Hồ Cửu thấy Bạch Cư lại có thể biết nơi đây là chỗ nào thì vô cùng bất ngờ, sau khi đi mất một đoạn đường núi, đổi hai lần xe địa hình.
Cuối cùng đoàn người của họ cũng lên được tới sâu trong núi, phía trên cao của núi Hang.
Xung quanh không khí luôn có sương mù âm u, cây cối um tùm xanh tốt, phải nói đây là một nơi tốt để ẩn cư.
“Đi thôi.” Hồ Cửu ra hiệu cho mọi người xuống xe.
Túc Trì bên này làm theo mệnh lệnh đỡ từng người xuống xe, dẫn họ một đường vào bên trong.
Quả thực ở đây kết giới rất nhiều, nếu không phải là người quen thuộc thì sẽ đi lạc không có lối ra.
Hiện ra trước mặt họ chính là một ngôi biệt thự giữa rừng núi, xung quanh là cây cỏ chim chóc.

Đây là ẩn cư đơn thuần sao? Phải gọi là hưởng thụ mới đúng.
“Lão Hắc, ra đây đi.” Hồ Cửu nhẹ giọng gọi.
Bóng dáng một ông lão nhanh chóng đi đến mở cổng, trên mặt là nụ cười tươi.
“Đã tới sao? Ta còn nghĩ là tên nhóc con nhà ngươi quên ta rồi.” Lão Hắc vẻ mặt hờn dỗi.

“Hắc…Cảnh.” Bạch Cư lắp bắp, lại vô cùng bất ngờ.
“Hừ, xem ai này, còn nhớ ta.

Ta không tiếp nổi.” Lão Hắc trên mặt rõ có nét vui mừng, nhưng lại giả vờ giận dỗi, quay người đi.
Nhìn thấy màng này, Hồ Cửu như ngờ ngợ ra điều gì đó.

Rõ ràng là hai người này quen nhau, Bạch Thố cũng rất bất ngờ, ngay cả mẹ cô là Mỹ Họa cùng em trai Bạch Thương cũng không hiểu chuyện gì.
“Lão Hắc, ông nói một câu không thích tôi sẽ vứt họ về lại nơi bị giam cầm, mặc kệ sống chết.

Nếu ông đồng ý thì họ mới được vào trong.” Hồ Cửu không nhanh không chậm nói.
“Giam cầm? Có chuyện gì?” Lão Hắc nhíu mày quay người lại nhìn lão Bạch.
Quả thực nhìn kỹ lão Bạch bộ dạng vô cùng tiều tụy, lại có chút khắc khổ, cả nhà mấy người này lại có bộ dạng như trốn chạy.
Anh mắt Bạch Thương như chờ mong Hắc Cảnh gật đầu đồng ý.
‘Vào nhanh đi, vào rồi nói.” Lão Hắc biết Hồ Cửu không nói đùa.
Mà người có thể giam cầm được lão Bạch cũng không tầm thường.
Vào đến bên trong biệt thự lại là một không khí vô cùng ấm áp, cảm giác lạnh băng phái bên ngoài hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới nhiệt độ trong nhà.
Bạch Cư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Hắc, tôi xin lỗi, tôi sai rồi.” Lúc này ánh mắt Lão Bạch đỏ lên, đục ngầu.
Cổ họng ông như nghẹn lại, muốn nói nhưng lại không thể nói thành câu.
“Lão Bạch, ông…sao lại như vậy? Có gì từ từ nói.” Lão Hắc vội đi lấy trà, ngồi cạnh lão Bạch an ủi.
“Họ bị giam trong khu kết giới.

Dường như là Ẩn thuật cùng kết giới giam cầm.” Hồ Cửu trực tiếp nói, cũng không ngại mà nâng tách trà lên.
Trà của lão Hắc quả thực rất ngon nha.
“Kết giới? Ẩn thuật? Là ai?” Lão Hắc nhíu mày tức giận.

“Không biết!” Hồ Cửu đáp không đầu không đuôi, càng làm lão Hắc tức giận.
“Tiểu tử người không chọc giận ta là ngươi ăn không ngon ngủ không yên sao?” Lão Hắc chĩa thẳng cây gậy vào mặt Hồ Cửu.
Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn, tiếp tục ăn bánh uống trà nhàn nhã, như chưa có gì xảy ra.
“Sao nào? Tôi không biết không thể nói biết được.” Hồ Cửu như muốn trêu tức lão Hắc.
Không trách anh được nha.
Lúc trước Lão Hắc là người huấn luyện anh trở thành Chiến thần Thiết Soái, đừng nói là huấn luyện ma quỷ, mà kiểu huấn luyện của ông ta khiến Hồ Cửu tức tới mức không nói nổi.
Đây chẳng phải cơ hội báo thù sao?
Cũng là nhờ anh vô tình cứu được lão bằng hữu của lão Hắc nha, tính ra anh vẫn có công lao.
“Hừ.

Ta không thèm nói chuyện với thằng nhãi như ngươi.” Lão Hắc mặc kệ Hồ Cửu.
Ông quay ra với Bạch Thố, ánh mắt đánh giá một chút.
“Đây là cháu gái ông đó sao? Rất có khí chất.” Lão Hắc gật đầu, lại nhìn qua Hồ Cửu.
Ánh mắt như muốn tác hợp.
Hồ Cửu thấy ánh mắt không mấy có thiện ý kia cũng không muốn dây dưa.
“Tôi có vợ rồi, không cần nhìn.” Hồ Cửu đứng dậy đi đến bên trong bếp lấy thêm ít bánh.
Anh vô cùng tự nhiên như đây là nhà.
“Hừ, ngươi làm gì có cái phúc phần đó.” Lão Hắc mặc kệ Hồ Cửu.
Tuy là hai bên một già một trẻ đấu khẩu với nhau, nhưng không khí lại vô cùng ấm áp, không có chút khói lửa nào.
“Lão Hắc, là nhờ cậu ta, gia đình tôi mới bình an ở đây.” Lão Bạch lên tiếng, ông cũng nhìn ra quan hệ của hai người này khá tốt, cũng không quá e dè.
“Là ai làm chuyện này.” Lão Hắc thở dài hỏi.
“Do tôi không nghe lời ông, vậy mà tin hắn ta…cho nên cả nhà tôi phải khổ cùng tôi.” Lão Bạch lại nghẹn ngào, nhắc đến kẻ giam cầm mình, ông lại vô cùng hối hận.
Năm đó là ông cho rằng hắn ta có thiên chất Chiến thần, một mực đề cử với lão Hắc.

Tuy nhiên chỉ mới qua hai tháng, lão Hắc đuổi hắn đi lại khuyên ông nên cẩn thận với Hoàng Đàn.

Vậy mà ông không tin, ông háo thắng, cho rằng bản thân không thể tin sai người.

Cho đến khi hắn muốn cưới Bạch Thố, ban đầu ông cũng muốn tác thành.
Xong Bạch Thố thà chết không chịu, sau đó ông lại phát hiện hắn muốn lấy Bạch Thố không chỉ vì Bạch Thố xinh đẹp tài năng.
Mà hắn muốn chiếm trọn Bạch gia cùng những bí thuật của Bạch gia cùng Hắc gia.

Chưa kể, Bạch gia còn lưu giữ nhiều bảo vật có thể mở tới những phương thức tu luyện, mở rộng khả năng của con người.
Có thể nói điều hắn muốn chính là chiếm trọn mọi thứ, tham vọng của hắn không chỉ tiền tài.
Chính vì nhìn thấy điểm này mà lão Hắc đã đuổi hắn đi, còn khuyên lão Bạch không nên tin hắn.
Cũng vì cha Bạch Thố bảo vệ còn gái chống lại Hoàng Đàn, bị hắn ta sát hại không thương tiếc.

Vì cái chết của cha Bạch Thố, mà Hoàng Đàn không thể gần Bạch gia.
Hắn không còn cách nào phải giam cầm cả nhà Bạch Thố, ép Bạch Thố cưới hắn.

Bạch Thố sống chết không chịu, dây dưa cũng đã vài năm.
“Hoàng Đàn?” Lão Hắc chợt nhớ ra cái tên này.
Lão Bạch cay đắng gật đầu.
Hồ Cửu nghe cái tên này rất quen.
“Hoàng Đàn là ai?” Anh không nhịn được mà hỏi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện