minh Thành này quan hệ mật thiết.
Hồ Cửu lại lần nữa gõ cửa, nhưng bên trong vẫn im lặng không động tĩnh.

Anh thừa biết bọn họ đang ở bên trong.
Vì sao ư?
Người này đang dùng trận pháp ở đây, nếu Hồ Cửu đoán không sai thì trận pháp này nhằm mục đích muốn hỗ trợ cho Dương Minh Thành.
“Hay lắm! Tôi không ngờ ở thành phố Gia này lại ẩn được nhiều tàng long như vậy.” Hồ Cửu nhếch mép cười.
Hữu Thủ vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghi hoặc nhìn Hồ Cửu.

“Ý anh là?” Hữu Thủ hỏi.
“Quay lại phòng của Vương Lam Ứng.” Hồ Cửu dứt khoát quay lại phòng Chủ tịch.
Khi đến phòng Chủ tịch, Hồ Cửu đi thẳng vào trong cũng không kịp gõ cửa, Vương Lam Ứng thấy Hồ Cửu quay lại thì hơi khó hiểu.
“Chiến thần, ngài còn có việc sao?” Ông ta lên tiếng hỏi.
“Mượn phòng của ông một chút.” Hồ Cửu đơn giản nói.
Vừa dứt lời, Hữu Thủ kéo ông ta qua một bên, Hồ Cửu thì cởi áo khoác, lấy ra trong người một chất bột gì đó màu trắng rải thành vòng tròn.
Sau đó kết thủ ấn, niệm một câu gì đó, tuy nhìn giống như các đạo sĩ thời xưa múa máy.

Nhưng một lát sau, trong phòng Chủ tịch lại nổi lên từng đám khói đen, sau khi từng đợt khói đen tản đi, thì ánh sáng màu vàng lại trụ đến bốn góc phòng.
Hồ Cửu mỉm cười, lấy ra một quả cầu thạch anh ở trên kệ sách gần đó đặt ở vị trí bàn của Chủ tịch thành phố.

Sau đó lại dùng hàng loạt thủ pháp như đang điểm ấn gì vào quả cầu kia.
Vừa làm xong, Hồ Cửu hơi toát chút mồ hôi, mỉm cười đắc ý.
“Chủ tịch Vương, ông xem, ông vừa mới đến đã có người chờ không nổi rồi.” Anh cười nói như không có gì.
“Ý ngài là… Xin ngài chỉ điểm.” Vương Lam Ứng thấy một màn vừa rồi cũng có chút kinh hãi.
Hữu Thủ nhìn hành động vừa rồi của Hồ Cửu cũng hiểu ra, đây là có người muốn dùng thuật thắng yếm để hạ bệ Chủ tịch Vương.
Nhưng cụ thể thế nào thì anh ta cũng không rõ, vẻ mặt mong chờ Hồ Cửu giải thích.
“Dương Minh Thành kia có vẻ không chờ nổi nữa rồi.” Hồ Cửu thu lại áo khoác.
“Ý ngài là… cậu ta giở trò quỷ?” Vương Lam Ứng nghi ngờ hỏi.
“Trong căn phòng này tôi đã thiết lập trận pháp bảo vệ, nếu như cảm thấy bản thân gặp xui xẻo quá nhiều cứ về căn phòng này, đừng di chuyển quả cầu kia.” Anh dặn dò.
“Chiến thần, Dương Minh Thành kia thì sao?” Hữu Thủ thắc mắc.

Hồ Cửu nhìn về phía cửa, cảm thấy hắc ám tới gần, thuật hắc ám này chính là từ phía Tây biên giới của Đông Uy.
Xem ra Hoàng Đàn kia không chỉ học trận pháp từ hai lão già kia, mà còn từng tiếp xúc với bọn giặc phía Tây kia.
Mà Dương Minh Thành kia xem ra cũng chỉ là con tốt của Hoàng Đàn, nếu chỉ là vì lợi ích cá nhân thì anh còn có thể xem xét lại.

Nếu là thông đồng với phía đối địch tổn hại lợi ích chung của đất nước.

Hồ Cửu tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Cẩn thận, nghe theo Hữu Thủ là được.” Hồ Cửu dặn dò rồi đi ra.
Anh cũng không đến phòng Dương Minh Thành nữa, anh biết trận pháp của anh đã làm cho phía bên Dương Minh Thành phản phệ.
Hữu Thủ cùng Hồ Cửu cứ thế lên xe rời đi.
Còn phía bên này, Hoàng Đàn vừa vận chút ma trận để làm cho vận hạn của Vương Lam ứng gặp chút xui xẻo, nào ngờ đang thuận lợi lại có ai đó chặn lại, còn đánh ngược lại hắn.
Mà trận pháp cùng khí lực lúc nãy hắn ta cảm nhận được giống như trận pháp lưu lại ở khu biệt thự kia.
“Thế nào rồi?” Dương Minh Thành nhanh chóng hỏi.
“Trước mắt cậu cứ cẩn thận, tôi sẽ tìm cậu sau.” Hoàng Đàn nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Hắn cũng không nói cho Dương Minh Thành biết bản thân thất bại, sẽ làm cho Dương Minh Thành không tin tưởng hắn.
Mặt khác, hắn muốn xem là ai có bản lĩnh đến vậy..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện