"Phượng Hoàng bệ hạ, Thiên Đế bệ hạ cùng Thường Thấm tộc trưởng giao hảo, xem như nàng là trưởng bối của ta, ta sao có thể đi tìm Thiên Đế bệ hạ..."
Nhớ tới tính tình Phượng Nhiễm bá đạo cùng mấy vạn năm thanh danh, hơn nữa có ai không biết chuyện xưa của Thiên Đế cùng Thiên Cung nhị hoàng tử, nàng nếu thật sự đi Ngô Đồng Đảo cầu thân, sợ là bị Thiên Đế giáng thiên lôi đánh ngay tức khắc.
Đáy lòng Thường Vận đắng chát, ngay cả lời cũng nói không được.
"Vậy thì không có gì để nói." Phượng Ẩn phất tay áo, giữ vẻ mặt ôn hoà như cũ: "Tóm lại không có đạo lý đồ đệ xuất giá trước sư quân. Chẳng qua đây là do sư quân ta cùng Thường Thấm tộc trưởng ước hẹn..." Nhắc đến Thường Thấm, sắc mặt Phượng Ẩn hơi nghiêm túc, nói: "Thường Vận trưởng lão, dù ta cùng Yêu Hoàng không có duyên phận phu thê, nhưng đã là trưởng bối ước định nên giao hảo một chút cũng tốt."
Giao hảo? Mọi người trong điện sững sốt, làm sao để giao hảo? "Ta cùng Yêu Hoàng bệ hạ không thành phu thê nhưng làm huynh đệ cũng xem như vẹn toàn tình nghĩa của hai vị trưởng bối." Phượng Ẩn ngồi trên cao giọng nói vững vàng vang lên: "Thường Vận trưởng lão, ngươi cứ mang lời của bản hoàng nói với Yêu Hoàng. Nếu hắn không sợ dị nghị, tìm thời gian đến Ngô Đồng Đảo bái Tam Sơn Ngũ Nhạc trước mặt sư quân ta, cùng bản hoàng định ra danh phận huynh đệ."
Trong đại điện bởi vì Phượng Ẩn nói lời này mà yên tĩnh. Tiên nhân còn chưa kịp phản đối, Thường Vận đã bước về phía trước nhìn Phượng Ẩn chắp tay lại, vui mừng vô cùng: "Phượng Hoàng bệ hạ cao thượng, Thường Vận nhất định mang chuyện bệ hạ hứa hẹn về tộc nói với bệ hạ của ta."
Thường Vận vốn đã nghĩ không có khả năng cưới Phượng Ẩn về Yêu tộc, nhưng Phượng Ẩn lại không chịu ràng buộc của Tiên tộc, đã nguyện ý cùng Hồng Dịch kết bái huynh đệ, đúng là lễ vật từ trên trời rơi xuống. Cho dù Phượng Hoàng nói là huynh đệ mà không phải huynh muội, chút chuyện nhỏ này có gì quan trọng.
"Phượng Hoàng bệ hạ!" Tiên nhân phản ứng không nhanh bằng Thường Vận thế nhưng cũng không chậm. Kinh Lôi Thượng Tôn lúc này đã đứng lên, bộ mặt tức giận: "Bệ hạ sao có thể cùng Yêu tộc kết bái huynh đệ?"
"Ồ? Tại sao không thể?"
"Yêu tộc cùng Tiên tộc có đại thù, bệ hạ người..."
Ánh mắt Phượng Ẩn nặng nề nhìn Kinh Lôi: "Kinh Lôi Thượng Tôn, hơn một ngàn năm trước sư quân ta ở La Sát niết bàn kế vị, đã chiếu cáo Tam giới Cửu Châu Ngô Đồng Phượng Đảo sẽ không tham gia tranh chấp của hai tộc, Thượng Tôn quên hay sao?"
Ánh mắt Phượng Ẩn lướt qua nét mặt chúng tiên trong điện, cuối cùng thản nhiên nói: "Sư quân ta cả một đời không có bằng hữu cũ. Năm đó lưu lạc ở đầm lầy Uyên Lĩnh đã được một lão yêu thụ nuôi dưỡng lớn lên, Thường Thấm tộc trưởng là bằng hữu duy nhất của nàng. Nàng cùng Thường Thấm tộc trưởng đã ước hẹn, tuy ta không tuân thủ nhưng cũng sẽ không xem như không có gì."
Phượng Ẩn nói lời này không sai. Năm đó Phượng Nhiễm lưu lạc ở đầm lầy Uyên Lĩnh, đã từng bị Tiên tộc truy sát. Nếu không phải lúc trước Thiên Đế Mộ Quang khẩn cầu, còn có Cảnh Giản chết thảm, Phượng Nhiễm mới không để ý đến chuyện ở Thiên Cung mà làm Thiên Đế, nhưng Thường Thấm cùng Phượng Nhiễm có giao hảo Tam giới điều biết rõ.
Thấy Phượng Ẩn nhắc đến quá khứ không tốt của Tiên tộc, các tiên nhân trên điện xấu hổ ho khan, không lên tiếng. Ngay cả Kinh Lôi Thượng Tôn cũng ảo não há to miệng, nhìn thấy Ngự Phong Thượng Tôn lắc đầu nên hắn lúng túng ngồi xuống.
Chỉ có Hoa Thù, nàng chăm chú nhìn Phượng Ẩn, lửa giận trong đáy mắt như mưa trút nước mà thành.
Lan Phong chết trong tay Cửu Vĩ Yêu Hồ, đến nay hiềm nghi lớn nhất chính là Hồng Dịch. Phượng Ẩn lại không để ý thù truyền kiếp của Tiên Yêu hai tộc, muốn cùng Hồng Dịch kết bái, nàng còn có tư cách gì ngồi ở Cửu Trọng Thiên nhận lễ bái của tiên nhân?
Hoa Mặc ngồi bên cạnh Hoa Thù, thoáng nhìn thấy đáy mắt nữ nhi căm phẫn cùng lửa giận, hắn cũng không trấn an, để Hoa Thù tùy ý phẫn nộ nhiều hơn.
"Tốt, việc này quyết định như vậy. Thường Vận trưởng lão, vương miệng Hồ tộc cùng lời của bản hoàng, các ngươi cùng nhau mang về Tam Trọng Thiên cho Yêu Hoàng bệ hạ."
"Vâng, Phượng Hoàng bệ hạ, Thường Vận cáo lui." Thường Vận thấy cả điện Tiên tộc Thượng Tôn chưởng môn bị dí bẹp trong tay Phượng Ẩn, cũng không để ý vừa bị Phượng Ẩn làm mất mặt, cười nói, hành lễ dẫn Yêu quân lui ra ngoài. Các Tiên Quân nhìn thấy bộ dáng Thường Vận đắc ý, suýt chút nghiến hỏng răng nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản. Tiên nhân tiền bối năm đó làm sai còn chưa tạ lỗi với Phượng Hoàng Phượng Nhiễm, trong mắt tiểu Phượng Hoàng lại không có một chút mơ hồ, tự nhiên sẽ không làm khó tộc nhân của bằng hữu sư quân nàng.
Ngoài điện, đáy lòng giận dữ của Yến Sảng vì câu trả lời của Phượng Ẩn mà giảm đi hơn một nửa. Nàng liếc mắt nhìn qua cửa điện thấy Phượng Ẩn đang ngồi trên cao vô cùng xảo quyệt, đáy lòng nổi lên cảm giác quen thuộc lẫn kì lạ.
"Khoan đã." Một giọng nói từ người ngồi trên cao truyền đến, Thường Vận dừng chân lại, ngẩng đầu đã đụng vào ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Khải.
Đáy lòng Thường Vận run lên, chắp tay nói: "Không biết Nguyên Khải Thần quân còn có gì phân phó?"
"Phân phó thì không có, chỉ là câu hỏi của ngươi Bản quân chưa trả lời. Bản quân dù sao cũng là chủ nhân của yến thọ, để trưởng lão mất hứng mà về thật không phải đạo đãi khách của Bản quân." Khóe miệng Nguyên Khải khẽ nhếch: "Trưởng lão không phải mới vừa hỏi Bản quân là Thần quân của Thiên Cung hay vẫn là chủ nhân Thanh Trì Cung sao? Bản quân hiện tại trả lời ngươi..."
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Thường Vận: "Bản quân xưa nay đều là chủ nhân Thanh Trì Cung. Nhưng..." Giọng hắn ngừng lại, càng thêm uy nghiêm nói: "Bản quân từ 1200 năm trước bái sư ở Đại Trạch Sơn sơn môn, cũng là người của Tiên tộc, an nguy của Tiên tộc cũng chính là trách nhiệm của Bản quân. Ngươi hiểu không?"
Hơi thở của Thường Vận giống như ngưng lại, bị câu trả lời của Nguyên Khải làm thay đổi sắc mặt, nàng có chút khó khăn nâng tay lên, đáp: "Thường Vận hiểu rõ."
Lời của Nguyên Khải vừa ra khỏi miệng, sắc mặt thản nhiên của Phượng Ẩn cũng có chút thay đổi. Nàng biết Nguyên Khải nói lời này cho nàng nghe.
Hắn là Thanh Trì Cung Thần quân Nguyên Khải, nhưng cũng là đệ tử Cổ Tấn của Đại Trạch Sơn. Từ sau khi Đại Trạch Sơn diệt vong, bảo vệ an nguy của Tiên tộc chẳng khác nào bảo vệ cho Đại Trạch Sơn. Hắn đang hỏi nàng, ngàn năm sau, nàng ngoại trừ là Phượng Hoàng, phải chăng còn xem mình là đệ tử A Âm của Đại Trạch Sơn?
Phượng Ẩn nhướng mày, che giấu cảm xúc.
"Hiểu rõ thì tốt." Nguyên Khải giống như không phát hiện cảm xúc của Phượng Ẩn, nhìn về phía Thường Vận nhàn nhạt mở miệng: "Còn có..." Giọng hắn hơi ngừng lại, trầm hơn vừa rồi: "Từ khi khai thiên lập địa, người trong Tam giới từ xưa đến nay chẳng qua mới trải qua hơn sáu vạn năm, có chút phép tắc ngày trước sợ là Tiên Yêu hai tộc đều không biết. Hôm nay đúng lúc các vị ở đây, Bản quân sẽ nói lại."
Nghe xong lời này, tất cả mọi người trong điện ngẩn người. Ngay cả Thường Vận cũng không biết đó là gì, nhìn về phía Nguyên Khải.
"Từ khi có Thượng Cổ Thần giới, Chân Thần có quyền chọn Thần thú tùy thân trong các tộc của Thượng Cổ Thần thú. Phụ thần ta chọn Kỳ Lân, Chích Dương Chân Thần chọn Huyền Vũ, Thiên Khải Chân Thần chọn Kiền Long, mà ta được kế thừa hỗn độn chi lực nên Thần thú của ta..."
Nguyên Khải vừa nói lời này Phượng Ẩn đã nhớ tới lời sư quân nàng từng nói. Lông mày nhíu lại còn chưa kịp ngăn cản đã thấy Nguyên Khải nhìn nàng, cặp mắt kia lạnh lùng trong sáng.
"Từ trước đến nay được chọn từ Thượng Cổ Thần thú Phượng Hoàng nhất tộc Hỏa Phượng nhất mạch."
Nguyên Khải ăn nói mạnh mẽ, không chút dao động, vang vọng trong Ngự Vũ Điện.
Trong điện đang yên tĩnh, sau đó liên tiếp tiếng hơi thở bỗng nhiên vang lên.
Các lão Tiên quân nhìn sắc mặt Thường Vận có chút trắng bệch, sau đó tất cả đều nhìn Nguyên Khải ngồi trên ghế cao, trong ánh mắt đều là kiêu ngạo, chỉ không dám tiến lên vỗ vai tiểu Thần quân khen một tiếng "Lợi hại"!
Yêu tộc các ngươi ở nơi núi non mà dám đến Cửu Trọng Thiên đào chân tường, Nguyên Khải Thần quân quả thực là quá uy vũ quá bá đạo!
Lời nói của Nguyên Khải vô cùng có khí phách, ngay cả Ngự Phong Thượng Tôn cùng Côn Luân lão tổ xưa nay trầm tĩnh, cũng nhịn không được có chút cong khóe miệng.
Muốn cưới Phượng Hoàng, cũng phải nhìn xem Yêu Hoàng có bản lĩnh này hay không.
"Ngoại trừ vương miện của Hồ tộc, chuyện Phượng Hoàng bệ hạ hứa hẹn kết nghĩa, Bản quân nói mấy câu đó cũng làm phiền Thường Vận trưởng lão mang về Tam Trọng Thiên nói cho Yêu Hoàng bệ hạ." Nguyên Khải nhàn nhạt phất tay, cuối cùng im lặng.
Gương mặt kiều mị của Thường Vận trên điện sớm đã đỏ cam vàng lục lam chàm tím thay nhau thay đổi, nàng mở miệng th ở dốc một lúc, cuối cùng nói: "Vâng."
Thường Vận yên lặng nhìn Phượng Ẩn trên ghế cao, thấy Phượng Hoàng bệ hạ đang lườm đôi mắt phượng nhìn Nguyên Khải, lúc này cũng không còn trông mong điều gì. Nàng ôm đáy lòng khổ tâm đang muốn dẫn đám Yêu quân đứng như cọc gỗ rời đi, nào ngờ mới đi một bước, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Thường Vận trưởng lão xin dừng bước!"
Trong điện, một giọng nói hơi ngây ngô vang lên, mặc dù không cao nhưng lại hết sức trầm ổn.
Thường Vận khó hiểu quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của mọi người. Bên trái Ngự Vũ Điện, một thiếu niên đứng lên hướng nàng chắp tay, chính là Thanh Y.
Thấy Thanh Y đột nhiên đứng dậy gọi lại Thường Vận, tiên nhân trên điện đáy lòng căng thẳng. Bỗng nhiên nhớ tới năm đó Đại Trạch Sơn diệt vong trong tay Hồ vương Hồng Dịch cũng chính là Yêu Hoàng hiện tại. Chẳng lẽ tiểu Tiên quân thấy Thường Vận nên quá đau lòng căm hận, muốn tìm hồ ly Thường Vận để trả thù sao?
Thường Vận không biết thiếu niên Tiên quân là ai, nhưng thiếu niên này có thể ngồi dưới vị trí năm vị Thượng Tôn Thiên Cung, chắc hẳn thân phận không đơn giản. Nàng chắp tay, mặt lộ vẻ nghi ngờ nói: "Vị này Tiên quân là...?"
"Tại hạ đệ tử Đại Trạch Sơn Thanh Y bái kiến Thường Vận trưởng lão." Thanh Y từ ghế bên trong đi ra, đi đến giữa đại điện nhìn Thường Vận đang chắp tay ra phía sau, chậm rãi nói.
Sắc mặt Thường Vận thay đổi, nhìn thấy Thanh Y vẫn còn khuôn mặt ngây ngô, trên mặt nàng còn xấu hổ hơn khi nãy, thậm chí còn mang theo sự áy náy.
Thường Vận thân là Hồ tộc trưởng lão, tất nhiên là biết bệ hạ nhà nàng lúc trước được Đại Trạch Sơn Nhàn Thiện chưởng môn bảo vệ, về sau lại gây ra chuyện hủy Đại Trạch Sơn sơn môn. Nguyên Khải thân phận đặc biệt, thân phận đệ tử Đại Trạch Sơn cũng dần mất đi, nhưng thiếu niên Tiên quân này lại là người duy nhất còn sống sót ở sơn môn Đại Trạch Sơn. Dù năm đó bệ hạ gây nên chuyện do bị khống chế, nhưng cuối cùng vẫn là bội tín vong nghĩa hủy sơn môn. Thường Vận không nghĩ đến Thanh Y hôm nay lại xuất hiện ở Ngự Vũ Điện, nếu không nàng đã đẩy việc này cho người khác ở Yêu tộc, cũng không muốn dẫn Yêu quân đi Thiên Cung một chuyến.
"Thanh Y Tiên quân, ta..." Thường Vận hơi hé miệng thực không biết nên nói điều gì, cuối cùng lại thở dài. Lấy thân phận Hồ tộc trưởng lão nhìn Thanh Y khom người hành lễ, nói: "Không biết Thanh Y Tiên quân có lời gì muốn nói với bệ hạ? Tiên quân yên tâm, bất luận lời nói ra sao Thường Vận cũng nhất định nói lại với Yêu Hoàng."
"Trưởng lão đừng hiểu lầm." Sắc mặt Thanh Y bất động, đưa tay đỡ Thường Vận dậy, ôn hòa nói: "Thanh Y hôm nay không phải muốn ở Ngự Vũ Điện tìm trưởng lão cùng bệ hạ quý tộc cho một câu trả lời, mà là mời trưởng lão làm chứng, mang lời Thanh Y hôm nay nói trên điện về cho bệ hạ."
Thanh Y nói xong không đợi Thường Vận mở miệng, đã quay người đi về hướng Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn.
Hắn đứng cách hai người ba bước, nhìn hai người khom người hành lễ.
"Đệ tử Đại Trạch Sơn Thanh Y, khẩn cầu Nguyên Khải Thần quân cùng Phượng Hoàng bệ hạ một lần nữa điều tra rõ chân tướng một ngàn năm trước Đại Trạch Sơn bị diệt môn, trả cho trên dưới Đại Trạch Sơn một cái công đạo!"
Cách Thanh Y ba bước, Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn đều thay đổi sắc mặt, lẳng lẽ nhìn hắn.
Nếu lúc này có người nhìn về trên cao, sẽ phát hiện Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn đang nhìn Thanh Y, sâu trong đôi mắt đều là thương xót cùng đau buồn đến khó hiểu.
Trừ hai người ngồi trên cao, chỉ có Ngự Phong biết Đại Trạch Sơn sáu vạn năm nhân đức hưng thịnh chỉ còn lại ba người này.
Nhớ tới tính tình Phượng Nhiễm bá đạo cùng mấy vạn năm thanh danh, hơn nữa có ai không biết chuyện xưa của Thiên Đế cùng Thiên Cung nhị hoàng tử, nàng nếu thật sự đi Ngô Đồng Đảo cầu thân, sợ là bị Thiên Đế giáng thiên lôi đánh ngay tức khắc.
Đáy lòng Thường Vận đắng chát, ngay cả lời cũng nói không được.
"Vậy thì không có gì để nói." Phượng Ẩn phất tay áo, giữ vẻ mặt ôn hoà như cũ: "Tóm lại không có đạo lý đồ đệ xuất giá trước sư quân. Chẳng qua đây là do sư quân ta cùng Thường Thấm tộc trưởng ước hẹn..." Nhắc đến Thường Thấm, sắc mặt Phượng Ẩn hơi nghiêm túc, nói: "Thường Vận trưởng lão, dù ta cùng Yêu Hoàng không có duyên phận phu thê, nhưng đã là trưởng bối ước định nên giao hảo một chút cũng tốt."
Giao hảo? Mọi người trong điện sững sốt, làm sao để giao hảo? "Ta cùng Yêu Hoàng bệ hạ không thành phu thê nhưng làm huynh đệ cũng xem như vẹn toàn tình nghĩa của hai vị trưởng bối." Phượng Ẩn ngồi trên cao giọng nói vững vàng vang lên: "Thường Vận trưởng lão, ngươi cứ mang lời của bản hoàng nói với Yêu Hoàng. Nếu hắn không sợ dị nghị, tìm thời gian đến Ngô Đồng Đảo bái Tam Sơn Ngũ Nhạc trước mặt sư quân ta, cùng bản hoàng định ra danh phận huynh đệ."
Trong đại điện bởi vì Phượng Ẩn nói lời này mà yên tĩnh. Tiên nhân còn chưa kịp phản đối, Thường Vận đã bước về phía trước nhìn Phượng Ẩn chắp tay lại, vui mừng vô cùng: "Phượng Hoàng bệ hạ cao thượng, Thường Vận nhất định mang chuyện bệ hạ hứa hẹn về tộc nói với bệ hạ của ta."
Thường Vận vốn đã nghĩ không có khả năng cưới Phượng Ẩn về Yêu tộc, nhưng Phượng Ẩn lại không chịu ràng buộc của Tiên tộc, đã nguyện ý cùng Hồng Dịch kết bái huynh đệ, đúng là lễ vật từ trên trời rơi xuống. Cho dù Phượng Hoàng nói là huynh đệ mà không phải huynh muội, chút chuyện nhỏ này có gì quan trọng.
"Phượng Hoàng bệ hạ!" Tiên nhân phản ứng không nhanh bằng Thường Vận thế nhưng cũng không chậm. Kinh Lôi Thượng Tôn lúc này đã đứng lên, bộ mặt tức giận: "Bệ hạ sao có thể cùng Yêu tộc kết bái huynh đệ?"
"Ồ? Tại sao không thể?"
"Yêu tộc cùng Tiên tộc có đại thù, bệ hạ người..."
Ánh mắt Phượng Ẩn nặng nề nhìn Kinh Lôi: "Kinh Lôi Thượng Tôn, hơn một ngàn năm trước sư quân ta ở La Sát niết bàn kế vị, đã chiếu cáo Tam giới Cửu Châu Ngô Đồng Phượng Đảo sẽ không tham gia tranh chấp của hai tộc, Thượng Tôn quên hay sao?"
Ánh mắt Phượng Ẩn lướt qua nét mặt chúng tiên trong điện, cuối cùng thản nhiên nói: "Sư quân ta cả một đời không có bằng hữu cũ. Năm đó lưu lạc ở đầm lầy Uyên Lĩnh đã được một lão yêu thụ nuôi dưỡng lớn lên, Thường Thấm tộc trưởng là bằng hữu duy nhất của nàng. Nàng cùng Thường Thấm tộc trưởng đã ước hẹn, tuy ta không tuân thủ nhưng cũng sẽ không xem như không có gì."
Phượng Ẩn nói lời này không sai. Năm đó Phượng Nhiễm lưu lạc ở đầm lầy Uyên Lĩnh, đã từng bị Tiên tộc truy sát. Nếu không phải lúc trước Thiên Đế Mộ Quang khẩn cầu, còn có Cảnh Giản chết thảm, Phượng Nhiễm mới không để ý đến chuyện ở Thiên Cung mà làm Thiên Đế, nhưng Thường Thấm cùng Phượng Nhiễm có giao hảo Tam giới điều biết rõ.
Thấy Phượng Ẩn nhắc đến quá khứ không tốt của Tiên tộc, các tiên nhân trên điện xấu hổ ho khan, không lên tiếng. Ngay cả Kinh Lôi Thượng Tôn cũng ảo não há to miệng, nhìn thấy Ngự Phong Thượng Tôn lắc đầu nên hắn lúng túng ngồi xuống.
Chỉ có Hoa Thù, nàng chăm chú nhìn Phượng Ẩn, lửa giận trong đáy mắt như mưa trút nước mà thành.
Lan Phong chết trong tay Cửu Vĩ Yêu Hồ, đến nay hiềm nghi lớn nhất chính là Hồng Dịch. Phượng Ẩn lại không để ý thù truyền kiếp của Tiên Yêu hai tộc, muốn cùng Hồng Dịch kết bái, nàng còn có tư cách gì ngồi ở Cửu Trọng Thiên nhận lễ bái của tiên nhân?
Hoa Mặc ngồi bên cạnh Hoa Thù, thoáng nhìn thấy đáy mắt nữ nhi căm phẫn cùng lửa giận, hắn cũng không trấn an, để Hoa Thù tùy ý phẫn nộ nhiều hơn.
"Tốt, việc này quyết định như vậy. Thường Vận trưởng lão, vương miệng Hồ tộc cùng lời của bản hoàng, các ngươi cùng nhau mang về Tam Trọng Thiên cho Yêu Hoàng bệ hạ."
"Vâng, Phượng Hoàng bệ hạ, Thường Vận cáo lui." Thường Vận thấy cả điện Tiên tộc Thượng Tôn chưởng môn bị dí bẹp trong tay Phượng Ẩn, cũng không để ý vừa bị Phượng Ẩn làm mất mặt, cười nói, hành lễ dẫn Yêu quân lui ra ngoài. Các Tiên Quân nhìn thấy bộ dáng Thường Vận đắc ý, suýt chút nghiến hỏng răng nhưng cũng không có biện pháp ngăn cản. Tiên nhân tiền bối năm đó làm sai còn chưa tạ lỗi với Phượng Hoàng Phượng Nhiễm, trong mắt tiểu Phượng Hoàng lại không có một chút mơ hồ, tự nhiên sẽ không làm khó tộc nhân của bằng hữu sư quân nàng.
Ngoài điện, đáy lòng giận dữ của Yến Sảng vì câu trả lời của Phượng Ẩn mà giảm đi hơn một nửa. Nàng liếc mắt nhìn qua cửa điện thấy Phượng Ẩn đang ngồi trên cao vô cùng xảo quyệt, đáy lòng nổi lên cảm giác quen thuộc lẫn kì lạ.
"Khoan đã." Một giọng nói từ người ngồi trên cao truyền đến, Thường Vận dừng chân lại, ngẩng đầu đã đụng vào ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Khải.
Đáy lòng Thường Vận run lên, chắp tay nói: "Không biết Nguyên Khải Thần quân còn có gì phân phó?"
"Phân phó thì không có, chỉ là câu hỏi của ngươi Bản quân chưa trả lời. Bản quân dù sao cũng là chủ nhân của yến thọ, để trưởng lão mất hứng mà về thật không phải đạo đãi khách của Bản quân." Khóe miệng Nguyên Khải khẽ nhếch: "Trưởng lão không phải mới vừa hỏi Bản quân là Thần quân của Thiên Cung hay vẫn là chủ nhân Thanh Trì Cung sao? Bản quân hiện tại trả lời ngươi..."
Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn Thường Vận: "Bản quân xưa nay đều là chủ nhân Thanh Trì Cung. Nhưng..." Giọng hắn ngừng lại, càng thêm uy nghiêm nói: "Bản quân từ 1200 năm trước bái sư ở Đại Trạch Sơn sơn môn, cũng là người của Tiên tộc, an nguy của Tiên tộc cũng chính là trách nhiệm của Bản quân. Ngươi hiểu không?"
Hơi thở của Thường Vận giống như ngưng lại, bị câu trả lời của Nguyên Khải làm thay đổi sắc mặt, nàng có chút khó khăn nâng tay lên, đáp: "Thường Vận hiểu rõ."
Lời của Nguyên Khải vừa ra khỏi miệng, sắc mặt thản nhiên của Phượng Ẩn cũng có chút thay đổi. Nàng biết Nguyên Khải nói lời này cho nàng nghe.
Hắn là Thanh Trì Cung Thần quân Nguyên Khải, nhưng cũng là đệ tử Cổ Tấn của Đại Trạch Sơn. Từ sau khi Đại Trạch Sơn diệt vong, bảo vệ an nguy của Tiên tộc chẳng khác nào bảo vệ cho Đại Trạch Sơn. Hắn đang hỏi nàng, ngàn năm sau, nàng ngoại trừ là Phượng Hoàng, phải chăng còn xem mình là đệ tử A Âm của Đại Trạch Sơn?
Phượng Ẩn nhướng mày, che giấu cảm xúc.
"Hiểu rõ thì tốt." Nguyên Khải giống như không phát hiện cảm xúc của Phượng Ẩn, nhìn về phía Thường Vận nhàn nhạt mở miệng: "Còn có..." Giọng hắn hơi ngừng lại, trầm hơn vừa rồi: "Từ khi khai thiên lập địa, người trong Tam giới từ xưa đến nay chẳng qua mới trải qua hơn sáu vạn năm, có chút phép tắc ngày trước sợ là Tiên Yêu hai tộc đều không biết. Hôm nay đúng lúc các vị ở đây, Bản quân sẽ nói lại."
Nghe xong lời này, tất cả mọi người trong điện ngẩn người. Ngay cả Thường Vận cũng không biết đó là gì, nhìn về phía Nguyên Khải.
"Từ khi có Thượng Cổ Thần giới, Chân Thần có quyền chọn Thần thú tùy thân trong các tộc của Thượng Cổ Thần thú. Phụ thần ta chọn Kỳ Lân, Chích Dương Chân Thần chọn Huyền Vũ, Thiên Khải Chân Thần chọn Kiền Long, mà ta được kế thừa hỗn độn chi lực nên Thần thú của ta..."
Nguyên Khải vừa nói lời này Phượng Ẩn đã nhớ tới lời sư quân nàng từng nói. Lông mày nhíu lại còn chưa kịp ngăn cản đã thấy Nguyên Khải nhìn nàng, cặp mắt kia lạnh lùng trong sáng.
"Từ trước đến nay được chọn từ Thượng Cổ Thần thú Phượng Hoàng nhất tộc Hỏa Phượng nhất mạch."
Nguyên Khải ăn nói mạnh mẽ, không chút dao động, vang vọng trong Ngự Vũ Điện.
Trong điện đang yên tĩnh, sau đó liên tiếp tiếng hơi thở bỗng nhiên vang lên.
Các lão Tiên quân nhìn sắc mặt Thường Vận có chút trắng bệch, sau đó tất cả đều nhìn Nguyên Khải ngồi trên ghế cao, trong ánh mắt đều là kiêu ngạo, chỉ không dám tiến lên vỗ vai tiểu Thần quân khen một tiếng "Lợi hại"!
Yêu tộc các ngươi ở nơi núi non mà dám đến Cửu Trọng Thiên đào chân tường, Nguyên Khải Thần quân quả thực là quá uy vũ quá bá đạo!
Lời nói của Nguyên Khải vô cùng có khí phách, ngay cả Ngự Phong Thượng Tôn cùng Côn Luân lão tổ xưa nay trầm tĩnh, cũng nhịn không được có chút cong khóe miệng.
Muốn cưới Phượng Hoàng, cũng phải nhìn xem Yêu Hoàng có bản lĩnh này hay không.
"Ngoại trừ vương miện của Hồ tộc, chuyện Phượng Hoàng bệ hạ hứa hẹn kết nghĩa, Bản quân nói mấy câu đó cũng làm phiền Thường Vận trưởng lão mang về Tam Trọng Thiên nói cho Yêu Hoàng bệ hạ." Nguyên Khải nhàn nhạt phất tay, cuối cùng im lặng.
Gương mặt kiều mị của Thường Vận trên điện sớm đã đỏ cam vàng lục lam chàm tím thay nhau thay đổi, nàng mở miệng th ở dốc một lúc, cuối cùng nói: "Vâng."
Thường Vận yên lặng nhìn Phượng Ẩn trên ghế cao, thấy Phượng Hoàng bệ hạ đang lườm đôi mắt phượng nhìn Nguyên Khải, lúc này cũng không còn trông mong điều gì. Nàng ôm đáy lòng khổ tâm đang muốn dẫn đám Yêu quân đứng như cọc gỗ rời đi, nào ngờ mới đi một bước, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Thường Vận trưởng lão xin dừng bước!"
Trong điện, một giọng nói hơi ngây ngô vang lên, mặc dù không cao nhưng lại hết sức trầm ổn.
Thường Vận khó hiểu quay đầu lại, nhìn theo ánh mắt của mọi người. Bên trái Ngự Vũ Điện, một thiếu niên đứng lên hướng nàng chắp tay, chính là Thanh Y.
Thấy Thanh Y đột nhiên đứng dậy gọi lại Thường Vận, tiên nhân trên điện đáy lòng căng thẳng. Bỗng nhiên nhớ tới năm đó Đại Trạch Sơn diệt vong trong tay Hồ vương Hồng Dịch cũng chính là Yêu Hoàng hiện tại. Chẳng lẽ tiểu Tiên quân thấy Thường Vận nên quá đau lòng căm hận, muốn tìm hồ ly Thường Vận để trả thù sao?
Thường Vận không biết thiếu niên Tiên quân là ai, nhưng thiếu niên này có thể ngồi dưới vị trí năm vị Thượng Tôn Thiên Cung, chắc hẳn thân phận không đơn giản. Nàng chắp tay, mặt lộ vẻ nghi ngờ nói: "Vị này Tiên quân là...?"
"Tại hạ đệ tử Đại Trạch Sơn Thanh Y bái kiến Thường Vận trưởng lão." Thanh Y từ ghế bên trong đi ra, đi đến giữa đại điện nhìn Thường Vận đang chắp tay ra phía sau, chậm rãi nói.
Sắc mặt Thường Vận thay đổi, nhìn thấy Thanh Y vẫn còn khuôn mặt ngây ngô, trên mặt nàng còn xấu hổ hơn khi nãy, thậm chí còn mang theo sự áy náy.
Thường Vận thân là Hồ tộc trưởng lão, tất nhiên là biết bệ hạ nhà nàng lúc trước được Đại Trạch Sơn Nhàn Thiện chưởng môn bảo vệ, về sau lại gây ra chuyện hủy Đại Trạch Sơn sơn môn. Nguyên Khải thân phận đặc biệt, thân phận đệ tử Đại Trạch Sơn cũng dần mất đi, nhưng thiếu niên Tiên quân này lại là người duy nhất còn sống sót ở sơn môn Đại Trạch Sơn. Dù năm đó bệ hạ gây nên chuyện do bị khống chế, nhưng cuối cùng vẫn là bội tín vong nghĩa hủy sơn môn. Thường Vận không nghĩ đến Thanh Y hôm nay lại xuất hiện ở Ngự Vũ Điện, nếu không nàng đã đẩy việc này cho người khác ở Yêu tộc, cũng không muốn dẫn Yêu quân đi Thiên Cung một chuyến.
"Thanh Y Tiên quân, ta..." Thường Vận hơi hé miệng thực không biết nên nói điều gì, cuối cùng lại thở dài. Lấy thân phận Hồ tộc trưởng lão nhìn Thanh Y khom người hành lễ, nói: "Không biết Thanh Y Tiên quân có lời gì muốn nói với bệ hạ? Tiên quân yên tâm, bất luận lời nói ra sao Thường Vận cũng nhất định nói lại với Yêu Hoàng."
"Trưởng lão đừng hiểu lầm." Sắc mặt Thanh Y bất động, đưa tay đỡ Thường Vận dậy, ôn hòa nói: "Thanh Y hôm nay không phải muốn ở Ngự Vũ Điện tìm trưởng lão cùng bệ hạ quý tộc cho một câu trả lời, mà là mời trưởng lão làm chứng, mang lời Thanh Y hôm nay nói trên điện về cho bệ hạ."
Thanh Y nói xong không đợi Thường Vận mở miệng, đã quay người đi về hướng Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn.
Hắn đứng cách hai người ba bước, nhìn hai người khom người hành lễ.
"Đệ tử Đại Trạch Sơn Thanh Y, khẩn cầu Nguyên Khải Thần quân cùng Phượng Hoàng bệ hạ một lần nữa điều tra rõ chân tướng một ngàn năm trước Đại Trạch Sơn bị diệt môn, trả cho trên dưới Đại Trạch Sơn một cái công đạo!"
Cách Thanh Y ba bước, Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn đều thay đổi sắc mặt, lẳng lẽ nhìn hắn.
Nếu lúc này có người nhìn về trên cao, sẽ phát hiện Nguyên Khải cùng Phượng Ẩn đang nhìn Thanh Y, sâu trong đôi mắt đều là thương xót cùng đau buồn đến khó hiểu.
Trừ hai người ngồi trên cao, chỉ có Ngự Phong biết Đại Trạch Sơn sáu vạn năm nhân đức hưng thịnh chỉ còn lại ba người này.
Danh sách chương