Lão Hắc nhìn Hồ Cửu lại thở dài, đứa trẻ này là quá đơn giản hay coi thường người khác chứ?
“Hồ Cửu! Con nghĩ bản thân đủ thực lực đối đầu với Hoàng Đàn sao?” Hắc Cảnh nhìn anh với ánh mắt khinh thường, bĩu môi nói.
“Đệ tử của mình mà không đủ tin tưởng sao?” Hồ Cửu bày ra bộ dáng khinh khi lại lão Hắc.
Nhìn một màn này, ánh mắt lão Bạch sáng lên, ít ra Bạch gia cũng còn chút cơ hội rồi.
“Bạch Cư tôi cùng Bạch gia xin mang ơn cậu suốt đời, nguyện hỗ trợ cậu hết sức.” Bạch Cư đứng lên vừa nói vừa cúi đầu hướng về phía Hồ Cửu.
Động tác của Bạch Cư làm cho Bạch Thố giật mình.
Cô nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, Bạch Thố cảm giác có chút gần gũi.

Nếu là với Hoàng Đàn, cô thấy chán ghét, thì với Hồ Cửu cô lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Chợt thấy suy nghĩ của mình quá bạo dạn, Bạch Thố cúi mặt, mang tai đỏ lên.
Hồ Cửu nhìn thấy Bạch Cư cúi đầu thì nhìn Hắc Cảnh, nhíu mày lại.

Này chẳng khác nào đặt anh vào thế đã rồi.
Lão Hắc nhìn một màn này cũng xem như khó xử, gật đầu muốn Hồ Cửu nhận lời.
“Được, tôi chỉ là tiện tay.

Về sau lấy đồ về được rồi thì Bạch gia cứ đi đường Bạch gia mà thôi.” Hồ Cửu cũng không có ý định dính líu quá nhiều tới các gia tộc lớn.
Bản thân anh muốn có sẽ tự thân vận động, trước giờ cũng là như thế.

Dù nói Hắc Cảnh là thầy, nhưng nếu anh không cố gắng thì mọi thứ đều là con số không.
“Anh…” Bạch Thố hơi nôn nóng.
“Chỉ cần Trấn Hồn Tụ về lại tay Bạch gia, tôi xin hai tay tặng cậu tất cả bí thuật của Bạch gia.” Bạch Cư cắt lời Bạch Thố.
Ông nhìn cháu gái của mình, còn không rõ tâm ý của nó sao? Nhưng lúc nãy chưa kịp mở lời, Hồ Cửu đã mở lời nói đã có vợ, còn gì có thể nói sao?
Ánh mắt Hồ Cửu nhìn Bạch Thố cũng không phải là một người nam với một người nữ, chỉ đơn thuần như anh nói là tiện tay.
Bạch Cư cũng không muốn cháu gái si tâm vì một người, sẽ lại đau khổ.
“Được.” Hồ Cửu gật đầu.
Lão Hắc cũng đỡ Lão Bạch, không để ông phải cúi đầu như thế quá lâu.
“Tạm thời mọi người cứ ở đây.” Hồ Cửu nói xong thì liền đi.
Bạch Thố mắt thấy anh rời đi thì vẫn lưu luyến nhìn theo bóng lưng của anh cho đến khi bóng lưng kia mất dạng.
Nhìn ánh mắt của Bạch Thố, cả Bạch Cư cùng Mỹ Họa đều nhìn ra tâm tư của cô gái mới lớn.

Dù sao ngoài Hoàng Đàn, Bạch Thố cũng chỉ gặp qua Hồ Cửu là người đàn ông thật thụ.
“Anh ấy thật ngầu.” Bạch Thương chợt thốt lên.
Cậu bé chỉ mới mười lăm tuổi, nhiều năm bị giam hãm trong căn biệt thự kia, mọi thứ chỉ có thể nhìn được thấy được chỉ là chiếc tivi.
Lần đầu tiên cậu bé thấy một người đàn ông ngầu như thế, cậu lại xem đó là idol.


Cũng vì vậy về sau cuộc đời cậu sang một trang mới.
Bạch Thố cũng giật mình khi nghe em trai nói vậy, quả thực từ ‘ngầu” thật hợp với anh ấy.
Hồ Cửu ra khỏi khu vực núi Hàng thì hơi có chút suy nghĩ, quả thực thân phận Chiến thần có thể xông pha, có thể đè bẹp mọi người, nhưng có vẻ hơi phiền toái.
Anh không thể điều động binh lính liên tục được, vả lại thực lực bính lính quá mạnh, mà những kẻ kia suy cho cùng cũng chỉ là kiến hôi mà thôi.
Nghĩ vậy, một đường về thẳng khu biệt thự Nhật Hạ, Hồ Cửu cảm thấy nên đổi một thân phận khác.
Ít nhất có thể bảo vệ gia đình, có thể giúp Dung Vị, lại báo thù, ẩn được thân phận Chiến thần.
Cái chính là…phải tìm nhân lực.
Làm một thân phận Đại ca của đám Giang hồ cũng là một niềm vui nha, Hồ Cửu cũng muốn thử.
Nghĩ là làm, vào đến biệt thự anh đã nhìn thấy Lục Chỉ cùng Lục Thạc đang ăn tối.
“Anh về rồi…cùng ăn đi.” Lục Thạc nhìn anh có chút mất tự nhiên.
Hồ Cửu cũng không nghĩ nhiều, vô cùng vui vẻ ngồi xuống bàn.
“Công việc của em thuận lợi chứ?” Anh quan tâm hỏi Lục Thạc.
“Cũng…được.” Cô trả lời qua loa.
Trong đầu vẫn là hình ảnh anh đi cùng cô gái kia, nhưng không biết nên mở lời thế nào.
“Anh tin năng lực của em, sẽ ổn mà.” Hồ Cửu vui vẻ động viên Lục Thạc.
Dù sao trong lòng anh đang vui vì tìm ra cách để ở bên cạnh Lục Thạc, lại có thể bảo vệ cô.
“Lúc sáng…anh đi đâu à?” Lục Thạc khó khăn hỏi.
“Ừm, có chút việc.” Hồ Cửu gắp miếng thức ăn, cũng thành thật trả lời.
Thật sự trong lòng anh không mấy để tâm chuyện Bạch Thố, nên anh không cảm thấy đi với Bạch Thố là có chuyện gì quá nghiêm trọng.
“Đi với ai sao? Lúc sáng tôi có thấy, ai đó đi cùng anh…” Lục Thạc không kiềm được mà hỏi tới.
Hồ Cửu ngước mặt nhìn Lục Thạc, nhìn có vẻ cô không vui, anh cũng nghiêm túc hơn, trong lòng thầm nghĩ có ai làm cô khó chịu chăng?
“Có chuyện gì sao? Ai làm em khó chịu?” Hồ Cửu là đang quan tâm cô.
Nhưng vào tai Lục Thạc là anh đang chột dạ, lòng cô vô cùng khó chịu, cũng không muốn hỏi nữa.
“Không.” Lục Thạc đáp giận dỗi: “Tôi no rồi, mọi người ăn đi.”

Nói xong Lục Thạc đã bỏ đi lên phòng.
Lục Chỉ cùng Hồ Cửu khó hiểu nhìn theo bóng lưng của Lục Thạc.
“Cha…ở nhà có việc gì sao?” Anh dò hỏi cẩn thận.
Nghe Hồ Cửu hỏi thì Lục Chỉ suy nghĩ một chút lại lắc đầu: “Cũng không có gì.”
“Không lẽ lại là tới ngày phụ nữ?” Anh lẩm bẩm.
“À có, lúc sáng có một người đàn ông tự xưng hàng xóm, có va phải Lục Thạc, sau đó anh ta cũng đi mất.

Nhưng chuyện cũng không có gì khó chịu.” Lục Chỉ nhớ lại người đàn ông lúc sáng.
“Đàn ông? Lúc sáng?” Hồ Cửu nhíu mày.
“Lợi hại, nhanh vậy có thể nhìn ra điểm quan trọng.

Thú vị rồi.” Hồ Cửu nhếch mép cười, ánh mắt nguy hiểm.
“Sao cơ?” Lục Chỉ nghi ngờ hỏi.
“Cha con có việc phải đi gấp.” Nói xong Hồ Cửu vội đi ra khỏi cửa.
Lục Chỉ ngồi một mình cảm thấy người trẻ tuổi thật khó hiểu nha.
- ------------
Độc giả đọc truyện có thể tiện tay like hay cmt cho mình đi ạ.
Huhu nhìn số liệu tụt như tụt huyết áp em mất động lực hẳn.....


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện