Chương 449

“Trần gia chủ, ông xem sử dụng thực lực của Thẩm gia cùng Trần gia ông, hỗ trợ Bạch Long một chút đi.”

Chủ tịch Ôn nhíu mày một chút.

Ông ta cùng Bạch Long đã nhiều năm hợp tác, ông cho hắn ta nhiều lợi ích khác biệt, chỉ là không cho phép hắn mò vào giới chính trị.

Mà Bạch Long bên này cũng không phụ lòng ông ta, nghiên cứu được một loại thuốc có thể tăng sức chiến đấu.

Cứ như vậy thế lực của Chiến thần sẽ giảm đi, ảnh hưởng tiềm lực của ông ta tăng lên.

Chỉ là tên Bạch Long kia thế nào lại gây với Chiến thần, giờ thì tốt rồi căn cứ ở Làng Sen cũng mất.

Giờ Chiến thần truy tới nguồn gốc bom, số thuốc sinh học kia lại không biết ở đâu.

Mà Bạch Long lại còn ra yêu cầu với ông ta phải đảm bảo an toàn cho hắn một đường tới Nam Sơn.

“Nhưng… Bạch Long kia đã bị Chiến thần truy nã… làm sao…”

Gì chứ? Trần gia cùng Thẩm gia là gì chứ?

Có thể đối đầu Chiến thần sao?

Ban đầu ông ta còn không biết Lão Lý là người Chiến thần, còn cảm thấy Lão Lý căn cơ không tốt.

Nhưng trong thời gian chưa đầy một tháng, gia tộc họ Lý lại nổi lên như cồn, đừng nói là nhà giàu mới nổi, mà nhà họ Lý này cứ như có căn cơ sẵn, vững không gì bằng.

Ngay cả Chủ tịch Ôn này cũng vài phần né tránh.

“Chiến thần thì làm sao? Âm thầm mà làm, không cần lo… Chiến thần cũng chỉ là Chiến thần, còn làm gì được?”

“Nhưng…”

“Nhưng nhị gì? Trần gia cùng Thẩm gia thế lực không nhỏ, tuy không thể nói qua mặt Chiến thần, nhưng hắn ta cũng không đối đầu trực diện với mọi người được. Đừng có sợ quá như thế.”

Chủ tịch Ôn từng bước ép sát bức ép Trần Nghĩa ra lực giúp đỡ Bạch Long.

Thứ ông ta muốn bây giờ chính là lô thuốc sinh học kia.

Chỉ cần có nó, vấn đề quân sự sẽ được cân bằng, chủ tịch Ôn vô cùng muốn chiếm được quyền lực cao nhất có thể.

“Hay Trần gia chủ thấy… muốn xem thường Ôn gia?”

Chủ tịch Ôn lúc này ngồi xuống, ánh mắt nguy hiểm cùng cảnh cáo bắn về phía Trần Nghĩa.

“Không… tôi không.”

Trần Nghĩa nhanh chóng nói.

Lúc này Trần Giai Linh lại gần chủ tịch Ôn, rồi cười trừ, giải vây cho cha.

“Ngài Ôn, đừng vậy… cha tôi chỉ là người cẩn trọng.”

Trần Nghĩa thấy con gái như vậy thì hơi đau lòng.

Mà ánh mắt của Trần Giai Linh lóe lên lửa hận, cô càng không muốn Chiến thần kia có quyền lực, cô ta là muốn hạ bệ tên Chiến thần biến thái kia.

Đến giờ phút này cô ta vẫn chưa biết bản thân là bị một tên fake lừa đảo, vẫn là ôm hận một người không có thật.

Trần Nghĩa cũng không nói gì chỉ đi thẳng về nhà, ông hiện tại chỉ muốn bàn bạc với Thẩm Thanh Hương.

“Sao giờ này ông về sớm vậy…”

Thẩm Thanh Hương vừa cúp điện thoại lại thấy Trần Nghĩa thì hơi giật mình, ánh mắt có chút lo lắng.

‘Có chuyện gì?”

“Thẩm Lương bị người ta bắt cóc!”. Đọc‎ hê‎ hiều‎ ruyệ‎ ở‎ [‎ rùr‎ uyệ.‎ ]

Bà ta vô cùng hoảng sợ, sao lại trùng hợp thế chứ.

“Bắt cóc? Ông ta không phải là quân nhân sao? Sao lại có kẻ dám…”

“Hình như… là người nào đó… cũng có xuất thân quân nhân.”

Thẩm Thanh Hương mơ hồ, bà bị Thẩm gia gọi nói đến mức mơ hồ.

“Quân nhân?”

“Không lẽ là Chiến thần?”

‘Chiến thần? Sao ngài ấy bắt Thẩm Lương? Làm gì chứ?”

Bà ta không ngờ, cũng không tin tưởng lời Trần Nghĩa nói.

“Chủ tịch Ôn muốn chúng ta trợ lực giúp tên Bạch Long đang bị Chiến thần truy lùng…”

“Nhưng….”

“ông ta không cho phép hai nhà Trần – Thẩm từ chối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện