Hồ Cửu nhìn qua một lượt cảm thấy thực sự không có ai có thể gánh được chức vị Chủ tịch kia cả, vẫn là để Ban Chính trị chọn người mới đi.
“Thanh Ngũ, cậu nghĩ còn được ra tòa án quân sự?” Hồ Cửu nhìn cũng biết Thanh Ngũ nghĩ gì.
Nghe vậy, hắn ta vô cùng bất ngờ, trong tâm hơi chột dạ, thực sự gia thế của hắn Chiến thần nhìn ra sao?
Sao có thể? Người như Hồ Cửu còn có thể tra kỹ tới từng quân nhân sao?
Thật ra thì Thanh Ngũ cũng quá nghĩ nhiều, ban đầu Hồ Cửu cũng không bận tâm về thân phận hay gia tộc sau lưng quân nhân.
Vì đã nhập ngũ là người của đất nước, gia tộc gì đó cũng không quan trọng nữa.
Chỉ là khi thấy Thanh Ngũ, Hồ Cửu cảm thấy giống với một người, anh cũng lờ mờ đoán ra gì đó.
Tuy chỉ là đoán, nhưng với thái độ của Thanh Ngũ thì Hồ Cửu biết sau lưng hắn ta hẳn có người chống đỡ.
Hồ Cửu càng không để hắn ta ra tòa án, e là có người hộ thay.
“Ngài…ngài không thể…tôi cũng chưa làm gì tới mức nghiêm trọng.” Thanh Ngũ lùi về sau, ánh mắt sợ hãi.
“Vậy cậu nói xem, làm sao mới là hậu quả nghiêm trọng? Tôi muốn nghe một chút.” Hồ Cửu không có ý định tha thứ cho một quân nhân biến chất.
“Tôi…tôi…Nhưng dù là gì ngài cũng không có quyền đó.” Thanh Ngũ như quên đi vết thương trên tay mình.
Hồ Cửu cũng không tiến lại gần Thanh Ngũ, ra hiệu cho Túc Trì.
Túc Trì nhanh chóng để quân đội trấn áp Thanh Ngũ, trói gô hắn ta lại.
Chưa bao giờ Thanh Ngũ chịu nổi nhục này, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không thể phát tác, ánh mắt hằn đỏ tỏ ra không phục.
“Chiến thần, ngài không thể chỉ dùng việc công trả thù riêng.” Hắn gào lên.
“Việc công? Thù riêng? Đâu là việc công? Đưa quân đi đến đây uy hiếp người dân, giúp đỡ xã hội đen? Ép buộc quân lính dưới trướng theo mình?” Hồ Cửu hùng hồn nói.
Thanh Ngũ cũng biết mình đuối lý, chỉ là vớt vát chút mặt mũi.
“Tôi có tư cách gì? Là Chiến thần Đông Uy, chỉ cần là quân nhân đều thuộc sự điều động và quản lý của tôi.
Bao gồm cả tôi có quyền xử lý, muốn ra tòa án? Cũng được thôi, lúc đó việc của cậu làm sẽ công bố rộng rãi hơn.” Hồ Cửu hừ lạnh.
Túc Trì trực tiếp đến gần Thanh Ngũ, thật ra thấy bộ dáng hắn anh ta cũng cảm thấy đáng thương.
“Thanh Ngũ, đi thôi!” Túc Trì vừa là yêu cầu vừa khuyên nhủ.
“Đưa về quân doanh chờ tôi xử lý.” Hồ Cửu ra lệnh.
“Vâng.” Túc Trì nhanh chóng rút người đi.
Hiện tại chỉ còn Lão Trư, Thương Nhật, một số lính cùng Hữu Thủ, các hộ vệ của bọn họ hầu như đều run sợ mà chạy ra ngoài.
“Chiến thần vĩ đại, tôi xin ngài tha thứ…tôi quy phục, muốn tôi làm gì cũng được.” Lão Trư cúi mọt người, run sợ.
“Tôi…có mắt không thấy thái sơn, xin ngài đừng chấp chúng tôi.” Thương Nhật khó khăn quỳ lạy, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hữu Thủ cũng xem như mở mang tầm mắt, đây là thay đổi sắc mặt quá nhanh a.
Khó trách Hữu Thủ, đời anh ta ở trong quân ngũ, quân nhân ngay thẳng là chính, đều là đàn ông nên không có nhiều thứ phải lắt léo.
Chưa kể họ đều là vì lợi ích của đất nước, dù là có kẻ khôn lỏi hay khéo léo cũng là vì chút lợi ích cá nhân, ăn nhiều chút, ngủ nhiều chút.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Ngoài ra bọn họ không trở mặt kiểu thế này.
“Tôi giữ mạng cho các người, nhưng mà…” Hồ Cửu nói xong hơi dừng một chút.
“Ngài cần gì, muốn gì…chúng tôi đều làm theo.”
“Tôi làm theo.”
Lão Trư cùng Thương Nhật đều tranh nhau lên tiếng, trong lòng họ sợ hãi không thôi.
Ai mà biết người này là Chiến thần trong truyền thuyết chứ, nếu họ biết thì cho họ trăm lá gan cũng không dám làm càn.
“Được.
Sau này Hữu Thủ sẽ tiếp quản thế lực ngầm ở thành phố Gia, còn có…hai người vẫn là trên danh nghĩa làm lão đại ở đây.
Nhưng lực lượng và mọi việc đều theo Hữu Thủ điều phối.
Hiều không?” Anh nhíu mày nhìn hai người kia.
“Đừng khép nép thế, tôi cũng không ăn thịt các người.” Hồ Cửu thoải mái nói.
Lão Trư với Thương Nhật cúi đầu nhìn nhau, vẫn chưa hiểu gì cả, càng không dám nói gì.
Bọn họ sợ nói sai sẽ làm Chiến thần không vui, cái mạng của họ sẽ toi mất.
Hồ Cửu lắc đầu, cảm thấy bọn họ đều là lão đại trong giới hắc đạo, sao lại nhát tới mức này.
“Các người chỉ cần theo lệnh Hữu Thủ mà hành sự.” Hồ Cửu ra hiệu cho Hữu Thủ nói tiếp.
Anh sợ mình tiếp tục nói sẽ bức họ sợ vỡ mật mà chết mất.
“Thân phận Chiến thần là tối mật, nếu lộ ra…” Hữu Thủ nhắc nhở.
“Chúng tôi không dám, một câu cũng không nói ra.
Không không, là nửa câu cũng không nói ra.” Lão Trư nhanh nhảu đáp.
Thương Nhật gật đầu phụ họa.
“Các người dùng toàn bộ lực lượng của mình quét sạch sẽ thành phố này, trong ba ngày phải đảm bảo ở đây chỉ có các người làm chủ.
Người thì tôi sẽ đưa tới, sau này làm gì cũng thông qua tôi.” Hữu Thủ nhìn hai người kia cũng muốn giải thích một chút.
“Hiểu chứ?” Hồ Cửu hỏi lại.
Lão Trư cùng Thương Nhật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Đi thôi.” Hồ Cửu bỏ đi, để lại hai người vẫn đang quỳ sạp dưới đất.
Hữu Thủ bỏ lại ánh mắt cảnh cáo cho hai người rồi rời đi, binh lính cũng đồng loạt rút theo..
“Thanh Ngũ, cậu nghĩ còn được ra tòa án quân sự?” Hồ Cửu nhìn cũng biết Thanh Ngũ nghĩ gì.
Nghe vậy, hắn ta vô cùng bất ngờ, trong tâm hơi chột dạ, thực sự gia thế của hắn Chiến thần nhìn ra sao?
Sao có thể? Người như Hồ Cửu còn có thể tra kỹ tới từng quân nhân sao?
Thật ra thì Thanh Ngũ cũng quá nghĩ nhiều, ban đầu Hồ Cửu cũng không bận tâm về thân phận hay gia tộc sau lưng quân nhân.
Vì đã nhập ngũ là người của đất nước, gia tộc gì đó cũng không quan trọng nữa.
Chỉ là khi thấy Thanh Ngũ, Hồ Cửu cảm thấy giống với một người, anh cũng lờ mờ đoán ra gì đó.
Tuy chỉ là đoán, nhưng với thái độ của Thanh Ngũ thì Hồ Cửu biết sau lưng hắn ta hẳn có người chống đỡ.
Hồ Cửu càng không để hắn ta ra tòa án, e là có người hộ thay.
“Ngài…ngài không thể…tôi cũng chưa làm gì tới mức nghiêm trọng.” Thanh Ngũ lùi về sau, ánh mắt sợ hãi.
“Vậy cậu nói xem, làm sao mới là hậu quả nghiêm trọng? Tôi muốn nghe một chút.” Hồ Cửu không có ý định tha thứ cho một quân nhân biến chất.
“Tôi…tôi…Nhưng dù là gì ngài cũng không có quyền đó.” Thanh Ngũ như quên đi vết thương trên tay mình.
Hồ Cửu cũng không tiến lại gần Thanh Ngũ, ra hiệu cho Túc Trì.
Túc Trì nhanh chóng để quân đội trấn áp Thanh Ngũ, trói gô hắn ta lại.
Chưa bao giờ Thanh Ngũ chịu nổi nhục này, trong lòng vô cùng tức giận nhưng lại không thể phát tác, ánh mắt hằn đỏ tỏ ra không phục.
“Chiến thần, ngài không thể chỉ dùng việc công trả thù riêng.” Hắn gào lên.
“Việc công? Thù riêng? Đâu là việc công? Đưa quân đi đến đây uy hiếp người dân, giúp đỡ xã hội đen? Ép buộc quân lính dưới trướng theo mình?” Hồ Cửu hùng hồn nói.
Thanh Ngũ cũng biết mình đuối lý, chỉ là vớt vát chút mặt mũi.
“Tôi có tư cách gì? Là Chiến thần Đông Uy, chỉ cần là quân nhân đều thuộc sự điều động và quản lý của tôi.
Bao gồm cả tôi có quyền xử lý, muốn ra tòa án? Cũng được thôi, lúc đó việc của cậu làm sẽ công bố rộng rãi hơn.” Hồ Cửu hừ lạnh.
Túc Trì trực tiếp đến gần Thanh Ngũ, thật ra thấy bộ dáng hắn anh ta cũng cảm thấy đáng thương.
“Thanh Ngũ, đi thôi!” Túc Trì vừa là yêu cầu vừa khuyên nhủ.
“Đưa về quân doanh chờ tôi xử lý.” Hồ Cửu ra lệnh.
“Vâng.” Túc Trì nhanh chóng rút người đi.
Hiện tại chỉ còn Lão Trư, Thương Nhật, một số lính cùng Hữu Thủ, các hộ vệ của bọn họ hầu như đều run sợ mà chạy ra ngoài.
“Chiến thần vĩ đại, tôi xin ngài tha thứ…tôi quy phục, muốn tôi làm gì cũng được.” Lão Trư cúi mọt người, run sợ.
“Tôi…có mắt không thấy thái sơn, xin ngài đừng chấp chúng tôi.” Thương Nhật khó khăn quỳ lạy, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Hữu Thủ cũng xem như mở mang tầm mắt, đây là thay đổi sắc mặt quá nhanh a.
Khó trách Hữu Thủ, đời anh ta ở trong quân ngũ, quân nhân ngay thẳng là chính, đều là đàn ông nên không có nhiều thứ phải lắt léo.
Chưa kể họ đều là vì lợi ích của đất nước, dù là có kẻ khôn lỏi hay khéo léo cũng là vì chút lợi ích cá nhân, ăn nhiều chút, ngủ nhiều chút.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Ngoài ra bọn họ không trở mặt kiểu thế này.
“Tôi giữ mạng cho các người, nhưng mà…” Hồ Cửu nói xong hơi dừng một chút.
“Ngài cần gì, muốn gì…chúng tôi đều làm theo.”
“Tôi làm theo.”
Lão Trư cùng Thương Nhật đều tranh nhau lên tiếng, trong lòng họ sợ hãi không thôi.
Ai mà biết người này là Chiến thần trong truyền thuyết chứ, nếu họ biết thì cho họ trăm lá gan cũng không dám làm càn.
“Được.
Sau này Hữu Thủ sẽ tiếp quản thế lực ngầm ở thành phố Gia, còn có…hai người vẫn là trên danh nghĩa làm lão đại ở đây.
Nhưng lực lượng và mọi việc đều theo Hữu Thủ điều phối.
Hiều không?” Anh nhíu mày nhìn hai người kia.
“Đừng khép nép thế, tôi cũng không ăn thịt các người.” Hồ Cửu thoải mái nói.
Lão Trư với Thương Nhật cúi đầu nhìn nhau, vẫn chưa hiểu gì cả, càng không dám nói gì.
Bọn họ sợ nói sai sẽ làm Chiến thần không vui, cái mạng của họ sẽ toi mất.
Hồ Cửu lắc đầu, cảm thấy bọn họ đều là lão đại trong giới hắc đạo, sao lại nhát tới mức này.
“Các người chỉ cần theo lệnh Hữu Thủ mà hành sự.” Hồ Cửu ra hiệu cho Hữu Thủ nói tiếp.
Anh sợ mình tiếp tục nói sẽ bức họ sợ vỡ mật mà chết mất.
“Thân phận Chiến thần là tối mật, nếu lộ ra…” Hữu Thủ nhắc nhở.
“Chúng tôi không dám, một câu cũng không nói ra.
Không không, là nửa câu cũng không nói ra.” Lão Trư nhanh nhảu đáp.
Thương Nhật gật đầu phụ họa.
“Các người dùng toàn bộ lực lượng của mình quét sạch sẽ thành phố này, trong ba ngày phải đảm bảo ở đây chỉ có các người làm chủ.
Người thì tôi sẽ đưa tới, sau này làm gì cũng thông qua tôi.” Hữu Thủ nhìn hai người kia cũng muốn giải thích một chút.
“Hiểu chứ?” Hồ Cửu hỏi lại.
Lão Trư cùng Thương Nhật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Đi thôi.” Hồ Cửu bỏ đi, để lại hai người vẫn đang quỳ sạp dưới đất.
Hữu Thủ bỏ lại ánh mắt cảnh cáo cho hai người rồi rời đi, binh lính cũng đồng loạt rút theo..
Danh sách chương